Chương 4: Ai cũng từng có một giấc mơ

Ai cũng từng có một giấc mơ

Cố Thả Hỷ không thể tin rằng đã lâu vậy mà cô không nhớ anh, hoặc giả anh trước giờ vẫn ở đó, chỉ có điều cô không dám chạm tới.

* * *

Nỗi lòng đã chôn vùi bấy lâu không ngờ lại dễ bị khơi gợi lại như vậy. Tần Mẫn Dữ, đã bao lâu rồi mình không nhớ tới anh nhỉ? Thả Hỷ không thể tin rằng đã lâu như vậy mà cô không nhớ anh. Hoặc giả anh trước giờ vẫn ở đó, chỉ có điều cô không dám chạm tới.

Đêm về, Thả Hỷ nằm mơ, một giấc mơ vô cùng chân thực. Trong mơ cô thấy mình được ngồi phía trước trên xe đạp của Tần Mẫn Dữ, cũng như ngoài đời thực đã có bao lần như vậy, khẽ đung đưa đôi chân như khi còn bé. Khi mà cô vẫn chưa hiểu được rằng, được ngồi trên xe anh, trong vòng tay anh là một điều vô cùng hạnh phúc.

Trong mơ, Thả Hỷ cười, tỉnh dậy, cô lại khóc. Vỏ gối và tóc cô thấm đầy những giọt nước mắt đắng cay chua xót. Khi nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ, Thả Hỷ lại nhắm mắt, cố gắng để được quay về giấc mơ đó. Trong mơ Tần Mẫn Dữ đang cười thân thiện, trước mỗi lần lên xe thường bế cô ngồi lên trước. Tất cả đều quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô cảm giác mình có thể chạm tay vào anh.

Tuy nhiên, dù có nỗ lực nhắm mắt và tự ru ngủ đến mấy, Thả Hỷ cũng không tài nào ngủ tiếp được. Trước giờ hình ảnh Tần Mẫn Dữ vẫn được cất trong hộp kín, giờ đây bỗng nhiên bị mở ra, cách nào cũng không đóng nắp hộp lại được. Cứ như vậy, từng kỷ niệm, từng kỷ niệm lại hiện ra trước mắt Thả Hỷ.

Từ khi bắt đầu có trí nhớ, Thả Hỷ đã ở với bà nội. Trong quan niệm của cô, bố mẹ là người trong điện thoại, chỉ nghe được giọng nói của họ từ chiếc điện thoại. Bà nội đã rất chu đáo đặt một tấm ảnh bố mẹ Thả Hỷ chụp chung cạnh điện thoại, không những vậy bà còn luôn chú ý thay ảnh mới để giúp cô có ấn tượng trực tiếp với bố mẹ. Thả Hỷ lại không chú ý tới chuyện đó, cô không thấy được tầm quan trọng của bố mẹ. Bà nội của Thả Hỷ rất hiền hậu, bà biết làm rất nhiều món ăn ngon, rất nhiều món điểm tâm lạ, có những món điểm tâm mà tới giờ Thả Hỷ cũng không nhớ nổi tên gọi của nó. Bà nội cũng biết làm búp bê và một vài món đồ chơi cho Thả Hỷ. Trong suy nghĩ của trẻ con, còn gì quan trọng hơn là đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp? Vì vậy, Thả Hỷ luôn cảm thấy mình rất giàu có.

Nhà của Tần Mẫn Dữ ở ngay sát vách nhà bà nội. Tần Mẫn Dữ lớn hơn Thả Hỷ hai tuổi. Khi Thả Hỷ còn đang chập chững tập đi thì Tần Mẫn Dữ đã là một đứa trẻ láu lỉnh rồi. Tần Mẫn Dữ có thể xưng vương xưng bá cũng là do mối quan hệ họ hàng của gia đình anh. Nhà của bà nội Thả Hỷ trong khu thành cổ, tất cả những hộ dân sống ở đây đều là đời trước truyền cho đời sau. Hầu hết họ hàng nhà Tần Mẫn Dữ đều sống tập trung ở đó, con cái trong các gia đình họ đều được coi là lực lượng nòng cốt và tinh nghịch của khu.

Tần Mẫn Dữ từ nhỏ đã tỏ ra không giống những đứa trẻ khác, anh không chạy theo chơi cùng những đứa trẻ lớn tuổi hơn mà thường tự mày mò chơi trò gì đó. Mỗi trò chơi anh nghĩ ra đều có từng bối cảnh nhất định, bối cảnh nào cũng rất thú vị. Rất nhiều đứa trẻ lớn tuổi hơn anh đều tự nguyện nghe theo sự sắp xếp của anh. Thả Hỷ thường giữ chân sai vặt trong mỗi trò chơi của Tần Mẫn Dữ. Ví dụ: nếu chơi trò bắt cướp, Thả Hỷ sẽ là con tin trong tay bọn cướp, nếu chơi trò bắt trộm, Thả Hỷ sẽ trở thành người bị mất trộm.

Tần Mẫn Dữ không thích mấy trò chơi của con gái, vì vậy Thả Hỷ cũng chẳng bao giờ được chơi trò làm cô dâu, thậm chí ngay cả một lần đóng vai mẹ trong trò chơi mẹ con cũng không có. Đáng nói nhất là Tần Mẫn Dữ chỉ cho một mình Thả Hỷ là con gái chơi cùng, bởi vì mẹ Mẫn Dữ luôn dặn anh phải yêu thương và chăm sóc cho em Thả Hỷ. Thả Hỷ cũng không phải là một cô bé hay khóc nhè nên Tần Mẫn Dữ đã đồng ý để cô ngày nào cũng đi chơi với anh. Những lúc Tần Mẫn Dữ ở nhà đọc sách, Thả Hỷ luôn ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh. Khi Mẫn Dữ chạy đi chơi, cô lại lẽo đẽo chạy theo sau.

Thả Hỷ hay đi chơi cùng Tần Mẫn Dữ không phải vì cô cảm thấy anh vô cùng xuất sắc hay chơi với anh sẽ rất vui mà chỉ vì bà nội thường nói với cô: “Thả Hỷ, đi chơi với anh Mẫn Dữ đi, tí nữa về bà nấu đồ ăn ngon cho.” Chỉ cần Thả Hỷ đi chơi một lúc, về đến nhà là đã có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp đợi cô. Vì vậy, những hôm không phải đến trường mẫu giáo, Thả Hỷ đã quen với việc cả ngày đi chơi với Mẫn Dữ, thậm chí buổi trưa cũng ngủ ở nhà anh, tối mới về nhà bà nội.

Vì vậy, khi Tần Mẫn Dữ bắt đầu học tiểu học, Thả Hỷ cũng đi học theo anh một cách rất tự nhiên. Hai người được chia vào học cùng một lớp, sáng cùng nhau đi học, tan học cùng nhau về nhà. Lúc nào Tần Mẫn Dữ có việc, không về nhà ngay được, Thả Hỷ lại ngồi tại lớp học, vừa làm bài tập vừa đợi anh. Mặc dù cô không hiểu được một đứa trẻ học cấp một sẽ bận việc gì sau giờ tan học nhưng lần nào cũng ngoan ngoãn ngồi trông cặp sách cho anh rồi đợi anh.

Lớn hơn chút nữa, tài năng của Tần Mẫn Dữ dần được bộc lộ. Anh tham gia tất cả các cuộc thi của trường rồi của tỉnh. Tần Mẫn Dữ liên tục đạt được những danh hiệu như “học sinh ba giỏi cấp tỉnh, thành phố”, “đội viên ưu tú toàn quốc”… Những danh hiệu nào mà Thả Hỷ biết, hầu như Tần Mẫn Dữ đều đã đạt được. Trong con mắt của Thả Hỷ, việc Mẫn Dữ lên bục nhận phần thưởng đã trở thành việc bình thường như cơm bữa, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa.

Tần Mẫn Dữ thường không chơi với đám con gái. Cho dù là trong các hoạt động tập thể, cần phải tiếp xúc với các bạn nữ, Tần Mẫn Dữ cũng coi như nhau, không tỏ ra thân thiết với ai cả. Giờ tan học, có rất nhiều bạn nữ đi theo sau Mẫn Dữ, Mẫn Dữ cũng chẳng nói năng gì, chỉ rảo bước thật nhanh, bỏ lại bọn họ ở phía sau. Cũng có những bạn gái bạo dạn hơn thì gọi điện đến nhà Mẫn Dữ hỏi bài tập hoặc rủ anh đi chơi. Câu trả lời của Mẫn Dữ bao giờ cũng rất khách khí và xa lạ. Nếu là hỏi bài tập, Mẫn Dữ sẽ nói là giảng bài qua điện thoại không rõ ràng, nếu là mời đi chơi, anh đều thẳng thắn từ chối.

Không biết là do bản tính lạnh lùng hay chỉ đơn giản là không thích phiền hà, thẳng thắn rõ ràng luôn là tác phong của anh. Tần Mẫn Dữ càng như vậy, đám con gái lại càng thích anh. Là bạn nữ duy nhất được thường xuyên ở bên cạnh Mẫn Dữ, Thả Hỷ nghiễm nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý.

Đối với Thả Hỷ, Tần Mẫn Dữ lại có một thái độ khác hẳn. Anh dường như đã coi Thả Hỷ như em gái trong nhà, mặc dù không nói nhiều nhưng Mẫn Dữ luôn cho rằng anh phải có trách nhiệm chăm sóc cô. Ở trường, nếu trang vở nào Thả Hỷ viết chữ không đẹp, bài tập bị sai, Mẫn Dữ dứt khoát xé bỏ trang vở đó và bắt cô ngồi viết lại, làm lại. Những bài tập mà Thả Hỷ làm ở nhà, sáng hôm sau phải đưa Mẫn Dữ kiểm tra, nếu anh cho rằng không đạt yêu cầu, tối về Thả Hỷ phải làm lại ngay.

Thả Hỷ cũng cảm thấy ngạc nhiên. Dưới sự dám sát ngặt nghèo của Tần Mẫn Dữ, thành tích học tập của cô chẳng đi lên mà cũng chẳng đi xuống, nhiều nhất thì cũng chỉ viết được vài trang vở đẹp hơn, học tập chăm chỉ hơn một chút. Vì vậy, Thả Hỷ luôn cho rằng, lúc nhỏ, Thả Hỷ không thấy Tần Mẫn Dữ xuất sắc, không yêu thích anh có thể là do mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại lo sợ bị xé vở, bị bắt chép lại hay làm lại bài tập. Căn bản là không còn tâm trí nào mà chú ý đến những ưu điểm của anh nữa.

Khi Thả Hỷ học lớp năm thì bố mẹ cô về nước, họ muốn Thả Hỷ về nhà ở cùng. Mặc dù không đồng ý nhưng Thả Hỷ cũng không thể cãi lệnh của người lớn. Cô vừa khóc vừa theo bố mẹ về nhà. Bà nội lại nhất định không chịu dọn đến ở chung. Vì vậy, Thả Hỷ chỉ có thể về ở với bà vào hai ngày cuối tuần.

Thả Hỷ không nhớ nổi lúc chuyển đi, cô có gặp Tần Mẫn Dữ hay không. Cô chỉ nhớ rằng lúc đó cô cảm thấy mình như vừa được giải thoát, không còn cảnh hàng ngày bị anh kiểm tra bài và tuỳ tiện xé vở của cô nữa. Một thời gi­an sau đó, hễ gặp Tần Mẫn Dữ ở trường, Thả Hỷ lại chột dạ cúi gằm mặt xuống. Cô sợ Mẫn Dữ lại đòi kiểm tra vở của mình. Thả Hỷ luôn tự nhủ, nếu Mẫn Dữ yêu cầu kiểm tra vở, cô sẽ vờ như không nghe thấy. Tuy nhiên, Tần Mẫn Dữ lại không hề một lần hỏi thăm cô, cũng không chủ động lại gần cô. Có thể cũng từ dạo ấy, Thả Hỷ cảm thấy hai người đang dần xa cách nhau. Khi anh không ở gần, bản thân cô cũng mãi mãi không thể gần anh được nữa.

Việc bà nội Thả Hỷ qua đời đã kết thúc chuỗi ngày lạnh lẽo của hai người. Lúc ấy Thả Hỷ đang học lớp 6. Một hôm, vừa tan học, Tần Mẫn Dữ đột nhiên tiến về phía Thả Hỷ, cầm cặp sách của cô và bước đi.

Thả Hỷ lấy hết sức để giằng lại cặp sách, không chịu đi theo anh và cũng không chịu buông cặp sách ra. Cô chỉ sợ Tần Mẫn Dữ sẽ nhìn thấy mấy trang vở bị tẩy xoá bừa bãi của cô. Thực ra, đã một năm rồi, Tần Mẫn Dữ không hề kiểm tra vở của Thả Hỷ, cũng không nhìn cô lấy một lần.

Tần Mẫn Dữ quay đầu lại, thấy Thả Hỷ một tay cố giằng cặp sách, tay kia bám chặt vào bàn, giống như một chiến sĩ liều chết để bảo vệ chiếc cặp. Tần Mẫn Dữ buông tay ra, cái cặp rơi xuống đập vào chân Thả Hỷ, anh khẽ nhíu mày nói: “Đi theo anh, anh đưa em về nhà.”

Giữa những tiếng xuýt xoa kinh ngạc, Thả Hỷ ôm chặt cặp sách, cúi đầu bước ra theo chân Tần Mẫn Dữ. Một năm vừa rồi, không còn cảnh các bạn nữ lôi lôi kéo kéo, thông qua Thả Hỷ để tìm hiểu về Tần Mẫn Dữ, cũng không còn cảnh những ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ bao vây lấy cô, Thả Hỷ đã nhanh chóng quên đi cái cảm giác được nhiều người theo dõi thế này.

Tần Mẫn Dữ ngồi nghiêng trên yên xe, kéo tay Thả Hỷ, bảo cô đeo cặp ra phía trước rồi bế Thả Hỷ lên ngồi trước mặt anh, “Đi thôi!”.

Thả Hỷ ngồi phía trước xe, trong vòng tay Tần Mẫn Dữ. Đã vài lần, cô quay đầu lại nhưng rồi cũng chẳng biết hỏi gì về hoàn cảnh hiện tại. Bỗng nhiên, tay trái của Tần Mẫn Dữ vòng quanh người Thả Hỷ, giữ cô ngồi yên ở phía trước, “Ngồi ngay ngắn một chút, anh chẳng nhìn thấy đường gì cả.”

Thả Hỷ ngay lập tức ngoan ngoãn bám chặt ghi đông xe, ngồi yên không nhúc nhích.

“Cố Thả Hỷ, hôm nay bà nội em mất rồi, anh đưa em về đó.” Tiếng của Tần Mẫn Dữ vọng lại.

Có thể là do Thả Hỷ chưa kịp phản ứng gì, cũng có thể uy lực mà Tần Mẫn Dữ yêu cầu cô ngồi yên vẫn còn đó, sau khi nghe xong, Thả Hỷ vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ ôm chặt chiếc cặp sách trong lòng.

Thả Hỷ còn nhớ, Tần Mẫn Dữ yên lặng đạp xe tiếp, khi về tới gần nhà, anh dừng xe lại. Thả Hỷ vẫn ngồi ngây ra trên xe, Tần Mẫn Dữ lấy tay vỗ vỗ vào mặt cô, “Thật đấy!” Cũng có thể lúc đó Tần Mẫn Dữ không biết phải an ủi cô thế nào, cách tốt nhất mà anh nghĩ ra là nói trước cho cô biết.

Lúc bấy giờ Thả Hỷ mới oà lên khóc nức nở, cô càng ôm chặt chiếc cặp sách vào trong lòng. Rõ ràng là tuần trước vẫn còn gặp bà, sao bà lại đột nhiên ra đi như vậy. Tần Mẫn Dữ vỗ nhè nhẹ lên vai Thả Hỷ, thấy cô càng khóc to hơn đành rụt tay lại, đứng đó giữ chặt chiếc xe, đợi Thả Hỷ thấm mệt sau khi khóc một hồi lâu mới dắt xe đi về phía khu nhà của họ.

Bao nhiêu năm đã qua đi, Thả Hỷ vẫn còn cảm thấy vô cùng xúc động. Cái đêm mà cô mất đi người thân yêu nhất, Tần Mẫn Dữ luôn ở bên cạnh cô. Có thể cũng từ hôm đó, anh đã thay thế vị trí của bà nội, trở thành người quan trọng nhất trong cô.Trong phòng, Triệu Vĩ Hàng đã nhấc điện thoại mà dường như cũng không có ý chuyển máy cho cô. Thả Hỷ đứng bên cạnh giường đợi một lúc, chẳng lẽ lại là điện thoại của anh ta? Đang nghĩ ngợi thì Vĩ Hàng đưa ống nghe cho cô, “Gặp em đấy!” Sau đó liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Thả Hỷ cầm ống nghe, “A lô, xin chào, tôi là Cố Thả Hỷ.” Là ai được nhỉ?

Đầu dây bên kia mãi vẫn không có tiếng trả lời, cho tới khi Thả Hỷ nghi ngờ đưa ống nghe ra xa rồi lại ghé sát vào tai mới nghe thấy tiếng của Ngô Hoạch từ đầu dây bên kia: “Cô giáo Cố à, tôi là Ngô Hoạch đây.” Cô ấy hỏi Thả Hỷ xem tuần này có sắp xếp giờ giảng cho cô được không? Sau đó, không đợi Thả Hỷ giải thích rõ đã nói đang có việc rồi cúp máy.

Thả Hỷ cảm thấy tâm trạng của Ngô Hoạch lúc đó không được tốt lắm, lẽ nào mình đã mắc lỗi với cô ấy?

Khi ăn sáng, Thả Hỷ hỏi Triệu Vĩ Hàng: “Vừa nãy, cô giáo sư của khoa em gọi điện tới, anh đã nói gì vậy?”

Triệu Vĩ Hàng thậm chí cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Giáo sư?”

“Ừ, hôm qua mới đến ra mắt, một nữ giáo sư rất trẻ. Cô ấy gọi điện đến nói gì vậy?”

“Chẳng phải hai người đã nói chuyện với nhau rồi hay sao. Cô ta chỉ nói là muốn gặp em.”

Thả Hỷ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi. Thực ra, cô vẫn ngờ rằng giọng điệu nghe điện thoại của Triệu Vĩ Hàng chắc không được thoải mái lắm mới khiến Ngô Hoạch cảm thấy ái ngại vì làm phiền quá sớm và vội vàng cúp máy. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là nghi ngờ của cô. Chốc nữa đến khoa, phải gọi điện thoại cho Ngô Hoạch và nói rõ với cô ấy mới được.

Cũng từ lúc đó, Triệu Vĩ Hàng không hề mở miệng. Hai người ngồi ăn trong trạng thái yên lặng như vậy, Thả Hỷ cũng đã cảm thấy quen rồi. Ngồi trong xe để Vĩ Hàng đưa đi làm, Thả Hỷ lại tiếp tục nghĩ chuyện của mình. Xe dừng trước cổng trường, Thả Hỷ bước xuống xe tự nhiên như mọi ngày. Nhưng hôm nay, Triệu Vĩ Hàng thậm chí không đợi Thả Hỷ quay người lại nói một câu khách khí “tạm biệt” đã vội phóng vụt đi, loáng một cái đã chẳng thấy bóng dáng cái xe đâu. Thả Hỷ đứng ngây ra đó một lúc, trong lòng vẫn còn vương vấn chuyện giấc mơ đêm qua. Quả nhiên, mỗi lần nhớ về anh, nhớ về Tần Mẫn Dữ, mọi việc lại không được thuận lợi chút nào.

Bước vào văn phòng khoa, tâm trạng Thả Hỷ đã khá lên nhiều. Tra được số điện thoại của Ngô Hoạch, Thả Hỷ vội nhấc điện thoại lên gọi ngay. Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng với các giảng viên mới, tuyệt nhiên không nên có chút gì đó lạnh nhạt. Bấm số xong, đầu dây bên kia báo tín hiệu máy bận, xin gọi lại sau. Bấm số lần nữa, máy vẫn bận. Một lúc sau, tín hiệu đã được nối nhưng chủ nhân bên kia tắt máy không nghe, sau đó là trạng thái tắt máy hoàn toàn, không thể liên lạc được nữa.

Thả Hỷ lại tự an ủi mình, nhất định là do điện thoại của Ngô Hoạch sắp hết pin nên mới không tiện nghe. Nghĩ như vậy, cô liền không nghĩ nhiều nữa. Thả Hỷ rút di động ra, ghi số của Ngô Hoạch lại rồi gửi tin nhắn cho cô ấy, “Cô giáo Ngô, tuần này không có giờ giảng của chị. Giờ giảng chuyên đề bắt đầu từ thứ sáu tuần sau. Thứ tư tuần sau chị thông báo tên bài giảng cho tôi nhé, thứ năm tôi sẽ thông báo địa điểm giảng cụ thể cho chị. Chúc chị vui vẻ!” Sau đó, Thả Hỷ nhanh chóng quên đi câu chuyện vừa rồi.

Buổi trưa, Chỉ Túc gọi điện tới, “Cố Thả Hỷ, mình vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, có thời gi­an để gặp cậu đây, qua chỗ tớ nhé!”.

Thả Hỷ cũng đang muốn gặp Chỉ Túc để kể về giấc mơ đêm qua. Đã lâu rồi cô không nghĩ tới anh, bỗng nhiên mơ thấy anh, Thả Hỷ cảm thấy hơi lo lo, liệu có phải Mẫn Dữ đã gặp chuyện gì đó ở nước ngoài? Nếu không nghĩ vậy thì cũng không đến nỗi lo lắng lắm, đằng này càng nghĩ ngợi lung tung, tâm trạng Thả Hỷ càng rối bời. Tình cảm là một chuyện, sự an nguy của anh lại là chuyện khác. Cô biết Chỉ Túc ít nhiều cũng biết về tình hình của Mẫn Dữ hiện nay, chỉ có điều cô ấy không muốn nhắc tới mà thôi.“Ừ, được.” Thả Hỷ bỗng nhớ tới quán bún nhỏ hôm qua Ngô Hoạch dẫn cô tới ăn, “Chỉ Túc này, hôm qua tớ mới phát hiện ra một quán hay lắm, tớ dẫn cậu tới đó nhé!”

“Ở đâu?”

“Gần trường tớ, cách chỗ cậu cũng không xa lắm.”

“Gặp nhau thế nào đây?”

Thả Hỷ bấm thời gi­an, “Hẹn ở bến xe đường Quế Lâm nhé, không gặp không về!” Mặc dù từ trường ra đó cũng gần nhưng Thả Hỷ vẫn quyết định vẫy xe tới chỗ hẹn.

Thả Hỷ lại dẫn Đinh Chỉ Túc đi lòng vòng một hồi, thử đi thử lại mấy ngõ mới tìm được quán bún đó. Đinh Chỉ Túc tức tới nỗi tím cả mặt.

“Thì tớ cũng mới đến đây có một lần mà, hơn nữa, ngõ ở đây ngõ nào cũng giống nhau.” Thả Hỷ nhăn nhó giải thích, thấy không có hiệu quả, cô lại đổi sang chiêu khác: “Tớ đảm bảo cực kỳ ngon mà cũng rất sạch sẽ. Hôm qua tớ đã ăn rồi mà không hề bị đau bụng.”

“Cố Thả Hỷ, sao cậu mãi không tiến bộ được thế nhỉ? Biết thế này thì gọi xe đi từ sớm cho xong.” Đinh Chỉ Túc cằn nhằn, thực ra Thả Hỷ cũng không để ý lắm. Ban nãy, lúc lòng vòng tìm đường tới quán, Thả Hỷ đã kể cho Chỉ Túc nghe về giấc mơ của cô ấy. Lúc này đây, người nằm mơ thì như vừa trút được gánh nặng còn người nghe kể về giấc mơ thì lại cảm thấy nặng nề hơn.

Hai người bước vào quán, bên trong vẫn đông đúc như trưa hôm qua. Hai cô ngó trước ngó sau tìm chỗ ngồi, Thả Hỷ càng lo lắng hơn, có trời mới biết được Chỉ Túc lại không thích những quán nhỏ như thế này.

“Mình đi thôi! Đông người ngột ngạt tới nỗi thở chẳng ra hơi. Lúc khác đến thử sau vậy.” Chỉ Túc đứng một lúc đã không chịu được, quay người định bước ra ngoài.

“Ấy! Chỉ Túc,” Thả Hỷ kéo Chỉ Túc lại, “Cậu nhìn xem kia có phải Triệu Vĩ Hàng nhà mình không?”

Đinh Chỉ Túc thở dài, Thả Hỷ ơi là Thả Hỷ! Nhìn trước nhìn sau ba bốn lượt cuối cùng mới nhận ra tấm lưng của chồng mình, quả là đáng khâm phục. Hơn nữa, cô ấy còn chưa nhận ra, ngồi trước mặt chồng cô ấy là một cô gái rất xinh. Ban nãy Chỉ Túc định đi khỏi nơi đây cũng vì không muốn để Thả Hỷ nhìn thấy cảnh ấy. Không ngờ, cô ấy cũng đã nhìn thấy rồi.

“Á! Chỉ Túc, ngồi đối diện với Vĩ Hàng lại là Ngô Hoạch, cái cô hôm qua dẫn tớ tới đây ăn!” Thả Hỷ nói đến đó bỗng do dự rồi dừng lại. Sao họ lại ở bên nhau được nhỉ, lại còn cũng tới đây ăn trưa nữa chứ? Không khí quán ăn lúc đó rất ồn ào, hai con người ngồi trong góc quán kia không hề nghe thấy tiếng của Thả Hỷ, cũng không nhìn thấy hai cô gái đang đứng ngây ra kia.

Thả Hỷ không nhìn được vẻ mặt của Triệu Vĩ Hàng lúc đó nhưng cô biết chuyện này không hề đơn giản. Đôi khi Thả Hỷ cũng hơi vô tâm nhưng không có nghĩa là cô không tinh tế. Việc bất thường thể hiện điều gì? Thể hiện rằng có vấn đề.

Không cần Chỉ Túc kéo nữa, Thả Hỷ tự bước từng bước chầm chậm ra khỏi quán ăn.

“Chỉ Túc, cái anh chàng Triệu Vĩ Hàng này lợi hại quá nhỉ!”

“Sao cơ?”

“Tối qua, tớ chẳng qua cũng chỉ mơ thấy Tần Mẫn Dữ, hôm nay anh ta đã ngang nhiên hẹn hò với một cô gái khác. Cậu thử nói xem, có phải là anh ta có khả năng siêu phàm không?”

Đinh Chỉ Túc khẽ ừ hứ rồi cười, “Xem cậu luyên thuyên kìa!”

“Việc này đã dạy tớ một điều rằng, không được làm những việc sai trái, nếu không ngay lập tức sẽ bị hiện nguyên hình.” Thả Hỷ lại tiếp tục tổng kết.

Đinh Chỉ Túc biết Thả Hỷ cũng không muốn nhắc lại bèn cười và nói: “Cố Thả Hỷ, chúng mình tìm chỗ nào đó để ăn cái đã, tớ đói đến nỗi không đi nổi nữa rồi.”

Thả Hỷ bỗng quay người lại, “Chỉ Túc, về nhà tớ đi! Tớ sẽ nấu cho cậu ăn.” Trong lòng Thả Hỷ bỗng dấy lên một nỗi lo sợ, nhà của cô, liệu nó đã thay đổi chưa, đã trở thành nhà của người khác, không phải là nhà của cô nữa hay chưa? Cô rất muốn quay về để khẳng định lại một chút, khẳng định lại nơi mà cô đã sống ở đó hơn hai năm nay. Nơi mà mới sáng nay thôi, cô vừa đi khỏi đó, giờ bỗng cảm thấy xa lạ, nó thôi thúc cô phải quay về ngay.

Đinh Chỉ Túc gật đầu, giơ tay vẫy xe, “Cũng được”.

Mặc dù là bạn thân của nhau nhưng sau khi kết hôn, Thả Hỷ chưa một lần mời Chỉ Túc tới nhà chơi. Từ vài phương diện nào đó, Thả Hỷ luôn hy vọng rằng những người bạn của cô sẽ dừng lại ở thế giới đã trôi qua, đó là thế giới trước hôn nhân, thế giới chỉ có Tần Mẫn Dữ. Triệu Vĩ Hàng, người đang sống cùng cô nhưng không liên quan gì tới thế giới đó, lẽ nào cũng chẳng còn liên quan tới cô nữa hay sao?

Ánh Sao Ban Ngày

Ánh Sao Ban Ngày

Status: Completed Author:

Cố Thả Hỷ, một cô gái với dung mạo bình thường, tính cách bình thường, thậm chí cả đầu óc cũng bình thường. Cô được ví như một ánh sao giữa bầu trời ban ngày, không phải vì nói không đủ sáng mà bởi vì ánh hào quang của nó đã bị ánh mặt trời che lấp hết rồi. Vì một sự cố ngoài ý muốn với mối tình đầu, Cố Thả Hỷ đã vội vàng trao thân gửi phận cho một chàng trai vô cùng ưu tú - Triệu Vĩ Hàng. Trong khi đó, Triệu Vĩ Hàng cũng từng trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng cũng gặp thất bại và phải mang trong lòng những vết thương còn đang rỉ máu. Cả hai vội vã tìm đến nhau để lấp chỗ trống trong một cuộc hôn nhân không được xây dựng trên cơ sở tình yêu. Quyết định đi tới hôn nhân của họ nhanh chóng tới nỗi không chỉ bạn bè, người thân của họ phải ngạc nhiên mà ngay cả những người trong cuộc cũng cảm thấy kỳ lạ. Hai người xa lạ, không tình yêu nhưng lại sống chung dưới một mái nhà, việc ai nấy làm, chuyện của ai người ấy lo. Họ cứ bình thản sống một cuộc sống vợ chồng no đủ tình dục nhưng thiếu vắng tình yêu.

Sống chung với người chồng xa lạ đó, Cố Thả Hỷ luôn phải chịu làm một người vợ ngoan ngoãn, yên phận, yếu đuối, không có dũng khí... Thế rồi, trong những vụn vặt của cuộc sống vợ chồng, tình yêu giữa hai người dần dần nảy sinh. Ban đầu, họ còn e ngại, còn thăm dò nhau, không dám tin vào tình yêu dành cho nhau. Đến khi tình yêu đã thực sự chín thì một cơn sóng lớn lại bất ngờ phá tan tổ ấm của họ. Hai người quyết định chia tay nhau... Rồi sau khi đã thoát ra khỏi những vấn vương, luyến tiếc với mối tình đã qua, cả hai đã nỗ lực để giành giật lại tình yêu, giành giật lại tổ ấm của mình. Tình yêu bất diệt nhất của họ là thứ tình cảm được sinh ra từ cuộc sống thường ngày, từ những quan tâm nhỏ nhất dành cho nhau và từ những điều bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn được nữa.

"Ánh sao ban ngày" là cuốn tiểu thuyết của nhà văn Mộc Phạn (Trung Quốc), sách được dịch giả Thúy Ngọc dịch sang tiếng Việt, NXB Văn học ấn hành vừa chính thức ra mắt độc giả Việt từ tháng 2/1011.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset