Ăn cơm xong, Trâu Vân Đình phải về đi làm, Hứa Liên Nhã cũng quay lại bệnh viện chờ kết quả.
Lúc chia tay, trong cái nhìn của Trâu Vân Đình có vẻ thăm dò theo bệnh nghề nghiệp, Hứa Liên Nhã hơi rụt người lại, sợ bị bà ấy nhìn thấu.
Trên đường đến bệnh viện, Hứa Liên Nhã có dự cảm kỳ lạ, rằng cô sẽ bình yên vô sự.
Khó phân biệt được điều đó là vì mình có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể, hay vì sự tin tưởng đối với người kia, mà sự tin tưởng đó rõ ràng đã bị cảm tính của cô tô điểm lên.
Suy cho cùng cô vẫn là từng thích anh, khó tránh khỏi việc tấm lụa mỏng thiện cảm phủ lên phán đoán.
Có bác sĩ cầm trong tay một xấp báo cáo từ phòng kiểm tra đi ra, thả lên bàn của y tá ngoài cửa. Mấy người đang chờ kết quả xúm đến, phong cách ăn mặc đa dạng, không đoán ra ngành nghề, Hứa Liên Nhã đứng giữa cũng không nổi bật.
Cô rút ra tờ của mình, nhanh chóng nhìn lướt qua, chỉ tiêu bình thường.
Lại đi lấy hạng mục kiểm tra cuối cùng kia, cũng không thấy gì khác thường. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Liên Nhã cầm tờ giấy xét nghiệm về cho bác sĩ xem.
Ánh mắt bác sĩ vẫn lạnh lùng như cũ, “Dựa theo tình hình của cô, hành vi nguy cơ đã hơn một tháng… là sáu tuần đúng không?”
Hứa Liên Nhã gật đầu.
“Theo lý mà nói thì đã qua giai đoạn cửa sổ*, nếu kiểm tra ra là âm tính thì có thể loại bỏ được 99,99%.” Bác sĩ nói, “Nếu cô còn không yên tâm thì ba tháng sau ghé lại kiểm tra.”
(*Là giai đoạn 1 của HIV, kéo dài từ 3 – 6 tháng sau hành vi nguy cơ.)
Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, nhưng không hỏi chuyện thuốc phòng ngừa.
Hạt bụi cuối cùng cũng lắng xuống, kết quả kiểm tra đã khiến đinh vít trong lòng Hứa Liên Nhã lỏng ra.
Cuối cùng là giấy trắng mực đen đã chứng minh lời giận dữ của anh, chứ không phải là phán đoán của chính cô. Niềm tin đã mất, tình cảm như xích đu mấy đi lực đẩy, chầm chậm đong đưa rồi dừng lại.
Hứa Liên Nhã lấy điện thoại ra tìm số của Khương Dương, ngón cái đặt lên nút gọi, nhưng mãi vẫn không nhấn xuống.
Hứa Liên Nhã lái xe về tiệm, dọc đường đi nhận được điện thoại của khách quen, con husky ba tuổi nhà cô ấy nuốt phải bóng cao su đường kính ba cm, hỏi Hứa Liên Nhã nên làm gì.
Hứa Liên Nhã đề nghị cô ấy đưa đi chụp X quang trước, tiêm thuốc gây nôn dưới da, nếu vẫn không được thì chỉ có thể đi mổ.
Chủ của husky càng lo lắng hơn, vội vã nói bây giờ muốn dẫn đi khám.
Hứa Liên Nhã cúp máy, nhấn chân ga chạy về tiệm, Giang Dương gì đó rồi giang mai siêu vi C AIDS gì đó tạm thời ném ra sau đầu.
Hứa Liên Nhã bận rộn đến tận giờ cơm tối, cuối cùng husky vẫn phải làm phẫu thuật, điều đó có nghĩa tối nay nó cần ở lại bệnh viện quan sát, mà Hứa Liên Nhã phải ở lại qua đêm.
Trước khi tan làm Hạ Nguyệt cứ do dự, dáng vẻ muốn đi lại áy náy.
Hứa Liên Nhã nói: “Ở đây chỉ có một chiếc giường, em muốn ở lại mà ngủ dưới đất à?”
Hạ Nguyệt miễn cường cười cười, “Chị Nhã, buổi tối chị nhớ khóa cửa cho kỹ đấy, có gì thì gọi điện cho em.”
“Chị gọi 110 còn nhanh hơn.”
“…”
“Đừng lo, ở nhà chị cũng chỉ có một mình, chẳng qua bây giờ đổi thành nơi khác mà thôi, không có gì to tát cả.” Hứa Liên Nhã ra dấu đuổi người, “Về sớm đi, mai tới đúng giờ thay chị là được.”
Hạ Nguyệt quệt miệng, đi đến cửa rồi lại còn làm như nàng dâu nhỏ ngoái đầu lại nhìn, Hứa Liên Nhã để lại cho ấy bóng lưng thì cô ấy mới chịu đi.
Hứa Liên Nhã kéo cửa cuốn xuống, khóa cửa, xách theo gậy bóng chày lên tầng hai. Giường xếp được đặt trong phòng khách nhỏ ở tầng hai. Cô lại xem xét con husky thêm lần nữa, mọi thứ bình thường mới quay lại mép giường, đặt báo thức rồi tắt đèn nằm xuống.
Lúc này chỉ mưới mười một giờ, bếp lửa của những quán ăn khuya trên đường gần đấy đang rất đỏ, tiếng người ồn ào huyên náo. Rèm cửa không che được ánh sáng, thỉnh thoảng có gió động, bóng hình đung đưa như rừng trúc giữa ngọn gió thổi qua.
Hứa Liên Nhã nhìn trần nhà màu nâu tăm tối, cơn buồn ngủ mãi không kéo đến.
***
Hứa Liên Nhã bình an vô sự trôi qua mấy ngày, cuối cùng vào một sáng rảnh rỗi, chiếc xích đu kia cũng được đẩy.
Cô bấm gọi số anh.
Câu mở đầu đã nghĩ sẵn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bỏ. Chủ động ra quân thông thường là tự tin hoặc thiếu nợ khá nhiều, nên mới nắm trong tay toàn bộ nhung nhớ xưa nay chưa từng có, cuối cùng bong bóng ảo mộng vỡ tan, bị vị chát của giọt nước bắn tung tóe vào mắt mới tỉnh lại.
Nhưng tấm chân tình còn chưa kịp bày ra thì một giọng nữ lễ phép vang lên như một cái tát: “Số máy quý khách vừa gọi không chính xác, xin vui lòng gọi lại sau.”
Hứa Liên Nhã đần mặt ra.
Hứa Liên Nhã vẫn ở trên tầng hai trong tiệm, cô vội xuống lầu dùng máy bàn gọi lại lần nữa.
Nhưng lời nhắc nhở vẫn như cũ.
Hứa Liên Nhã trố mắt ra, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn. Hạ Nguyệt thấy cô cởi áo blouse trắng đi xuống thì vội nhìn sang, ánh mắt như đang hỏi: chị Nhã, lại ra ngoài nữa đấy à.
Hứa Liên Nhã dặn dò mấy câu rồi vội vã ra cửa.
Cô đến cửa hàng sửa xe, ông chủ nhận ra cô, híp mắt cười gật đầu với cô.
Hứa Liên Nhã nói: “Rửa xe.”
Ông chủ lập tức cho người làm việc.
Trong ngoài cửa hàng lớn như thế, nhưng đưa mắt nhìn quanh lại không thấy bóng dáng ai kia, cô như lơ đãng nhắc đến với ông chủ, “Mấy hôm nay Giang Dương không đến làm sao?”
Điếu thuốc trong tay ông chủ đang còn cháy, gió vừa lùa đến thì làn khói liền không có dáng hình.
“Cô không biết à, cậu ta không làm ở đây nữa.”
Lại một gậy đập vào đầu, Hứa Liên Nhã không che giấu bất ngờ, hỏi: “Chuyện từ lúc nào?”
Ánh mắt ông chủ phức tạp, “Mấy ngày trước rồi, đi gấp gáp lắm.”
“… Sao đột nhiên lại đi vậy chứ?”
“Ai mà biết,” Ông ta lơ đễnh hít một hơi, “Cũng không bình thường lắm. Cô nghĩ xem, số người di dân đến bên này nhiều như thế, thành phố lớn sinh ra áp lực lớn, nói không chừng ngày nào đó không muốn làm nữa là liền thu dọn đồ đạc quay về quê quán sống yên vui qua ngày. Cô nói xem đạo lý này có đúng hay không?”
Cô mở to mắt, “Anh ấy về quê rồi?”
“Tôi chỉ ví dụ thôi…” Ông chủ không biết làm sao, “Tôi cũng đâu biết cậu ta đi đâu.”
“Ừm.” Hứa Liên Nhã lúng túng cười, luống cuống sờ hạt châu phật trên tay.
Nhân lúc chờ rửa xe, Hứa Liên Nhã sờ từng hạt châu phật một.
Cô lại đến chỗ anh thuê nhà. Lúc này cô vừa đi dưới lầu, lúc đi ngang qua tiệm cắt tóc thì nhìn lướt một cái, người phụ nữ hút thuốc vẫn ngồi đó, trong tay kẹp điếu thuốc, vắt hai chân trông rất vui vẻ.
Khóe miệng người phụ nữ kia thấp hoáng nụ cười thần bí khó lường, ánh mắt theo nếp nhăn híp lại thành một đường thẳng, vẫy một cái với Hứa Liên Nhã như có sở trường siêu năng.
“Anh ta đi rồi.”
Hứa Liên Nhã: “…”
Hứa Liên Nhã né người, ngăn lại tầm mắt soi mói của cô ta, bắt chước Khương Dương nhờ người khác mở cửa.
Cô đi thang máy lên lầu, vừa bước ra đã thấy cửa nhà Khương Dương mở rộng, cô rảo bước đi nhanh, nhưng chỉ thấy phòng trống trơn, chỉ có một người đàn ông xa lạ đang dọn vệ sinh.
Người đàn ông thấy cô thì từ từ đứng thẳng người lên.
Khóe miệng Hứa Liên Nhã giạt giật, rồi nói: “Xin hỏi, người vốn ở đây đâu rồi?”
“Dọn đi rồi…” Âm cuối kéo dài mệt mỏi.
“…”
“Cô muốn thuê phòng này à?” Dáng vẻ người đàn ông này nhìn giống chủ nhà hoặc nhân viên quản lý.
Cô từ tốn lắc đầu.
Người đàn ông mất hứng tiếp tục quét sàn.
Trước khi đi, Hứa Liên Nhã vẫn không từ bỏ mà hỏi: “Anh biết anh ấy dọn đi đâu không?”
Người đàn ông ha một tiếng, “Sao tôi biết được chứ.”
“…”
Hứa Liên Nhã ra ngoài, gần như là theo bản năng nhìn sang tiệm cắt tóc.
Người phụ nữ đó có vẻ khá hài lòng với vẻ mặt của cô, phô ra vẻ ta đây biết chắc. Cô ta đưa gói thuốc trong tay ra, đẩy ra nửa điếu thuốc, nói: “Có muốn làm một điếu không?… Hút một điếu, mọi phiền não đều đi tong.”
Hứa Liên Nhã nhíu mày, xoay người rời đi.
Sau lưng, ở đầu khác của con hẻm nhỏ, đèn đỏ xanh trên xe cảnh sát thay nhau sáng lên.
Không lâu sau, truyền đến giọng người phụ nữ lạnh như băng: “Làm gì đấy, các anh có bằng chứng gì mà lại bắt tôi?”
Hứa Liên Nhã đã đi một quãng xa, không còn nghe thấy.
***
Lương Chính thấy Hứa Liên Nhã thì hơi sửng sốt, híp mắt vẻ khó tin.
Hứa Liên Nhã đến gần sạp báo, đứng bên ngoài, che mất một phần ánh sáng ban ngày.
Lương Chính chần chừ có nên gọi cô hay không, không rõ liệu gọi là chị dâu thì có thích hợp không, cuối cùng lại chẳng thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Hứa Liên Nhã cũng ừ một tiếng trong cổ.
“Tôi mới đến chỗ của Giang Dương…” Cô mở miệng.
“…” Lương Chính lại được một phen sửng sốt.
“Anh ấy chuyển đi rồi.”
“Ồ…” Vẻ mặt Lương Chính hơi mất tự nhiên, “Ừ, chuyển đi rồi.”
“Anh biết anh ấy đi đâu không?” Hỏi ra câu này, Hứa Liên Nhã như cắn phải ống xương, dù lấy hết sức vẫn không cắn nát được, cứng đến mức răng mềm ra, hận đến mức phải nghiến răng.
Lương Chính ngồi bên trong, không nhìn thẳng vào cô, không biết là do lễ độ hay là không dám nữa. Hứa Liên Nhã chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của anh ta, quạt gió thổi vù vù, như con cún đang càu nhàu.
“Anh ấy về quê rồi.”
“Về Vân Nam ư?”
“…” Cuối cùng Lương Chính cũng ngẩng đầu lên, “Cô tìm anh ấy có việc gấp à?”
“Anh ấy không quay lại sao?”
“… Nói thật, tôi cũng không biết anh ấy định làm gì.”
Không phải quan hệ của anh với anh ấy rất tốt sao. Lời vừa lên đến bên miệng lại bị nuốt xuống, cô không có lập trường gì mà hỏi cả, lại nói, cái “quan hệ tốt” này cũng chỉ là do cô suy đoán, anh gần như chưa từng giới thiệu bạn của anh bao giờ, không để cô tham gia vào nhóm bạn bè của anh.
Hứa Liên Nhã bỏ đi ý nghĩ hỏi số điện thoại mới, “Cám ơn.”
“…” Lương Chính càng không thích ứng nổi.
Hứa Liên Nhã thẫn thờ quay về xe, chiếc Chevrolet màu đỏ dừng bên đường cả một lúc lâu mới lái ra khỏi bãi đậu xe.
***
Hứa Liên Nhã đi được một lúc thì Khương Dương đến.
Anh giơ vé tàu màu đỏ trong tay lên, nói: “Mua được rồi.”
Lương Chính cầm lấy nhìn, “Tàu năm giờ chiều, vậy mấy giờ mới đến?”
“Sáu giờ sáng mai.”
“Mười ba tiếng, chắc tàu này đi quanh khắp Hồ Nam.”
“Ừ, qua Hành Dương.”
“Sao không đi ô tô, bảy tám tiếng, buổi tối làm một giấc là đến rồi.”
Khương Dương ngồi vào bên cạnh Lương Chính, muốn mở quạt nấc lớn hơn nhưng phát hiện đã là lớn nhất rồi, không thể làm gì khác đành rụt tay về, kéo xiêm áo quạt gió, nói: “Dù sao cũng không bận gì.”
Lương Chính lại hỏi: “Định về bao lâu, sao anh lại trả phòng lại thế.”
Khương Dương nhún vai, “Dù sao cũng không có gì, để không lãng phí. Về thì thuê lại.”
“Lúc nào về?”
“Không rõ nữa.”
“Nếu về tìm nhà thì nói với em,” Lương Chính nói, “Em cũng phải dọn ra ngoài thôi.”
Khương Dương hiểu ý, bất đắc dĩ cười, “Chê mẹ cậu hay càm ràm cậu à?”
“…”
“Được,” Khương Dương vỗ vai anh ta, giống như trước kia cũng làm vậy rất nhiều lần, “Quay về còn chia giường với cậu nữa, chỉ cần nửa đêm cậu đừng có rung làm sụp giường là được.”
“Xì.” Lương Chính hất tay anh ra, “Còn chẳng biết ai rung dữ hơn đây?”
Khương Dương cười vô tội.
“Về rồi nói với mẹ anh ra sao đây? Đột nhiên nghỉ lâu như thế…” Lương Chính bừng tỉnh hỏi, “Bà ấy có biết không?”
Khương Dương thôi cười, ánh mắt tối đi, “Không biết, không thể để bà ấy biết được. Bà ấy không giống mẹ cậu cằn nhằn cả ngày, bà ấy mà biết sẽ không nói gì hết, như vậy mới càng khiến người khác khó chịu.”
Lương Chính không biết nên nói gì.
“Chắc chắn sẽ không nán lại lâu, cho dù bà ấy không hỏi, người trong thôn cũng tò mò. Mấy lần sếp gọi cho mẹ anh, bà ấy tưởng anh vẫn còn giống như trước. Mẹ nó chứ…” Đột nhiên Khương Dương cắn răng chửi, “Anh đây sao còn bất lực hơn cả tội phạm đang bị cải tạo vậy chứ! Bọn chúng về nhà thăm người thân còn quang minh chính đại lại còn có có đài truyền hình đi theo nữa chứ!”
“Anh chỉ thua tội phạm cải tạo một kiểu tóc thôi đấy.” Lương Chính không nhịn được cười, “Vậy thì để đầu đinh mới phải chứ, cũng đâu phải anh chưa từng để kiểu đấy.”
Khương Dương ngẩn người ra, cười mắng: “Mẹ…!” Cùi chỏ đập vào hông Lương Chính, Lương Chính né người, băng ghế kêu két một tiếng, anh ta tránh được.
Khương Dương sửa lại tóc, nói: “Để anh suy nghĩ đã.”
Lương Chính ngồi lại rồi bảo, “À đúng rồi…”
“Ừ?”
“Cô ấy mới đến.”
Khương Dương thốt lên, “Ai?”
“…”
“Cô ấy đến tìm Khương Dương.”
Khương Dương: “…”
“Anh còn có tên là “Khương Dương” đấy à lão Triệu?”
Lương Chính cười với anh, bình thường hay gọi anh một tiếng anh trai, chỉ lúc phụ họa Thẩm Băng Khê trêu đùa mới có thể giỡn chơi gọi anh là “lão Triệu”.
Ngón tay Khương Dương gõ nhẹ lên quầy, “Không biết lớn nhỏ.”
Lương Chính biết anh không để ý, “Cô ấy cho là anh về lại Vân Nam rồi.” Còn cố ý nhấn mạnh vào địa điểm.
Khương Dương: “…”
Khương Dương không đáp, cũng không nhìn ra được tâm sự trong mắt.
Lương Chính đưa vé tàu đến bên tay anh, cẩn thận nói: “Anh Dương, tấm vé này… có định trả lại không?”
“…” Khương Dương cầm lấy bỏ vào ví, nói: “Trả cái gì mà trả, tưởng mua dễ lắm à.”
“… Anh với cô ấy sao rồi?” Lương Chính cẩn thận tránh từ “chị dâu”. Thẩm Băng Khê chỉ nói cho anh ta biết tên trộm mèo cũng là tên “đập đá”, còn về chuyện sau này e là chính cô ấy cũng không biết.
“Không có gì, mới chia tay.”
“…”
Tình bạn giữa đàn ông có lẽ là thế, nói đến chuyện tình cảm đều dừng lại, hoặc là chúc cho tìm được mối lương duyên ở nơi khác. Đổi lại là Thẩm Băng Khê, có khi sẽ truy hỏi đến cùng.
Bọn họ cảm thấy về tình anh có thể được tha thứ, nhưng có khi cô cho rằng ngay từ đầu anh đã sai rồi.
Khương Dương bực dọc, nhìn gói thuốc lá trên quầy Lương Chính đang mở, đưa tay sờ lấy.
“Mượn điếu thuốc.”
Lương Chính ngạc nhiên, “… Không phải nói cai rồi sao?”
Khương Dương cúi đầu châm thuốc, hít một hơi, động tác thành thạo, nhưng nét mặt lại chẳng có vẻ hưởng thụ. Cai nửa năm, mới hút lại điếu đầu tiên, cũng vô cùng khổ sở.
Anh lôi túi hành lý từ dưới quầy ra – cũng là toàn bộ gia sản của anh – anh cắn thuốc phủi bụi đi, xách quai đứng lên, nhả khói ra nói: “Cái này, không cai nữa.”
Khương Dương làm ra vẻ như tạm biệt, cuối cùng Lương Chính hỏi: “Anh sẽ không về Vân Nam thật đấy chứ?”
“Không đi…” Trả lời rất dứt khoát, “Danh bất chính ngôn bất thuận.”
Lương Chính: “…”