Chương 9

Chương 9

Sau khi nhìn A Dương đã chìm sâu vào giấc ngủ, dãy số điện thoại cũ của Hứa Liên Nhã nhận được một cuộc gọi đến.

Cô vẫn không đổi số, sau khi hòa nhập vào dòng người thời đại thì chỉ đổi vỏ ngoài rồi vẫn dùng tiếp, nhất là mấy năm này đã không có trò chơi gì khác biệt. Sau khi wechat bùng nổ, cô cũng thuận tiện tạo một số. Số mới số cũ dùng chung với nhau.

Đã muộn thế này nếu không phải là bệnh nhân cấp cứu, vậy thì…

Hứa Liên Nhã nghe máy, lễ phép “a lô” một tiếng.

Hai đầu dây yên tĩnh, y như bọn họ đang ở trong cùng một không gian.

“… Em còn dùng số này.”

“Không thì anh không gọi được rồi.”

“Buồn ngủ chưa?”

“Tàm tạm.”

“Vậy xuống đi.”

“Cái gì?”

“Dưới lầu nhà em.”

Hứa Liên Nhã đến bên cửa sổ phòng ngủ, lưới chống trộm không để cô thò đầu ra được, sát trên cửa sổ cũng không nhìn thấy dưới lầu. Cô lại chạy ra sân thượng, vội đến độ bắp chân vấp phải góc bàn trà.

Lưới chống trộm lồi ra một đoạn bên ngoài, cô có thể thấy rõ, một điểm sáng như que dạ quang vẫy vẫy tạo nên hình cánh cung.

“Anh theo dõi em?”

“… Đi dạo.”

Hứa Liên Nhã cười nhạt, “Đường anh đi dạo cũng ngoằn ngoèo nhỉ.”

“Bất tri bất giác thôi.”

Không biết là đêm tối hay là khoảng cách đã cho anh lá gan, càng lúc càng phát biểu quá trớn.

Triệu Tấn Dương còn nói tiếp: “Anh tới thử vận may xem sao, không ngờ em vẫn còn ở đây.”

Hứa Liên Nhã giải thích, “Ở đây gần tiệm.”

“Thế à.”

Triệu Tấn Dương như cho cô nấc thang đi xuống, Hứa Liên Nhã sợ anh mà hỏi nữa thì mình đầu hàng trước.

“Em xuống đây chút được không?”

“Người nhà em đang ngủ.”

“Em có ngủ đâu.”

“…”

“Đến đây, anh đợi em.”

Như một cái ôm vào ngực đang đợi ở phía trước, trong cầu khẩn lẫn lộn dụ hoặc. Suýt nữa là Hứa Liên Nhã đã mắc câu.

“Triệu Tấn Dương, anh đừng vô sỉ như thế.”

“Dù sao em cũng mắng anh là lưu manh lâu rồi mà.”

Rõ ràng Hứa Liên Nhã rất muốn mắng anh, nghĩ thôi mà đã giận run, nhưng lại không kiềm chế được buồn cười, cuối cùng phải cắn lấy mu bàn tay mà nín cười.

Sâu trong lòng cô chính là càng thích anh như thế không, thả lỏng lại không sợ gì mà trêu chọc cô, chứ không phải nhìn cô đăm đăm rồi chẳng nói gì.

“Em cười gì.”

“… Em không cười.”

“Anh nghe thấy rồi.”

“Anh nghe nhầm đấy.”

Hứa Liên Nhã cảm thấy màn đối thoại thiếu muối này có thể kéo dài đến tận khi trời sáng, cô không thể bị anh dắt mũi như thế được.

“Em buồn ngủ rồi.”

“…”

Khóe miệng nở nụ cười, “Bái bai.”

***

Hứa Liên Nhã đến tiệm trái cây trước giờ cơm tối.

“Chỉ có mình anh thôi sao?”

“Cậu kia đi ăn rồi.” Triệu Tấn Dương nói.

Hứa Liên Nhã lôi một trăm đồng trong túi xách ra, đưa cho anh, “Lần trước.”

“Còn nhớ à.” Triệu Tấn Dương nhận lấy thật.

Hứa Liên Nhã cầm lấy quai túi xách, Triệu Tấn Dương cũng nhìn cô.

“Hay là cùng ăn nhé?”

Sau mấy giây dè dặt cho có, Hứa Liên Nhã gật đầu, “Được thôi.”

“Nhưng phải đợi đã, đợi người về.”

“Ừ.”

Tiệm trái cây không lớn, mấy thùng trái cây đủ mọi màu sắc được chất đầy, hương thơm tươi mát.

Ghế dựa bằng gỗ kia như là ngai vàng, Hứa Liên Nhã ngồi trên băng ghế bên cạnh.

“Một mình anh có bận lắm không?”

“Không có gì to tát cả.”

Nghĩ ngợi một chút cũng phải, bổ sầu riêng cũng không làm khó được anh mà.

Có khách tới, Triệu Tấn Dương vội ra tiếp, Hứa Liên Nhã đứng sau lưng lẳng lặng nhìn.

Lúc này không khác gì lúc cô vừa mới quen anh, anh ở ngoài sửa xe, còn cô ngồi trong chờ.

Một lúc sau anh chàng làm thêm về, nhìn cô một cái rồi cười.

Triệu Tấn Dương đi ra ngoài với cô, hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Anh nấu cơm được không?”

Triệu Tấn Dương nghiêng đầu, “Em muốn đến chỗ anh?”

“… Không đi thì thôi.”

Nụ cười ngả ngớn, “Thì đi.”

Hứa Liên Nhã cố ý tránh ánh mắt anh.

“Nhưng phải mua đồ ăn trước đã.”

Hứa Liên Nhã đưa mắt nhìn tiệm trái cây, nói: “Lấy hai trái chanh đi.”

Triệu Tấn Dương quay về lấy một túi.

“Có hồng trà không?”

“Dự trữ sẵn rồi, chỉ đợi em thôi.”

“…”

Nếu không phải ở trong nắng chiều thì sắc hồng trên gò má Hứa Liên Nhã đã tiết lộ đáy lòng rồi.

Triệu Tấn Dương đưa cô đến chợ.

“Giờ này không có thịt bò đâu.”

Hứa Liên Nhã ngây ra, “Cũng đâu bắt buộc phải ăn thịt bò.”

Triệu Tấn Dương như cười hoài chẳng hết, “Ăn cá không, để làm cho em muốn cá hấp bia bên chỗ anh.”

“Sao cũng được.”

Triệu Tấn Dương chọn mấy con cá trắm cỏ, để ông chủ xử lý cắt khúc hộ, sau đó đi mua mấy loại rau.

Hành lang ở chợ vừa chật vừa ẩm ướt, Hứa Liên Nhã một mực đi theo sau anh, có lúc anh sẽ quay đầu lại nhìn, xác nhận cô không đi lạc.

Xách hai túi đồ ăn về chỗ ở, Triệu Tấn Dương đã không còn tay trống để lấy chìa khóa.

“Lấy bên dưới giúp anh.”

Anh xoay nửa người bên trái về phía Hứa Liên Nhã, nhướn hông lên.

Miệng túi quần hơi chật, Hứa Liên Nhã đưa tay vào, cảm giác như cả cổ tay như bị khóa lại. Trong túi rất ấm, Hứa Liên Nhã mò đến điện thoại trước.

“Sang phải chút.”

Hơi thở phả vào tai Hứa Liên Nhã, ấm áp như muốn bao phủ.

Lại nhích sang phải, Hứa Liên Nhã mò xuống đáy quần, cuối cùng cũng lôi ra được chìm chìa khóa, nhưng cũng mang theo mấy tờ tiền lẻ, cô đành phải nhét chúng vào lại.

Căn nhà đơn giản mà gọn gàng. Triệu Tấn Dương bảo cô thích ngồi đâu thì tùy, còn mình xách thức ăn vào phòng bếp.

Hứa Liên Nhã dựa vào khung cửa nhìn anh bận rộn.

“Không sợ hít phải khói à?”

Hứa Liên Nhã nói: “Cũng không phải chưa từng hít lần nào.”

Triệu Tấn Dương không đuổi cô nữa.

Một tay anh rửa rau xắt rău, cà chua ớt xanh đơn giản hơn sầu riêng nhiều, cho dù vào lúc xào rau, gia giảm gia vị và trộn khuấy cũng không vội vàng gì. Bởi vì một tay còn lại đút trong túi quần miết, nên tư thế càng có vẻ thành thạo.

Mùi hương bốc lên, đến mèo đang ngủ cũng phải thèm.

Thấy anh có thể làm việc bình thường, Hứa Liên Nhã yên lòng một cách khó hiểu.

“Em đi pha trà chanh đá đây.” Cô nói.

Bàn cơm hình chữ nhật dựa vào tường, Triệu Tấn Dương ngồi xuống bên cạnh Hứa Liên Nhã, vừa cầm đũa lên là khuỷu tay hai người liền đụng vào nhau.

“… Đổi chỗ đi.”

Triệu Tấn Dương cầm bát cơm lên ngồi xuống bên trái cô.

Có mồ hôi rịn ra nơi chóp mũi Triệu Tấn Dương, Hứa Liên Nhã nói: “Ở nhà vẫn mặc áo tay dài, không nóng à.”

“Quen rồi.”

Hứa Liên Nhã không khuyên nữa.

Miệng bận rộn thì bầu không khí cũng theo đó im lặng đi, trong phòng khách nho nhỏ chỉ còn tiếng nhai sột soại.

Hứa Liên Nhã đặt bát rỗng xuống, cầm ly trà chanh lên.

Đây là một đoạn video, Hứa Liên Nhã cùng Triệu Tấn Dương đồng thời nhớ lại vị trà chanh nụ hôn đầu của hai người. Không khí càng đông lại.

” Bây giờ anh vẫn còn đang nghỉ à?”

“Hả?” Triệu Tấn Dương vẫn còn đang ở cõi tiên.

“… Anh còn làm việc trước kia không?”

Hứa Liên Nhã tưởng anh bây giờ giống như hồi trước làm ở garage sửa xe.

“Không.” Triệu Tấn Dương nói, “Giờ anh không phải là cảnh sát.”

“Ừ.” Cô cúi đầu nhìn ly trà, rõ ràng chẳng có gì, nhưng cũng khẽ lắc. “Anh về Nam Ninh lúc nào?”

“Về năm ngoái.” Sợ cô hỏi tiếp, Triệu Tấn Dương thẳng thắn: “Năm ngoái nằm bệnh viện miết.”

“Sao thế?”

“Gặp chút bất ngờ.”

Triệu Tấn Dương gần như chưa hề nhắc đến nguy hiểm đã gặp phải với cô, chỉ nói qua về kết quả còn đơn giản hơn cả báo cáo tin tức, có lẽ anh cảm thấy phô bày hết chính là đang tìm kiếm thương hại.

Hứa Liên Nhã không hỏi nữa.

Lúc Triệu Tấn Dương cũng cầm trà chanh lên thì đã hơn tám giờ, Hứa Liên Nhã nói: “Em phải về trước chín rưỡi.”

Anh tiêu hóa hàm nghĩa của những lời này còn lâu hơn cả thời gian hớp ngụm trà.

“Đủ rồi ——” Bỗng anh đặt ly xuống rồi kéo lấy cô, đặt nụ hôn lên môi cô.

Hứa Liên Nhã buông ly, đứng lên theo dẫn dắt của anh, vòng lấy cổ anh.

Mùi vị mới mẻ, tình ý năm xưa, lan tràn nơi răng môi quấn quít.Hai chiếc ly thủy tinh không chịu nổi bàn lắc lư mà đổ xuống, hai chất lỏng màu đỏ cùng hòa vào nhau, mỗi một giọt tích tụ lại thành sợi nhỏ, chảy xuống nền nhà.

Triệu Tấn Dương đẩy cô vào phòng ngủ, ván giường cứng cáp, anh ngã người xuống trước, làm đệm để cô nằm lên mình.

“… Có thể lấy ra không?” Hứa Liên Nhã bất mãn kéo cánh tay phải của anh.

Triệu Tấn Dương sững sờ.

“Vướng lắm.”

“… Sẽ dọa em đấy.”

“Mèo nhà em chỉ có ba chân. Em phẫu thuật cưa cắt còn nhiều hơn anh.”

“…”

Triệu Tấn Dương không biết phải làm sao.

Hứa Liên Nhã cởi nút áo anh, xương quai xanh vừa lộ ra, tay cô liền dừng lại.

Ở đó có buộc ba viên phật châu, hai đầu phật châu được thắt nút chết phòng chạy trượt, “mặt dây chuyền” đặc biệt như vậy không khác gì kỷ niểm sau nghi thức thần bí nào đó.

Không nghi ngờ gì, đó chính là tràng hạt của cô.

Triệu Tấn Dương vỗ lên tay cô, “Xin lỗi… Nững thứ khác làm mất rồi.”

“Lại là “gặp chút bất ngờ” sao?”

Triệu Tấn Dương không trả lời, hôn càng nồng cháy hơn.

Hứa Liên Nhã trả thù kéo quần áo anh ra, anh cũng không cam lòng chịu thua, chỉ có thể làm việc bằng một tay càng khiến động tác của anh có phần thô lỗ.

Cuối cùng vẫn là Hứa Liên Nhã chiếm thế thượng phong trước, bả vai phải lành lặn lộ ra trước mắt…

Nơi đó được quấn băng vải cuộn, chạy từ nửa cánh tay phải trở xuống nối với một đoạn không thể nào co dãn.

Hứa Liên Nhã cảm nhận được cả người Triệu Tấn Dương đang run lên.

“Đừng nhìn…”

Anh kéo chăn qua, phủ lên mắt cô.

Nhưng Hứa Liên Nhã lại nhấc chăn lên, nhìn anh chăm chú, hai mắt dần ửng đỏ.

“Em không sợ, anh sợ cái gì.”

Hứa Liên Nhã cởi băng vải ra, Triệu Tấn Dương như bị trấn áp, nằm yên dán mắt nhìn cô.

Đợi đến khi hoàn toàn lộ ra, Hứa Liên Nhã sững người.

Ở đó lưu lại một vết sẹo dài, như khóa kéo đang phong bế câu chuyện của một thế giới khác.

“Sợ rồi?” Anh lạnh giọng hỏi.

Hứa Liên Nhã đẩy anh, “Đừng xem thường người khác.”

“Đã bảo đừng xem rồi.”

“Đúng là khó coi.”

Ngực Triệu Tấn Dương phập phồng như bị chọc tức.

“Nhưng còn không đến mức dọa người.”

Triệu Tấn Dương hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Hứa Liên Nhã đẩy mặt anh về lại, “Này, còn cáu nữa đấy à.”

Anh gạt tay cô ra.

Hứa Liên Nhã cười khì, “Đau không?”

Triệu Tấn Dương trợn mắt nhìn cô, “Em cứ nhìn thử xem.”

Nhướn mày, “Anh chịu cho?”

Hoàn toàn cạn lời, Triệu Tấn Dương dứt khoát lấy tay che mắt.

Hứa Liên Nhã nằm trên người anh, sờ chỗ kia một cái, bỗng kéo tay anh ra, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt anh.

Cái hôn khẽ này không bao hàm tình dục, cô cũng thường xuyên hôn con gái như thế, chỉ đơn giản là không kìm hãm được yêu thương luyến tiếc.

Lông mi đen nhánh của Triệu Tấn Dương run run, như trào dâng tâm sự nào đó.

“Này…” Cô quẹt lên mặt anh, “Còn lại chưa tới một tiếng, anh nhất định muốn lãng phí thời gian ư?”

Đáp lại cô là cái ôm siết chặt cùng chiếc hôn tới tấp.

Hứa Liên Nhã lẳng lặng nằm xuống, nụ hôn của anh như dấu chân êm ái ấm áp, dịch xuống từng tấc từng tấc một, rồi dừng lại ở phía dưới rốn.

Run rẩy như lạnh cóng dừng lại trên vết sẹo kia.

“… Em sinh con rồi.”

Hứa Liên Nhã nhìn trần nhà xám trắng, mù mờ nói: “Em cũng ba mươi ba rồi.”

Hứa Liên Nhã tưởng anh sẽ dừng lại, nhưng động tác của anh lại nhanh đến mức thô bạo. Hứa Liên Nhã không khỏi cười khổ, anh có thể vây hãm vào trong gông xiềng tưởng tượng, ngỡ rằng lưng đeo cái tên cấm kỵ, chiếm làm của riêng lại mang theo lửa ghen hừng hực.

“… Anh nhẹ thôi.”

Triệu Tấn Dương hơi bình tĩnh lại.

Hứa Liên Nhã kéo lấy túi xách qua, lôi ra một chiếc hộp màu bạc. Triệu Tấn Dương nhặt lấy cắn xé, đeo vào bên dưới.

Thời điểm anh tiến vào, ngực như bị đập một chưởng, cảm thấy khó thở.

Hứa Liên Nhã cười nhạt, “Đã bao lâu rồi không làm?”

Triệu Tấn Dương khẽ cắn răng: “… Em cứ chờ ông đây đi.”

Mỗi một nơi phập phồng trên cơ thể lại đánh thức hồi ức, mồ hôi rịn ra làm da thịt ấm áp dàng đinh dính, càng gắn bó không thể tách ra, vì có sức nóng cơ thể mà không sợ lạnh, không sợ khô kiệt.

Vui sướng của tình yêu đã chồng lên mừng rỡ ngạc nhiên khi gặp lại sau bao năm xa cách, dần dà hai người đều có chút mê say, quên mất trận mở màn.

Hứa Liên Nhã đã đánh thấp thể lực của người đàn ông này rồi, lúc kết thúc nằm ngửa ra thở dốc, đã một lúc lâu mà vẫn chưa hồi thần, cho đến lúc chuông báo thức nhắc nhở cô.

“Em phải đi rồi.”

Giọng có vẻ khàn đi, Hứa Liên Nhã ngồi dậy mặc quần áo.

Triệu Tấn Dương lấy chăn phủ lên vai phải theo bản năng, im lặng nhìn cô mặc vào lại từng món đồ một.

Rồi anh như chợt nhớ ra điều gì đó, mò lấy tay trái cô tỉ mỉ vuốt ve.

“Em không đeo nhẫn.”

Bàn tay cài nút áo của Hứa Liên Nhã khựng lại, cười: “Đàn ông cũng không thích đeo thứ này.”

Triệu Tấn Dương nằm trên giường, rồi lại ngồi dậy nói: “Muộn thế này mới về, nhà em không thắc mắc à.”

Hứa Liên Nhã quay đầu lại nhìn anh, chăn lông phủ lên người anh, Triệu Tấn Dương như gã hòa thượng chỉ mặc mỗi áo cà sa.

Không nhịn cười được, “Làm rồi mới nghĩ đến việc này à?”

“… Con em là trai hay gái?”

“Con gái.”

“Ờ, mấy tuổi rồi?”

“Năm tuổi.”

“Ờ, giống em à?”

Hứa Liên Nhã đi chân trần cầm quần đứng trên sàn, “Giống bố nó.”

“Ờ.”

Cô nhìn anh từ trên cao, “Anh muốn gặp con bé một lần không?”

Triệu Tấn Dương đối mặt với cô mấy giây, nằm xuống lại như nhận thua, nói: “Thôi bỏ đi.”

“Thật không? Con gái em đáng yêu lắm.”

“Không gặp!” Nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm, “Người anh yêu là mẹ nó!”

Hứa Liên Nhã quay lưng lai, khóe miệng nở nụ cười lặng im.

“Nhìn đủ chưa?”

“…”

“Em đi đây.”

Bỗng Triệu Tấn Dương bật dậy, ôm lấy cô từ phía sau, “Tối nay đừng về.”

Động tác quá nhanh làm chăn rơi xuống đất, vết sẹo dữ dằn kia như sợi dây siết chặt Hứa Liên Nhã, làm cho lòng người vừa đau lại vừa mềm.

Chỉ có một cánh tay vòng lấy cô, Hứa Liên Nhã cảm giác nửa người bên phải lộng gió, nhưng sức lực của Triệu Tấn Dương đã lấp vào chỗ thiếu cảm giác an toàn.

Hứa Liên Nhã cắn môi nói: “… Đừng được voi đòi tiên.”

***

Sau đêm đó, Triệu Tấn Dương không đến dưới lầu nhà Hứa Liên Nhã nữa, sợ đem lại phiền phức không cần thiết cho cô. Anh như vừa hít được dưỡng khí, cả người tràn đầy sức lực, càng dốc sức buôn bán hơn. Trong lòng mơ hồ vẽ nên một kẻ địch còn chưa từng gặp mặt, anh không thể thua đối phương được.

Triệu Tấn Dương không hiểu Hứa Liên Nhã nghĩ gì lắm, nhưng phần tình ý đó sẽ không cảm giác sai.

Cái này đã đủ rồi. Anh an ủi mình cứ đi từ từ, chầm chậm lấp vào khoảng cách sáu năm.

Ngày hôm đó, một chiếc Chevrolet cũ kỹ màu đỏ dừng ở bãi trống ngoài tiệm trái cây, lại còn nháy đèn cảnh báo, rồi Hứa Liên Nhã vội vã xuống xe, thần sắc hốt hoảng.

Triệu Tấn Dương đi ra trước cửa tiệm theo bản năng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Hứa Liên Nhã gật đầu, “Trong nhà em xảy ra chút chuyện, anh có thể giúp em được không?”

“Chuyện gì thế, em nói từ từ thôi.”

“Em phải đi giải quyết chút, nhưng giờ không có ai trông con gái em, anh có thể trông nó hộ em được không?”

“Hả?”

“Con bé năm tuổi rồi, không cần bận tâm đâu, tự ăn cơm đi vệ sinh được. Anh trông nó đến chín rưỡi tối được không?”

Triệu Tấn Dương đột nhiên cảm thấy hăng hái vừa thổi phồng lên đã xẹp xuống, “Ờ, được rồi.”

Hứa Liên Nhã lại chạy ra xe, ôm đứa bé đội mũ bóng chày từ ghế sau xuống, mặc quần áo không rõ là trai hay gái, chỉ có thể biết là con gái từ miêu tả của Hứa Liên Nhã.

Hứa Liên Nhã dặn cô bé: “Lát nữa con chơi ở chỗ chú, tối nay mẹ đến đón con.”

A Dương ngẩng đầu nhìn người đàn ông, rồi lập tức trợn to hai mắt đứng thẳng lưng, lắc tay Hứa Liên Nhã như lắc dây đèn, làm một động tác tay.

Hứa Liên Nhã cúi người đưa tai đến, A Dương nhỏ giọng nói: “Có phải chú ấy là bố không?!”

Hứa Liên Nhã khẽ liếc Triệu Tấn Dương, người nọ hơi nhíu mày, ánh mắt chỉ dính lấy người cô, u oán như ngày mưa vậy.

Cô nén giọng, đáp lại: “Con tự hỏi chú ấy đi.”

“Nhờ anh vậy.” Hứa Liên Nhã khách khí nói, đẩy vào lưng A Dương, “Vào đi, ở ngoài nắng lắm.”

“Vâng.” A Dương vùi đầu nhảy lên hai bậc thang.

Triệu Tấn Dương nhìn cô lên xe, xác nhận: “Chín rưỡi tối phải không?”

Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, “Được thì đưa về nhà luôn nhé.”

“Biết rồi.”

Một giọng nói non nớt cũng vang lên từ đằng sau: “Mẹ ơi, mẹ nhớ đến đón con nhé.”

Triệu Tấn Dương xoay người lại, thấy tay cô bé con vẫy mũ cứng lại, trong cái nhìn chăm chú của anh thì thận trọng đặt xuống.

“Này —— “

Chợt Triệu Tấn Dương chạy mấy bước về phía chiếc Chevrolet, nhưng bốn bánh xe nhanh hơn hai chân anh nhiều, nhân lúc buổi trưa không chật chội liền lao vút đi.

Điện thoại của người trong xe vang lên tin nhắn thoại wechat, là giọng nữ: “Mẹ A Dương đã ra ngoài chưa? Ba thiếu một nhanh lên đi!”

Lái xe tranh thủ trả lời: “Đang trên đường, đến ngay.”

Triệu Tấn Dương cào qua quả đầu vốn để đầu đinh, rồi sãi bước đi về.

Triệu Tấn Dương nhìn bản thân phiên bản nhỏ, cô bé con bị nhìn chằm chằm đến mức mắc cỡ, đưa tay gãi mũi nhìn sang chỗ khác.

Triệu Tấn Dương chợt thấy cổ họng khô khốc, nói: “… Ngồi đi.”

“Ừm…”

Bé con nhìn xung quanh, ngồi xuống mép ghế dựa, ngay ngắn hệt như nghe giảng, hai tay cầm mũ bóng chày, như đợi nghe sắp xếp.

Ánh Dương Soi Lối

Ánh Dương Soi Lối

Score 9
Status: Completed Author:

Tên gốc: Dương quang bỉ tử/lưu manh rực rỡ
Thể loại: Hiện đại, hắc phong phố
Độ dài: 93 chương cả phiên ngoại
Editor: Qin Zồ

Văn án:
Em sẽ không chờ anh.

Nếu em muốn, em sẽ đi tìm anh.

Đây là câu chuyện về một gã vô lại không chốn cố định cùng một bác sĩ thú y tha hương phiêu bạt.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset