Do đã trở thành giáo viên cho Ameko, cũng để tiện làm học sinh của nàng, tôi cố ý mua một chiếc bàn vuông. Cái bàn một mét vuông vắn, cao chỉ chừng bốn mươi centimet, cũng như bàn ăn hay bàn tivi bình thường. Lúc học, Ameko ở phía tay trái tôi, tôi ở phía bên phải nàng.
Tôi phải nàng trái, vừa khéo phù hợp với quy định giao thông của hai quốc gia. Mỗi lần ngồi quỳ để học, máu huyết nửa thân dưới tuần hoàn không được tốt, luôn khiến hai chân tôi tê dại. Ameko dạy tôi yếu quyết ngồi quỳ vài lần nhưng mãi tôi vẫn không lĩnh ngộ được.
Tôi từng hỏi Ameko, ngồi quỳ có phải thủ phạm khiến người Nhật Bản không được cao không? “Thái-san, đại trượng phu hơn nhau ở chí khí và tấm lòng, không liên quan gì tới chiều cao cả! Tỷ như Toyotomi Hideyoshi cũng rất lùn.” Câu trả lời của Ameko khiến tôi vô cùng khâm phục và kinh ngạc.
“Tuyệt quá! Em thật đúng là sư phụ của anh.” Tôi vỗ tay khen ngợi. “Em chỉ tùy ý nói chút thôi mà.” Ameko ngượng ngùng đáp. “Không, em nói rất đúng. Người Trung Quốc luôn thích cười nhạo chiều cao của người Nhật nhưng lại quên mất bản thân trong mắt người phương Tây cũng luôn bị cười chê về chiều cao.”
“Có người nói người Nhật Bản như chiếc đồng hổ quả lắc, lung lay giữa cảm giác tự ti và ưu việt. Chẳng lẽ người Trung Quốc không như vậy?” Tôi không ngừng bàn luận chuyện trên trời dưới biển, quên cả quốc tịch của Ameko, cũng chẳng hề để ý tới vẻ mặt nàng. “Thái-san, anh… có phải anh không quá thích người Nhật Bản không?” Ameko cẩn thận hỏi tôi.
“Sao em lại hỏi như vậy?” Thật ra tôi cũng hơi chột dạ. “Vì em phát hiện hình như bạn học trong lớp không mấy thân thiện với em.” “Thật không?”
“Ừm.” Ameko cúi đầu oan ức. “Trước kia em thấy rất hoang mang, sau này chuyển sang học sử Trung Quốc hiện đại em mới hiểu nguyên nhân.” Ameko ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng sách lịch sử Nhật Bản thật sự thiếu rất nhiều so với Đài Loan.”
“Sách của bọn em viết sao?” “Trong sách của Nhật Bản thường nhấn mạnh rằng Nhật Bản quá nhỏ bé, dân cư chen chúc, nếu không xuất binh không cách nào sống sót được. Hay lại nói thành lập “thuyết Đại Đông Á” thực ra là vì liên hợp những dân tộc nhỏ yếu của châu Á để chống lại sự xâm lấn của người phương Tây. Rồi lại nói việc phát động chiến tranh chỉ là bất đắc dĩ, là dã tâm của một số ít quân phiệt, không liên quan gì tới Thiên Hoàng và dân chúng Nhật Bản.” “Em cũng đã luôn tin rằng Nhật Bản là người bị hại trong chiến tranh thế giới lần thứ hai chứ không phải kẻ gây hại. Bởi bọn em chỉ nhấn mạnh tình cảnh thê thảm khi máy bay Mỹ oanh tạc Tokyo cùng địa ngục trần gian do hai quả bom nguyên tử tạo thành.”
Ameko thì thào tự nói với dáng vẻ vô tội: “Sau này khi đối mặt với những bạn học không mấy thân thiện đó, em luôn cảm thấy có chút tội lỗi.” Tuy tôi rất bất mãn với chuyện sách sử Nhật Bản trốn tránh hiện thực như vậy, nhưng lại càng không đành lòng với thần sắc của Ameko. Thậm chí trong lòng còn có chút hổ thẹn vì đã từng đặt Nhật Bản ngang bằng với Ameko, sau đó lại đem những từ như tàn bạo vô sỉ đặt ngang bằng với Nhật Bản.
“Em đừng nghĩ lung tung, cho dù Nhật Bản thật sự xâm lược Trung Quốc cũng chưa chắc đã liên quan tới Đài Loan.” “Vì sao? Đài Loan không phải một bộ phận của Trung Quốc à?” “Thế này nhé!” Tôi cười khổ:
“Đài Loan có phải một bộ phận của Trung Quốc hay không? Nói thẳng ra chính anh cũng không biết nữa. Khi anh nói mình là người Trung Quốc sẽ bị người ta mắng không tôn trọng quê hương nơi mình sinh ra và trưởng thành; còn khi anh nói mình là người Đài Loan lại bị người ta mắng là quên ngồn gốc, không biết uống nước nhớ nguồn. Chỉ một cách nói đơn giản nhưng lại nhất định phải mang một bao quần áo nặng.” “Vậy anh nói sao?” “Rất đơn giản. Anh nói mình là Hoa kiều Đài Loan, như vậy sẽ không bị mắng! Ha ha…”
“Hoa kiều Đài Loan? Cái này thú vị thật.” Ameko mỉm cười, dường như không nhận ra vẻ chua chát trong tiếng cười của tôi. “Có lúc anh ước ao mình là người Hồng Kông. Bởi vì cho dù trên đất Hồng Kông tung bay cờ nước Anh, cho dù bọn họ rất căm ghét chính quyền Trung Cộng, lại kỳ thị người Trung Quốc đại lục, nhưng khi bọn họ tự xưng là người Trung Quốc vẫn có thể hào hùng khảng khái, lúc tự xưng là người Hồng Kông cũng vẫn lộ vẻ đương nhiên.”
“Hình như tán gẫu hơi bị nhiều rồi. Đang trong giờ học tiếng Nhật hay học tiếng Trung thế?” “Đã sang giờ học tiếng Nhật rồi.” Ameko nhìn đồng hồ, mỉm cười nói. “Vậy hôm nay Itakura-san muốn dạy cái gì?”
“Thái-san, có muốn lấy một cái tên Nhật Bản không?” Đột nhiên Ameko đề nghị. Tôi suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn lắc đầu. “Xin lỗi. Anh không lấy tên Nhật Bản đâu, anh kiên quyết.”
Tôi nghĩ chắc nàng không hiểu nghĩa của từ “kiên quyết” cho lắm nên chỉ trợn tròn hai mắt nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Nên giải thích với cô ấy ra sao đây? Chẳng lẽ nói với cô ấy tôi là một kẻ mang chủ nghĩa dân tộc cực đoan? Bỏ đi, thứ thù hằn vừa xa xôi, lại vừa như có như không thế rất khó giải thích.
Tuy tôi biết đặt thành kiến đối với người Nhật Bản lên Ameko có phần không công bằng. Nhưng tôi vẫn ngoan cố bảo thủ ôm chút ôn nghiêm dân tộc cuối cùng. “Ameko, anh giúp em đặt một cái tên tiếng Trung nhé!”
Để tránh bầu không khí khỏi lúng túng, cũng vì sợ Ameko hiểu nhầm, tới phiên tôi đề nghị như vậy. “Hai! Thái-san, đã làm phiền anh rồi. Do-zo!’ Có đôi lúc Ameko nói tiếng Trung vẫn quen miệng.
“Em đã thích mưa như thế, vậy đặt tên là Tiểu Vũ được không, nghe cũng có cảm giác trời đổ mưa. Em thấy sao?” Trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cái tên nào hay hơn, đành bắt chước ba ba của nàng làm bừa chút vậy. Hơn nữa nếu “tử” trong Vũ Tử không có ý nghĩa gì quá ghê gớm, vậy “tiểu” trong Tiểu Vũ cũng không nên quá đặc biệt.
“Tiểu Vũ… Ừm… Tiểu Vũ…” Ameko nghiêng đầu, lẩm bẩm đọc lại. “Hai! Wa-Da-Si-Wa Tiểu Vũ Des, Ha-Zi-Me-Ma-Si-Te, Do-Zo, Yo-Ro-Si-Ku.”
Nàng đột nhiên đứng bật dậy với vẻ rất hưng phấn, khom người một góc 90 độ thi lễ với tôi rồi mỉm cười nói. Dường như chúng tôi đều nhớ lại cảnh tượng lúng túng lần đầu gặp nhau, không khỏi cười lên ha hả. “Ameko, vậy tên anh trong tiếng Nhật đọc thế nào?”
“Thái đọc là Sai, Trí đọc là Chi, Hoằng đọc là kowu. Thế nên là Sai-Chi-Kowu.” Thái đọc là Sai? Phát âm thật giống chữ “thỉ” (phân) trong tiếng Đài. Thật chẳng ngờ “Thái” khi đọc bằng tiếng Đài đã chẳng dễ nghe, đọc bằng quốc ngữ đã là khó nghe,
Mà đọc bằng tiếng Nhật lại càng kinh khủng. “Hai! Wa-Da-Si-Wa Sai-Chi-KoWu Des, Ha-Zi-Me-Ma-Si-Te, Do-Zo, Yo-Ro-Si-Ku.” Được mà không hồi báo là bất lịch sự, lần này tới phiên tôi khom người 90 độ thi lễ với nàng. Ameko lại mỉm cười rất vui vẻ.
Còn tôi lại đột nhiên phát hiện mình rất thích ngắm nhìn hai chiếc răng khểnh lộ ra khi nàng mỉm cười. oOo Dần dà, tôi thích Ameko.
Nói thiếu mấy chữ, tôi nói là tôi thích giờ học với Ameko. Khi làm học sinh nàng rất chăm chú, khi làm giáo viên lại càng chăm chú. Có lúc tôi rất muốn nói với nàng, tôi chỉ muốn biết chữ Hiragana với các câu hội thoại bình thường là được.
Nhưng khi giảng dạy cho tôi Ameko rất chăm chú và cẩn thận, khiến tôi không thể không tập trung hết tinh thần đối phó với giờ học tiếng Nhật. “Wa-Da-Si-WaSei-Ko-Wu-Dai-Ka-KuNoKa-Ku-Sei.” Ameko bảo tôi đọc lại câu “tôi là sinh viên đại học Thành Công”.
“Thái-san, ‘học’ phải đọc là ga-ku, ga là âm đục, không thể đọc thành ka-ku được.” Ameko dùng khẩu hình đọc âm ga làm mẫu, vừa khéo lộ ra cặp răng khểnh. “Anh biết vì sao mình không đọc tốt âm ga rồi, vì anh không có răng khểnh.”
“Ha ha, học tập phải thật tập trung, đừng nói đùa nữa.” “Anh biết không? Em dạy anh là tiếng Nhật giọng Osaka chứ không phải giọng Tokyo.” “Vậy à? Anh hiểu rồi. Vậy thứ anh dạy em coi như là tiếng Đài giọng Đài Loan.”
“Em nói thật đấy ne. Cho nên anh phải nhớ mình đang học tiếng Nhật giọng Osaka đấy!” Ameko dặn dò với vẻ rất nghiêm túc, dường như cho rằng đây là chuyện không thể làm qua loa được. Thậm chí còn bảo với tôi, người Osaka nói cám ơn là O-Ki-Ni chứ không phải A-Ri-Ga-Do.
Thật ra chỉ cần có người Nhật Bản nào nghe hiểu thứ tiếng Nhật mà tôi nói tôi đã cười thầm trong bụng rồi, còn quan tâm gì tới giọng điệu! Khi làm thầy dạy Ameko lại là một việc rất thú vị, bởi nàng thường hỏi những câu rất khó truyền đạt. “Thái-san, trái vải là cái gì?”Ameko biết Dương quý phi thích ăn vải nhất, bèn hỏi tôi.
“Một loại hoa quả.” Không thì tôi còn nói được cái gì? “Trông thế nào? Tiếng Anh gọi là gì?” “Giờ không phải mùa vải, không cách nào kiếm cho em ăn thử được. Còn tiếng Anh hả, có thể gọi là milkchicken.”
“Milkchicken?” “Có em gà ấy!” Tôi buồn cười quá, bất kể sắc mặt mịt mờ của Ameko, tự đắc cất tiếng cười lớn.
(Milk chicken = Sữa gà = 奶雞 (nai ji) Quả vải = 荔枝 (li zhi) Người Đài Loan khi phát âm 荔枝 (li zhi) thì thành ra 奶雞 (nai ji) )
“Vậy ‘khứ thế’ thì sao?” “Khứ thế nghĩa là đã chết.” “Không không, ý em nói là ‘khứ thế’ này này…” Ameko viết lên giấy.
“Cái này á! Ừm… hơi khó nói.” “Thế à? Có phải nghĩa là ‘không thể cứu vãn được’ không?” “Ha ha ha… Đúng đúng. Sau khi ‘khứ thế’ đúng là không thể cứu vãn được.”
So với cô giáo Ameko, thầy Thái này thật đáng xấu hổ. (Hai từ đồng âm, từ “khứ thế” mà Ameko hỏi là 去 势 nghĩa là bị thiến, hoạn; còn “khứ thế” mà nhân vật chính trả lời là 去世 nghĩa là tạ thế.) oOo
Mặc dù Ameko tới ở Đài Nam nhưng mùa đông ở Đài Nam cũng không bởi vậy mà nhiều mưa. Không khí khô ráo ấm áp trong ngày đông ở Đài Nam là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi thích Đài Nam, có điều giờ tôi lại mong trời đồ mưa. Cũng hệt như Ameko vậy.
Tới tận một buổi sáng thứ ba của tháng mười một, bầu trời mới lắt rắt chút mưa. Hôm đó khi Ameko đến học còn đeo theo một cái ba lô màu đỏ, tôi rất bối rối. Tôi nhớ khi đó mình đang dạy nàng bài “Dạ Vũ Ký Bắc” của Lý Thương Ẩn:
“…Hà đương cộng tiễn tây song trúc Khước thoại Ba Sơn dạ vũ thì.” (Bao giờ chung bóng song tây
Còn bao nhiêu chuyện núi này mưa đêm! Tuy cửa sổ phòng tôi hướng ra phía bắc, không tính là ‘tây song” được, nhưng lúc này ngoài cửa sổ đang tí tách tiếng mưa rơi. Như chó săn nghe thấy tiếng động, Ameko tung mình lao thẳng tới bên cửa sổ.
“Man-Zai! Man-Zai!” (vạn tuế) Ameko giơ cao hai tay, tâm trạng có vẻ rất phấn khởi, như một cô bé nhận được búp bê Barbie. “Mo-Mo-Ta-Ro san, Mo-Mo-Ta-Ro san┅┅ “
Ameko vừa hát vừa vỗ tay. “Khụ khụ… Bạn Ameko, đang giờ học cơ mà.” “Thế à?” Ameko giơ đồng hồ đeo tay của mình lên trước mặt tôi nói:
“Giờ là tám giờ một phút, đến phiên em làm cô giáo. Man-Zai! Man-Zai!” Chẳng có cách nào, người ta thế mạnh hơn, tôi buộc phải lấy sách tiếng Nhật ra học. “Hôm nay chúng ta không học, em dạy anh hát tiếng Nhật nhé. Dạy luôn bài ‘Đào Thái Lang’ em hát vừa rồi.”
“Nhưng hôm nay anh lại cực kỳ mong chờ được học ứng dụng động từ tiếng Nhật, xin rửa tai nghe cô giáo dạy bảo.” Tôi không muốn học hát tiếng Nhật, đành phải giả bộ muốn học thứ khác. “Thái-san, anh thật thích nói đùa, có lúc nào anh chăm chỉ thế đâu. Ha ha ha…”
Ameko lập tức nhận ra tôi đang lảng tránh, lại cười khanh khách nói: “Hát tiếng Nhật rất có ích khi học tiếng Nhật, đây gọi là ‘Ngụ giáo vu nhạc’.” (Ngụ giáo vu nhạc: Thơ ca ngoài niềm vui còn phải có tác dụng giáo dục)
“Sao em không gọi là lấy công làm tư đi.” “Ha ha…” Ameko ngồi lại bên bàn: “Em hát một câu, anh hát theo nhé. Bài hát này rất đơn giản, rất dễ học.”
Thế là, Đào Thái Lang trở thành bài hát tiếng Nhật đầu tiên tôi biết. Dạy Đào Thái Lang xong, Ameko lấy cái ba lô màu đỏ của mình ra. “Đây là cái gì?” Tôi chỉ vào một món đồ được buộc bằng chỉ màu cam ngoài chiếc cặp.
“Đây là bùa bình an em xin ở đền thờ Meiji (Minh Trì Thần Cung) tại Tokyo hồi thi đại học, cầu cho việc học được bình an thuận lợi.” Ameko cẩn thận cởi nút thắt màu cam, đưa tấm bùa binh an cho tôi xem. Trên tấm bùa có viết “Minh Trì Thần Cung”, bên phải có hai chữ “đỗ đạt”, bên trái lại là “thành tựu”.
“Có hiệu quả không?” “Rất hiệu quả! Chờ khi em về nước em sẽ tặng nó cho anh. Chắc chắn nó sẽ phù hộ anh sớm có ngày tốt nghiệp thuận lợi.” “Vậy anh nguyện không được tốt nghiệp thuận lợi.”
Ameko dường như không hiểu nghĩa bóng trong câu nói của tôi, tiếp tục mở chiếc ba lô màu đỏ. “Đây là Re-In-Ko-To của em, nghĩa là raincoat. Tiếng Trung gọi là gì?” Ameko viết ra vài chữ mà mấy chữ cái đầu đã biết ngay là tiếng Nhật lai với tiếng nước ngoài
“Áo mưa. Đơn giản thế thôi! Sao em không đoán ra vậy?” “Em cũng đoán vậy. Nhưng em từng đọc một truyện cười nói áo thọ (thọ y ~ áo liệm)không phải áo chúc thọ, cho nên em nghĩ áo mặc lúc mưa cũng chưa chắc gọi là áo mưa!” “Đại tỷ, ngài nghĩ hơi quá rồi đấy.” Tôi cười nhẹ một tiếng.
“Đây là áo mưa em mua hồi học đại học.” Ameko nhìn chiếc áo mưa màu đỏ tím của mình, hưng phấn nói. “Em thích nó lắm! Mỗi khi trời mưa em thích nhất là mặc cái áo này đi dạo khắp nơi. “Sao không dùng ô? Vậy chẳng tiện hơn à?”
“Nếu dùng ô không thể cảm nhận được giọt mưa rơi xuống người, trời mưa là ông trời ban ơn đấy.” “Trời mưa rất bất tiện, sao lại gọi là ông trời ban ơn?” “Ha ha, em cũng không biết. Em chỉ biết nghe tiếng mưa rơi em thấy rất hạnh phúc.”
Ameko chống hai tay vào eo, ưỡn ngực: “Hơn nữa em tên Vũ Tử cơ mà! Không thích ngày mưa chẳng hỏng cả cái tên à?” “Nhưng mưa sẽ nhanh chóng tạnh, em định làm sao?”
“Không sao cả. Chỉ cần có mưa em đã rất vui rồi.” Ameko thò đầu ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật dài. “Mưa thật không biên giới, mưa ở Osaka với mưa ở Đại Nam cũng như nhau, đều khiến tinh thần con người sảng khoái. Anh thấy sao?”
Ameko quay lại hỏi tôi. “Ừm.” Tôi gật đầu. Không có biên giới, ở đâu cũng chỉ là mưa. Tình cảm giữa người với người, hẳn cũng như vậy!
oOo Để quán triệt lý luận “ngụ giáo vu nhạc” của cô giáo Itakura, tôi tới tiệm bán băng đĩa mua một băng nhạc. Mọi bài hát với tôi đều thật lạ lẫm, bởi vậy tôi cũng chẳng biết nên chọn cái nào.
Đang định nhắm mắt lại, tùy ý lấy một băng nhạc nào đó lại phát hiện trong đống băng ghi âm nhạc Nhật, Không ngờ lại có “Người yêu” của Đặng Lệ Quân và “Love is over” của u Dương Phỉ Phỉ. Tôi mua nó, lúc rảnh rỗi lấy ra nghe, tuy lời ca hơi buồn bã nhưng lâu ngày cũng thành dễ nghe.
oOo Sau này, khoảng cách giữa tôi và Ameko dường như không còn nữa, bất kể là văn hóa chủng tộc hay ngôn ngữ. Chín giờ, học xong, tôi luôn mời cô ấy ở lại xem tivi một lúc.
“Ngụ giáo vu nhạc mà!” Tôi bắt chước giọng điệu của nàng. “Lấy công làm tư thì có.” Nàng cũng bắt chước câu nói của tôi. Có lúc tôi còn hỏi nàng có đói không, sau đó làm một bát mỳ ăn liền cho nàng ăn.
Ameko nói nàng rất thích mỳ ăn liền của Đài Loan, không như mỳ ăn liền của Nhật có vị hơi ngọt. Có một thời gian, kênh truyền hình Đài Loan chiếu phim Nhật “Tình yêu Tokyo” vào 10 giờ tối thứ ba hàng tuần. Ameko rất thích xem phim này, mỗi khi thấy Kanji và Rika nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung,
Nàng sẽ cười liên tục. Khi đó ánh mắt tôi sẽ lén lút chuyển từ màn hình tivi tới cặp răng khểnh bên môi nàng. Thế nên cho dù tôi đã xem rất nhiều tập trong bộ phim Nhật đó, tôi vẫn không biết nó là phim lãng mạn?
Hay là phim hài chọc cười khán giả? Vì thứ duy nhất mà tôi nhớ, là tiếng cười của Ameko. Còn nữa, nếu tên là Vũ Tử đều thích mặc áo mưa, vậy nhân vật trong phim chắc chắn đều là Phong Tử.
Vì bọn họ thường xuyên mặc áo gió. oOo Tối giáng sinh cuối tuần, Tín Kiệt tụ tập bạn bè tới chỗ trọ, Ngu Cơ cũng mời Ameko, Naomi với Inoue.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Naomi và Inoue, sau này vì quan hệ với Ameko nên mới quen thuộc dần. Đương nhiên tôi vẫn luôn ngạc nhiên về sự phóng khoáng của hai cô nàng này lúc say rượu. Có hôm cả một chàng trai Nhật Bản cũng tới theo, có điều tôi không biết hắn bám váy cô gái nào tới nữa.
Hắn nói mình tên là Koji Yano. “Wa-Da-Si-WaTa-Ko (bạch tuộc ) Des┅┅ ” Sau khi uống chút rượu hắn ta bắt đầu chu miệng, lại còn bắt chước cách bạch tuộc bơi, vặn vẹo hai tay liên hồi.
Ngu Cơ, Naomi và Inoue cười lăn cười bò, Ameko chỉ mỉm cười xã giao. “Tôi uống say rồi! Tôi muốn tìm đồ ăn! Đâu có đồ ăn nào!” “Nào nào” cả nửa ngày, có thể thấy trình độ tiếng Trung của hắn kém cỏi tới mức nào.
Nếu tôi là thầy dạy tiếng Trung của hắn ta, chắc sẽ mổ bụng tự sát cho xong. Đầu tiên hắn chu mỏ đưa tới chỗ Naomi, Naomi chỉ cười nhẹ rồi đẩy hắn ta ra. Sau đó tới chỗ Inoue, Inouse cũng mỉm cười bỏ chạy.
Nhưng sau đó hắn ta nhảy luôn qua Ngu Cơ, lao thẳng tới Ameko. Nhìn hắn ta còn biết tránh cao thủ ném tạ Ngu Cơ, tránh cho Ngu cơ đẩy nhẹ một cái mà chấn thương sọ não, Tôi mới nhận ra tên tên khốn này rõ ràng là mượn rượu giả điên.
Ameko không dám đưa tay đẩy cậu ta ra, lại không tiện bỏ chạy, chỉ đành luống cuống chân tay miễn cưỡng né tránh tại chỗ. “Wa-Da-Si-Wa ngư dân Des┅┅” Tôi lấy một cái gối ôm ra làm lưới đánh cá.
“Tôi uống say rồi! Tôi muốn bắt bạch tuộc! Đâu có bạch tuộc nào!” Tôi tới bên cạnh hắn ta, không chút khách khí đập cái gối ôm xuống đầu. Ai dám nói con bạch tuộc này say chứ? Bước chân hắn lúc né tránh cực kỳ nhẹ nhàng uyển chuyển, chẳng khác nào một ninja.
“Cậu…” Hắn có vẻ bực tức, nhìn chằm chằm vào tôi. “Tôi uống say rồi! Để bạch tuộc chạy mất rồi!” Tôi giả bộ loạng choạng. “Ha ha ha… Vẫn là bạch tuộc thông minh hơn.” Tín Kiệt vội vàng cười vài tiếng:
“Ngư dân uống say rồi thì đừng ra biển bắt cá chứ!” Tín Kiệt đẩy nhẹ tôi một cái. “Bạch tuộc-san, chúng ta uống một chén nào.” Trần Doanh Chương cũng lập tức chen vào.
“Vừa rồi cậu sao vậy? Dẫu sao Koji cũng là khách mà.” Tôi giả bộ ra sân thượng hóng mát một chút, Tín Kiệt cũng bước theo ra ngoài, nhỏ giọng nói. “Hắn ta tên Koji (Thỉ Dã) à? Tớ còn tưởng là dã thỉ.” Giọng điệu tôi lộ rõ vẻ mất hứng.
(Lại chơi chữ, chữ Thỉ đầu tiên là 矢 nghĩa là mũi tên hay lời thề, chữu Thỉ thứ 2 là 屎 nghĩa là đống phân) “Có phải vì hắn ta bất kính với Ameko không?” “Không phải. Vì tớ thấy ngứa mắt thôi.” Tôi vẫn cố cãi.
“Trí Hoằng…” Tín Kiệt nhìn tôi một cái đầy thâm ý rồi nói: “Giữ khoảng cách với Ameko đi!” “Còn cần giữ khoảng cách à? Chẳng lẽ Nhật Bản với Đài Loan còn chưa đủ xa?” Tôi nổi giận nói. Hóa ra dù tôi và Ameko có thể vượt qua những khoảng cách vô hình như chủng tộc, văn hóa, ngôn ngữ…
Thì khoảng cách hữu hình, vẫn cứ tồn tại. oOo Tín Kiệt vào lại phòng, giờ tới phiên Ameko bước ra ngoài, đứng bên cạnh tôi.
Nhưng chúng tôi không hề nói gì, chỉ sóng vai hưởng thụ làn gió khuya nhẹ nhàng phớt qua khuôn mặt. Một lát sau, có lẽ vì cả hai đều cảm thấy sao đối phương không nói một lời? Vì vậy cùng lúc quay đầu sang. Hai mắt chạm nhau, Ameko chớp chớp mắt, tôi mỉm cười.
“Thái-san, cám ơn anh đã giải nguy cho em.” “Đừng khách khí. Loạn thần tặc tử, ai ai cũng muốn tru diệt. Em hiểu câu này không?” “Ha ha, em không hiểm lắm. Xin Thái-san chỉ giáo.”
“Có nghĩa là khi em gặp phải con bạch tuộc không biết xấu hổ, cứ coi nó như ‘con heo’ mà dạy bảo.” (Tiếp tục chơi chữ: Câu bên trên: Loạn thần tặc tử, nhân nhân đắc tru tri
Câu bên dưới: nguyên gốc là coi hắn như “trư trích” cách đọc gần giống “tru tri”) “Ha ha, Thái-san, anh cứ dạy loạn thế, em coi là thật thì sao?” oOo
Sau này Koji Yano nhân lúc tụ họp dây dưa với Ameko, có điều Ameko không hề cho hắn ta chút cơ hội nào. Có lần Naomi không nhịn nổi nữa, khuyên Ameko: “Cùng là du học sinh Nhật Bản tại Đài Loan, liên lạc với nhau giữ cảm tình một chút cũng bình thường thôi mà.”
“Tớ nói nhỏ với cậu thôi nhé…” Ameko nhịn cười nói: “Thái-san nói Koji là con heo, nhất định phải tru diệt.” Nói xong, Ameko không nhịn được bật cười. “Cậu bị tên thầy giáo tiếng Trung đó dạy hư rồi.” Tuy Naomi nói vậy nhưng vẫn cười cùng Ameko.
oOo Tết âm lịch năm 1995 đến rất sớm, ngày 31 tháng 1 đã là mùng một năm mới. Một buổi tối năm cũ, sáng sớm hôm sau tôi sẽ về nhà. Trước khi đi, nhấc điện thoại gọi cho Ameko.
“Ameko, anh về nhà tới hết tết, đành gửi em lời chúc mừng năm mới sớm vậy.” “Thế lúc nào anh mới về Đài Nam?” “Ít nhất cũng phải hơn một tuần nữa.”
“Hả? Lâu thật đấy!” “Ừm, đúng là rất lâu.” Từ khi quen Ameko tới giờ, chưa bao giờ chia lìa lâu tới vậy,
Tôi cảm giác như động tay động chân cũng thiếu tự nhiên. oOo Sáng sớm mùng hai Tết, bầu trời đổ mưa phùn, tôi không khỏi nhớ tới Ameko.
Ameko ở Đài Loan có khỏe không? Khí hậu lác đác mưa thế này, chắc chắn nàng sẽ rất vui. Tôi là học sinh, cũng nên gọi điện tới chúc Tết cô giáo chứ! “Xin chào, tôi là Ameko. Xin hỏi tìm ai vậy?”
“Ameko, chúc mừng năm mới!” “Anh… Anh là Thái-san?” “Hai! Happy New Year! Itakura-san.”
“Thái-san, em… nghe giọng anh em vui lắm…” Ameko đột nhiên khóc thút thít. “Có chuyện gì vậy? Tâm trạng không được tốt à? Ở Đài Nam trời không mưa à?” “Mặc dù ở Đài Nam có mưa, nhưng chỉ có mình em ở nhà, em hơi sợ.”
“Naomi với Inoue đâu?” “Hai bạn ấy tới nhà bạn bè ở Đài Loan mừng năm mới rồi.” “Sao em không đi theo?”
“Em không quen mấy người Đài Loan đó. Hơn nữa em không biết năm mới người Đài Loan đều về nhà.” Ameko kể với giọng ấm ức. “Đừng sợ. Anh sẽ về Đài Nam với em ngay đây.”
“Thế có được không? Anh không cần ở bên người nhà sao?” “Không sao, dẫu sao trung hiếu cũng chẳng thể vẹn toàn?” “Thế mà bảo trung hiếu chẳng thể vẹn toàn? Như anh phải gọi là bất trung bất hiếu ấy.”
Cuối cùng Ameko cũng mỉm cười, song vẫn không yên lòng hỏi lại: “Anh có sợ bị người nhà mắng không?” “Không đâu! Với lại ở nhà mãi cũng chán, anh tới tìm em đi chơi.”
“Ừm. A-Ri-Ga-Do.” oOo Khi tôi trở lại Đài Nam, đã là giờ cơm tối.
Năm mới, rất nhiều cửa hàng không mở cửa, tôi đành chạy ra siêu thị mua vài thứ, Sau đó rủ Ameko tới ăn lẩu. Đêm đó trời vẫn lác đác mưa rơi, tâm trạng Ameko rất tốt, tuy chương trình ti vi khá nhàm chán.
Sau đó chúng tôi ra ban công nghe tiếng mưa rơi. Theo nhịp điệu mưa rơi, Ameko cũng nhẹ nhàng cất tiếng ca. “Nghe hay quá, đây là bài hát gì?”
“Đây là bài ‘mùa mưa ở Osaka’ của Hibari Misora.” Nói xong, Ameko đột nhiên bắt chước vẻ mặt và hành động cường điệu của Hibari Misora lúc hát. “Dai-Te-Ku-Da-Sai, A┅OsakaSi-Gu-Re” (Xin hãy ôm lấy em. Ôi! Mùa mưa Osaka)
Rất ít khi thấy Amke tinh nghịch như vậy, tôi không khỏi mỉm cười. Nhưng khi hát tới đoạn “So-Ne-Za-Ki”, nàng lại đột nhiên ngừng lại, thở dài một hơi. “Nhớ nhà à?”
“Ừm. Nhà em ở gần Sonezaki, lúc hát đến đó bắt đầu nhớ nhà.” Thật ra tôi rất muốn hỏi, khi nào nàng sẽ trở lại Osaka? Có điều lại không muốn nghe đáp án, chỉ đành im lặng. “Thái-san…” Ameko lên tiếng xua bỏ bầu không khí trầm lắng, hưng phấn nói.
“Osaka vui lắm đấy! Sau này em sẽ đưa anh tới tham quan thành Osaka do Toyotomi Hideyoshi xây dựng, tới thăm chùa Tứ Thiên Vương, Đó là ngôi chùa cổ nhất Nhật Bản đấy. Sau này chúng ta còn có thể đi ăn bạch tuộc viên lớn nhất Nhật bản…” Ánh mắt Ameko sáng lên, cảm giác như chúng tôi đang đặt chân trên đất Osaka.
“Nhật Bản, thật xa xôi…” Nói xong, tôi thầm thở dài một hơi. “12 giờ rồi, có vẻ cũng đã muộn. Em phải về đây.” Ameko nhẹ nhàng nói. “Đợi mưa tạnh đã!”
“Ừm. Xem ra mưa cũng sắp tạnh rồi.” “Ài… Vốn là đêm dai dẳng, mưa sao tạnh quá mau.” “Ha ha, có phải anh bắt chước bài thơ bảy bước của Tào Thực: vốn là cùng một gốc, sao lại đốt lẫn nhau?”
“Em đoán trúng rồi, giỏi quá, giỏi quá. Em có muốn phá kỷ lục của Tào Thực không, trong bảy bước cũng hoàn thành một bài thơ? “Đừng đùa thế chứ, em không làm được đâu.” Ameko cười rung cả người. “Cũng chưa chắc! Anh đi chậm một chút, hơn nữa có chết cũng không bước sang bước thứ bảy, chắc chắn giúp em phá được kỷ lục.”
“ha ha… đâu thể thế được.” “Trên sách có nói bảy bước đó Tào Phi đi thế nào đâu, không khéo cũng là bước thật chậm.” Tôi giơ chân trái lên thật cao sau đó ngừng lại nói: “Ameko, mau mau lên! Anh bước đi đây này.”
Ameko chìm vào trầm tư, tôi thì cố dùng tốc độ siêu chậm, làm như đang bước đi. Khi chuẩn bị bước ra bước thứ bảy, chân trái ngừng giữa không trung một lúc lâu không hạ xuống. Chỉ dùng chân phải chống đỡ thân thể, trước khi tôi sắp mất thăng bằng, cuối cùng cũng nghe thấy Ameko mở miệng ngâm:
“Ngày về Đại Phản còn chưa hay Mưa phùn liên miên rồi cũng tạnh Đêm dài thức cạnh nhau năm ấy
Châm bước ngoài hiên đủ chuyện hay” (Đại Phản: Osaka) Nghe xong “Châm bước ngoài hiên đủ chuyện hay”, tôi cười ha hả hai tiếng, cuối cùng cũng đặt chân trái xuống, bước nốt bước thứ bảy.
“Ameko, chúc mừng em phá kỷ lục của Tào Thực, hoàn thành bài thơ sáu bước rưỡi.” “Ha ha… Đó là linh cảm từ bài ‘Dạ vũ ký bắc’, cám ơn Thái-san đã phối hợp và chỉ bảo.” Thật ra mưa đã sớm tạnh, nhưng dường như chúng tôi cũng cảm thấy “bước chậm” đi trước giờ phút ly biệt.
“Ameko, mai mình đi xem phim nhé?” Lần này người phá tan bầu không khí trầm lắng lại là tôi. Ameko ngạc nhiên ngây ra một lát, như không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì cơ?”
“Read my lips… Xem-phim. Tiếng Anh là See movie.” Ameko mỉm cười, sau đó gật đầu. oOo
Tôi vốn định xem phim phương Tây, vì năm mới phim trong nước thường rất chán. Nhưng Ameko lại nói xem phim trong nước có thể tiện đó luyện tập tiếng Trung. “Ngụ giáo vu nhạc mà!” Ameko càng lúc càng quen thuộc với thành ngữ Trung Quốc.
Chúng tôi xem “Tề Thiên Đại Thánh Đông Du Ký” của Châu Tinh Trì, tôi thiếu chút nữa ngủ gật. “Chẳng phải tên là Tây Du Ký à?” “Đó là cố ý đặt loạn thôi, không cần để ý. Đông du thì chỉ có nước đến Nhật Bản thôi.”
Tuy trời râm nhưng không cảm thấy lạnh. Vì vậy tôi đưa Ameko tới An Bình ăn tôm cuộn, ngắm hoàng hôn, hóng gió biển. Lúc về, trời đột nhiên đổ mưa, tôi lấy chiếc áo mưa từ trong cốp xe ra nói: “Chỉ có một chiếc áo mưa này thôi. Anh em mình cùng mặc nhé, em phải núp kỹ sau lưng anh đấy!”
“Hả? Anh định mặc chung áo mưa với em à?” Ameko như rất kinh ngạc, do dự một lúc lâu rồi mới cười ngại ngùng. “Đương nhiên rồi! Ơ? Sao em lại đỏ mặt?”
“Em đâu có…” Đoạn sau tôi nghe không rõ lắm, vì nàng đã chui vào trong áo mưa. oOo Trở lại gần đại học Thành Công, mưa cũng nhỏ đi, tôi đưa Ameko đến vườn Mộng Mơ đối diện trường Quang Phục uống nước.
“Phù… Nghỉ ngơi chút đã. Em có bị dính mưa không?” Tôi thở một hơi. “Không sao đâu. Áo mưa của anh to mà.” Ameko lau mồ hôi. “Tránh dưới áo mưa chắc cũng hơi nóng, chúng ta đi uống chút đồ lạnh nhè!”
“Ừm. Cám ơn.” Ameko tặng tôi một nụ cười ấm áp. “Thái-san, em kể một câu chuyện lãng mạn xảy ra trong thời chiến quốc Nhật Bản, anh nghe thử nhé.”
“Là chuyện về Takeda Shingen và Suwa Koi à?” Tôi gọi hai cốc sinh tố dưa hấu, đưa cốc có vẻ đầy hơn cho nàng. “Không phải. Đây là một truyền thuyết ở quê em, lãng mạn lắm đấy!”
“Được rồi! Anh xin rửa tai lắng nghe.” “Năm 1615 sau công nguyên, năm Khánh Trường thứ 20, Tokugawa Ieyasu xuất binh từ hai thành, ba ngày sau đánh hạ thành Osaka, Toyotomi Hideyori tự sát, sử sách gọi là cuộc vây hãm mùa hè lâu đài Osaka. Sau đó chiến loạn Nhật Bản được dập tắt, khai sáng thời đại Giang Hộ Mạc Phủ…” “Sao em lại kể sử chiến quốc Nhật Bản vậy?” Tôi ngắt lời Ameko.
“Hi hi, anh đừng sốt ruột chứ. Trong cuộc vây hãm mùa hẻ lâu đài Osaka, quân đội của Toyotomi Hideyori có một vị tướng tên Kimura Shigenari, cũng chết trong trận chiến này. Dưới trướng Kimura Shigenari có một vị võ sĩ họ Kato rời khỏi thành Osaka trong lúc chiến loạn, trốn về phía nam tới trong huyện Wakayama, nơi này ở gần quê em…” “Sao võ sĩ Nhật Bản thua trận không phải mổ bụng?” “Chỉ thua trận đã phải mổ bụng, võ sĩ Nhật Bản chết hết từ lâu rồi, thời chiến quốc cũng đã chẳng kéo dài tới hơn một trăm năm.”
“Vâng vâng vâng. Cô giáo dạy chí phải.” Tôi cười trừ vì câu nói lỡ lời của mình. “Ha ha. Khi đó Kato bị thương, trốn trong một ngôi chùa. Cũng tại ngôi chùa đó, Kato quen một cô gái. Có điều họ của cô gái này là gì em cũng không biết, có thể là vốn không có họ.” “Vốn không có họ?”
“Thời cổ đại, người Nhật Bản ngoại trừ giai cấp võ sĩ cùng quan viên triều đình ra, bình dân thông thường đều không có họ, thường chỉ gọi là A X. Đương nhiên thương nhân có tiền là ngoại lệ.” “Vậy sau này võ sĩ Kato và cô gái A X xảy ra chuyện gì?” “Ha ha ha, cô ấy không phải cô gái A X, ở quê bọn em đều gọi nàng là Vũ Cơ.”
“Vũ Cơ? Sao lại gọi là Vũ Cơ? Cái tên này khá giống tên Vũ Tử của em.” Ameko khẽ mỉm cười rồi tiếp tục nói: “Có người nói bọn họ gặp nhau trong một cơn mưa, sau này có tình cảm với nhau. Chỉ tiếc là người nhà cô gái và thôn dân đều phản đối bọn họ đến với nhau, cho nên họ đành phải bỏ trốn trong một ngày trời mưa lớn. Có điều hành tung của họ vẫn bị phát hiện, hoảng loạn trốn tới gần một vách núi, Kato trượt chân rơi xuống, Vũ Cơ kêu to vài tiếng Kato sau đó cũng nhảy xuống vách núi theo.”
Giọng điệu của Ameko khi kể câu chuyện này rất bình thản, nhưng tôi lại rung động trước cảnh kinh tâm động phách khi đó. “Sau đó trời mưa liên tục bảy ngày bảy đêm, ban ngày thế mưa mãnh liệt, buổi tối lại rả tích mưa phùn, mọi người rỉ tai nhau ban ban ngày là Kato gào khóc, buối tối lại là Vũ Cơ. Khi mưa tạnh, thôn dân phát hiện thi thể bọn họ dưới vách núi bèn hợp táng hai người cùng một chỗ. Đây cũng là nguyên nhân khiến bọn em gọi cô gái đó là Vũ Cơ.” Tôi gật đầu một cái, ra hiệu giờ thì đã hiểu.
“Dần dà, ở quê em có một truyền thống.” “Truyền thống ra sao?” Tôi uống một ngụm sinh tố dưa hấu rồi hỏi. Ameko nhìn tôi một cái rồi từ từ nói từng chữ một:
“Ở quê em, nếu con trai muốn tỏ tình với con gái mà lại không dám biểu đạt trực tiếp, có thể chọn một hôm trời mưa, mời cô gái mặc chung một chiếc áo mưa.” Nói xong, Ameko mỉm cười vui vẻ, lộ ra cặp răng khểnh. Còn tôi, ngạc nhiên tới mức biến sắc, thiếu chút nữa phun cả ngụm sinh tố dưa hấu vừa uống vào ra, vội vã phân bua:
“Ameko, anh không biết có truyền thống như vậy.” “Ha ha, em biết mà. Không biết không có tội! Thái-san, câu thành ngữ này đúng không!” “Hại anh thiếu chút nữa thổ huyết.” Tôi chỉ cốc sinh tố dưa hấu màu đỏ trên tay.
“Có điều truyền thống này cũng lạ thật, chuyện về Kato và Vũ Cơ sao lại liên tưởng tới áo mưa? Chẳng lẽ nếu mặc áo mưa vào thì Kato sẽ không trượt chân ngã xuống vách núi?” “Câu chuyện này cũng cổ rồi nên em không rõ lắm, đây cũng chỉ là truyện cổ lưu truyền ở quê em thôi mà.” “Trí tưởng tượng của người quê em thật phong phú.”
“Trí tưởng tượng của người Trung Quốc còn phong phú hơn, ví dụ như Khuất Nguyên vì lo cho nước cho dân mà gieo mình xuống sông Mịch La, ông ấy có bảo sau này người Trung Quốc phải ăn bánh tét mỗi dịp tết Đoan Ngọ đâu! Cũng chẳng ngờ được từ đó dân Trung Quốc lại có thêm món bánh tét.” “Ừm, có lý. Xem ra sau này không thể tùy ý rủ em mặc chung áo mưa được rồi.” Trong lúc tôi và Ameko nhìn nhau mỉm cười, mưa dường như càng lúc càng lớn.
oOo Mùng bốn năm mới, thời tiết cũng trở nên trong lành, nhiệt độ cũng dần tăng trở lại. Đây là thời tiết tốt thích hợp cho đi du lịch, tôi dẫn Ameko đi chơi khắp nơi ở Đài Nam.
Tuy Ameko đã tới Đài Nam được nửa năm, nhưng có vẻ như nàng vẫn đầy hiếu kỳ với mọi thứ ở nơi đây. Đặc biệt là chợ đêm Đài Nam, nàng rất thích tới nơi này. “Ở Nhật Bản gần như không có cuộc sống buổi đêm, các cửa hàng đóng cửa rất sớm, đường phố rất vắng lặng.”
Ameko nói với vẻ ước ao: “Được tới Đài Loan thật hạnh phúc.” oOo Suốt mấy ngày liền, tôi và Ameko đi khắp các nơi.
“Mình đi ngắm biển được không?” “Đương nhiên là được rồi!” Sau khi đi khắp Đài Nam, tôi dẫn nàng về vùng ven biển nơi tôi sinh ra, Bố Đại huyện Gia Nghĩa.
“Trong lịch sử Bố Đại có sự kiện gì không?” Ameko đứng trước biển xanh, quay sang hỏi tôi. “Bố Đại chỉ là một vùng nhỏ, đâu thể xảy ra sự kiện gì.” Tôi mỉm cười lắc đầu. Thật ra năm 1895 lữ đoàn số bốn của Nhật đổ bộ vào cảng Bố Đại, dọc theo sông Tằng Văn, ép thẳng tới Đài Nam.
Nhưng tôi không muốn nhắc tới xung đột dân tộc trước mặt Ameko. “Ngày mai Naomi sẽ về Đài Nam.” Ameko như đang thì thào tự nhủ. “Đây đúng là một tin xấu.” Tôi lại giả bộ bóp cổ tay.
“Sao thế?” “Thế thì mai khi anh tới đón em, cô ấy chắc chắn sẽ mặt dày mày dạn theo sau.” “Ha ha, sao anh lại nói cô ấy như vậy chứ? Cô ấy chỉ không chừa thủ đoạn nào bám sát theo thôi mà.”
Ameko nói xong cũng bật cười vì câu nói tinh nghịch của mình. “Không sai, tội ác của cô ta thật khiến người người nổi giận.” “Ha ha, có thể nói là tội lỗi chồng chất.”
Hóa ra Naomi còn có điểm tốt như vậy, có thể giúp Ameko luyện tập thành ngữ. oOo Hết kỳ nghỉ đông, trường học cũng đã mở cửa trờ lại, buổi học đầu tiên của tôi và Ameko trong năm Hợi cũng nên bắt đầu.
Rất trùng hợp, ngày đó lại vừa khéo là tết Nguyên Tiêu. Trời quang mây tạnh mới được vài ngày, sáng sớm hôm đó nhiệt độ đột nhiên giảm xuống sau, bảy độ. Buổi chiều cũng lất phất mưa phùn.
Tôi và Ameko nói đùa với nhau, chọn hôm nay để nhập học đúng là ý trời. “Ameko, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, hết giờ học anh đưa em đi xem pháo hoa nhé?” “Man-Zai! Thá-san, A-Ri-Ga-Do.”
“Đang giờ học tiếng Trung, không được nói tiếng Nhật.” “Xin lỗi. Tại em vui quá.” Ameko lè lưỡi. “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, anh dạy em một bài thơ có liên quan tới tết Nguyên Tiêu nhé?”
“Hay quá! Cám ơn anh! Có điều đừng khó quá đấy nhé! Em ngốc lắm, hì hì.” “Đừng bắt chước vẻ khiêm tốn của anh. Nếu em là ngốc, vậy anh là thiểu năng rồi.” “Ừm.” Ameko đỏ mặt rồi cúi đầu.
Đương nhiên tôi không chọn bài thơ quá khó rồi, vì khó quá tôi cũng chẳng hiểu. Tôi đoán nguyên nhân lớn nhất khiến lúc đầu Tín Kiệt kiên quyết bảo tôi làm thầy dạy Ameko chắc cũng là điểm này. Vì thơ ca mà tôi biết chắc chắn đều không quá khó hiểu.
Lấy tết Nguyên Tiêu làm ví dụ, tôi chỉ biết “Sinh tra tử” của u Dương Tu. Thế nên tôi phải dạy chậm một chút, bằng không Ameko học tới phát nghiện, kêu “encore” (nữa đi); Vậy tôi hố to rồi.
“Cách phát âm ‘Sinh tra tử’ rất giống ‘sinh con gái’ trong tiếng Đài. Nhưng ‘Sinh tra tử’ là tên bài từ, không liên quan gì tới chuyện u Dương Tu sinh con trai hay sinh con gái, mà u Dương Tu viết bài từ này cũng không phải vì muốn sinh con gái, vậy đã hiểu chưa?” “Ừm, em hiểu rồi.” “Còn nữa, vì ‘tra’ đọc là ㄓㄚ, không đọc là ㄔㄚ, đồng âm với ‘tra’ trong từ ‘nhân tra’ (cặn bã). Bởi vậy ‘Sinh tra tử’ cũng không phải nghĩa là ‘Sinh ra đứa con như cặn bã’. Hiểu không?”
“Ha ha… Anh đang nói linh tinh đấy à!” “Khụ khụ… Thật à? Em cũng nhận ra à?” Tôi ngượng ngùng ho khan vài tiếng. “Thế nên anh mới nói Ameko thật đúng là thông minh hơn cả băng tuyết.”
“Vì sao lại so sánh ‘thông minh’ với ‘băng tuyết’? Thông minh có liên quan gì tới băng tuyết à?” “Em cứ đố anh. Anh chỉ biết thông minh hơn cả băng tuyết xuất phát từ câu thơ của Đỗ Phủ, đại khái Đỗ Phủ cảm thấy những hứ có liên quan tới ‘nước’ sẽ rất thông minh! Mà vì trong tên em có chữ ‘Vũ’ cho nên chắc chắn em cũng rất thông minh! Hơn nữa mưa còn thông minh hơn cả băng tuyết!” “Ha ha… Thái-san học thủy lợi, cũng có liên quan tới nước, vậy lại càng thông minh.”
Ừm, hay lắm. Khen Ameko không ngờ lại tự khen cả mình, đúng là một mũi tên trúng hai đích. (Nguyên gốc: băng tuyết thông minh, xuất sứ từ câu thơ “”Băng tuyết tịnh thông minh, lôi đình tẩu tinh duệ” trong bài “Tống Phàn nhị thập tam thị ngự phó hán trung phán quan” của Đỗ Phủ. Người sau thường mượn câu thơ này để hình dung người con gái thông minh phi phàm.) Sau đó tôi lấy giấy viết lại bài từ này:
Khứ niên nguyên dạ thì, Hoa thị đăng như trú. Nguyệt thướng liễu tiêu đầu,
Nhân ước hoàng hôn hậu. Kim niên nguyên dạ thì, Nguyệt dữ đăng y cựu.
Bất kiến khứ niên nhân, Lệ thấp xuân sam tụ. (Năm ngoái đêm nguyên tiêu
Chợ hoa đèn sáng rực Ngọn liễu mảnh trăng treo Hoàng hôn người hẹn ước
Năm nay đêm nguyên tiêu Trăng với đèn như trước Chẳng gặp người năm qua
Tay áo đầm lệ ướt Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=1525)
“Ồ? Bài từ này nghe rất giống thơ Đường, nó không phải thơ à?” “Đây là bài từ thời Tống. Tuy cách thức rất giống thơ Đường nhưng lại là bài từ. Cũng như răng khểnh của em trông như quỷ hút máu nhưng em lại không phải quỷ hút máu ấy.” “Thái-san, anh lại trêu em rồi…”
Ameko nhe cặp răng khểnh ra, giả bộ định cắn tôi một cái. Cho dù Ameko là quỷ hút máu, nàng cũng là con quỷ hút máu đáng yêu nhất. Vậy nếu con quỷ hút máu này muốn hút máu tôi, tôi có đồng ý không?”
“Đúng vậy, tôi đồng ý.” Bất tri bất giác, tôi bật thốt lên câu “tôi đồng ý”. “Cái gì? Anh đồng ý cái gì?” Ameko ngạc nhiên hỏi. “Anh nói là anh đồng ý dạy em bài từ này.”
“Ha ha… Thai-san tâm bất tại… tạ…” “Tâm bất tại yên (mất tập trung). Chữ ‘yên’ ý chỉ ‘chỗ này’.” Đương nhiên là tâm tư tôi trên ngựa chứ không trên yên rồi, bởi nó vẫn mắc trên con ngựa Ameko này.
“Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ dân gian của Trung Quốc, trên đường sẽ treo đèn hoa, bởi thế nên đèn đuốc rất rực rỡ, chiếu rọi buổi tối sáng như ban ngày, vừa phồn hoa lại vừa náo nhiệt. Hôm ấy lại là ngày mười lăm âm lịch, đúng thời khắc trăng tròn, ánh sáng long lanh động lòng người. Nhân lúc trăng trăng treo đầu cành liễu, đường phố bắt đầu náo nhiệt, hai người ước hẹn với nhau cùng dạo phố. Liễu trong thơ ca Trung Quốc thường là biểu tượng của tình yêu, bởi vậy ‘Ngọn liễu mảnh trăng treo Hoàng hôn người hẹn ước’
Hai câu từ này bao hàm cả tình ý giữa hai người và cảm giác hạnh phúc khi hẹn ước. Đây là cảnh đêm Nguyên Tiêu năm trước ấm áp ngọt ngào trong hồi ức của tác giả.” “Ai ngờ một năm qua đi, hai người vì một số nguyên nhân bất khả kháng đành kẻ đông người tây. Cho dù đứng giữa phố xá náo nhiệt đêm Nguyên Tiêu, nhìn ánh trăng vẫn long lanh động lòng người, đèn đuốc vẫn rực rỡ chiếu rọi khắp đường, thế nhưng trong số những người qua kẻ lại đông đúc khắp nơi kia lại chẳng hề có bóng dáng đã từng hẹn ước năm xưa. Tác giả ngắm ánh đèn hoa bảy màu trên đường phố, đột nhiên cảm thấy cô đơn và buồn bã giữa bầu không khí phồn hoa náo nhiệt ấy. Vì vậy trong lúc vô tình, nước mắt thấm đầm ống tay áo, chính từ ‘đầm’ này đã bộc lộ hết mọi tâm tư tình cảm của tác giả. Hơn nữa trọn bài thơ đều không nói tới lý do hai người chia ly, lưu lại không gian và cảm giác bất đắc dĩ cho người đọc tự tưởng tượng. Trọng điểm trong bài từ ‘Sinh tra tử’ của u Dương Tu không phải miêu tả đèn hoa và ánh trăng đêm Nguyên Tiêu, mà là so sánh giữa hai tối Nguyên Tiêu, cảnh vật tương đồng song người đã đổi thay, so sánh giữa hiện tại và quá khứ, bi thương và vui vẻ, biểu đạt tình ý và cảm xúc trong cõi lòng. Đây là một bài từ dễ hiểu nhưng lại chan chứa tình cảm.”
Tôi giảng giải bài từ này một lượt, sau đó bảo Ameko chép lại rồi nói cho tôi những tâm đắc và cảm tưởng. Không ngờ lúc Ameko viết đến “đầm lệ”, nước mắt lại thật sự chảy xuống! “Ameko, sao em lại khóc.” “Không sao, em chỉ đột nhiên thấy cảm động thôi.”
“Bài từ này không có những câu văn hoa lệ, chỉ có những cảm xúc bình thường nhưng chân thành, quả thật rất cảm động.” “Thái-san, lúc nữa chúng ta cũng sẽ đến một nơi ‘chợ hoa đèn sáng rực’ à?” “Đương nhiên rồi. Sẽ có rất nhiều người, rất náo nhiệt, pháo hoa cũng rất đẹp.”
“Nhưng đã hơn chín giờ rồi, mặt trăng đã qua cả cành liễu. Chúng ta đến đó không sợ muộn à?” “Đừng lo, đợt này sẽ bắn pháo hoa tới tận khuya cho nên chúng ta chỉ cần ‘tan học người hẹn ước’ là đủ.” “Thật chứ?”
“Ừ.” Xem ra tâm tư của Ameko đã bay tới tận “chợ hoa” rồi. “Thật ra Thôi Hộ thời nhà Đường cũng có bài thơ với ý cảnh rất giống bài từ này. Em muốn học không?”
Nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn chút thời gian, tôi cũng muốn kể cho Ameko điển cố “nhân diện đào hoa”. “Ừm, đương nhiên là muốn rồi!” “Có điều, em phải hứa với anh, không được khóc đấy.”
“Em đâu có hay khóc thế chứ, chẳng qua lúc vừa rồi nghĩ tới một chuyện nên mới cảm động thôi.” “Chuyện gì vậy?” “Không có gì. Sau này có cơ hội sẽ kể cho anh sau, được không?”
Giọng nói của Ameko mang theo vẻ thương tâm. Tôi nghĩ mình không nên hỏi tiếp. Bèn lấy giấy viết: “Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng Nhân diện bất tri hà xứ khứ Đào hoa y cựu tiếu xuân phong”
(Hôm nay, năm ngoái, cửa cài Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi Mặt người chẳng biết đâu rồi
Hoa đào còn đó vẫn cười gió xuân Người dịch: Trần Trọng Kim) “Bài thơ này cũng rất dễ hiểu, u Dương Tu mượn đêm Nguyên Tiêu để tôn lên cảnh vật vẫn như trước nhưng người đã nơi xa. Thôi Hộ lại mượn ‘hoa đào’, tình cảnh mà hai người biểu đạt rất giống nhau.”
“Thơ ca Trung Quốc thật thú vị, cùng đểu biểu đạt tình cảm tương tư trong lòng mình, có người dùng ‘đầm lệ’ để biểu thị, có người lại dùng ‘cười gió xuân’ để diễn tả.” “Ồ! Ameko, em thật thông minh. Cho nên thơ từ tiếng Trung chú trọng ở cảnh giới chứ không phải chỉ dựa vào một số câu chữ hoa lệ. Như bài thơ sáu bước rưỡi lần trước, em làm rất tốt.” Ameko gật đầu rồi cầm bút chép lại bài thơ này một lượt.
Lần này tôi học khôn, quan sát kỹ phản ứng của nàng. “Ameko, sao em viết tới đoạn ‘cười gió xuân’ lại không cười?” “Hả? Sao em lại phải cười?”
“Vừa rồi em viết ‘đầm lệ’ đã khóc, giờ là ‘cười gió xuân’ đương nhiên phải cười chứ.” “Ha ha… Chỉ có anh chọc em cười thôi.” Cuối cùng Ameko cũng nín khóc mỉm cười, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thái-san, vừa rồi không phải em ‘khóc’ mà.” “Em đã nhỏ nước mắt, sao không gọi là khóc?” “Anh dạy em, có tiếng có nước mắt gọi là khóc, còn không có tiếng chỉ có nước mắt gọi là ‘khấp’, có tiếng không có nước mắt gọi là gào. Cho nên vừa nãy em chỉ tính là ‘khấp’ thôi.”
“Ha ha ha… Ameko em đủ lông đủ cánh rồi! Giờ không ngờ còn chỉnh cả thầy giáo nữa.” “Không dám không dám.” Ameko lè lưỡi, nói tiếp: “Có điều giờ tới phiên em là cô giáo.”
Hóa ra đã tới tám giờ, tới phiên tôi làm học sinh tiếng Nhật. “Itakura-san, hôm nay sẽ học cái gì?” Tôi lấy sách ra, cung kính đợi chỉ thị. “Hôm nay chúng ta ôn tập lại các hình thức của động từ là được, anh vẫn không hiểu đoạn này.”
Ameko đề cao tôi quá, vì những thứ tôi không hiểu, đâu chỉ có đoạn đó. Ka-Yo-Bi ( hỏa diệu nhật, thứ ba ) và Mo-Ku-Yo-Bi (mộc diệu nhật, thứ năm), Tới giờ tôi vẫn còn lẫn lộn, không biết đã bị Ameko phạt chép bao nhiêu lần rồi.
Xem thần sắc Ameko, tôi biết nàng cũng mất tập trung. Hóa ra bất kể là Thái-san hay Itakura-san, hôm nay đều thật rối. “Itakura-san, chúng ta đừng học nữa, giờ ra ngoài chơi nhé?”
“Không được, học xong đã. Hôm nay anh hư quá!” Người Nhật quả nhiên vẫn là người Nhật, thật chuyên nghiệp. Trong lúc tôi bị thì quá khứ, thì hiện tại, thì tương lai khiến cho đầu óc choáng váng, rốt cuộc cũng tới chín giờ.
“Man-zai! Ameko, mình đi ngắm pháo hoa thôi!” “Hai! Đi thôi!” Ameko hưng phấn đứng dậy, lộ vẻ không thể chờ đợi nổi nữa.
Đúng là Ba-Ga (ngốc), nếu đã muốn đi như vậy sao phải kiên quyết dạy cho xong? oOo Thật ra tôi rất không thích những nơi đông người, nó khiến tôi cảm thấy quá náo nhiệt.
Thế nhưng nếu ở lại nhà, có lẽ tôi sẽ rủ Ameko cùng xem tivi. Mà tiết mục tivi tết Nguyên Tiêu thường là đoán đố đèn. (Đố đèn một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
Tôi sợ mình còn phải phí sức giải thích cho nàng “đố đèn” là gì? Lại phải tìm lời giải thích đáp án cho nàng. Vạn nhất lúc đó gặp phải câu đố mà mình không hiểu, vậy chẳng phải thể diện của thầy dạy tiếng Trung này mất sạch không còn chút gì à?
Cho nên, thà dẫn nàng ra ngoài xem pháo hoa cho an toàn. Tôi chở Ameko đi xe dọc đường Tân Hải theo hướng tới miếu Thổ thành Thánh mẫu. Hai bên đường Tân Hải đều không có người ở, cảm giác cực kỳ hoang vắng.
Tuy nói giờ đã coi là vào xuân, nhưng tháng giêng âm lịch trời vẫn lạnh thấu xương, đặc biệt là đêm nay. Khi gió biển lọt qua khẽ hở của quần áo, chạm vào thân thể, lạnh tới mức răng run lên cầm cập. Trên đường cũng không có biển chỉ dẫn nào, nhưng chỉ cần đi thẳng theo dòng xe sẽ không bị lạc.
Còn ánh pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm lại càng như sao Bắc Đẩu, dẫn lối cho chúng tôi. Dọc đường đi, Ameko không ngừng cười nói với tôi. “Em biết không? Theo lý thuyết, Tết của Trung Quốc phải qua ngày mười lăm Nguyên Tiêu mới tính là hết.”
“Thật không? Vậy tết Nguyên Tiêu chính là đường ranh giới vui vẻ rồi?” “Ranh giới vui vẻ? Ngữ pháp của em có vấn đề.” “Không, ý em là nếu ngày tết rất vui vẻ, vậy sau Nguyên Tiêu sẽ không còn vui nữa.”
“Không còn vui nữa? Ameko, em nói khó hiểu quá.” “Không có gì, em nói linh tinh thôi mà.” Ameko lại khẽ mỉm cười. Quảng trường của miếu Thổ Thành Thánh Mẫu đã chật ních người với người từ lâu. Lúc này thị trưởng Đài Nam – Thi Trì Minh cũng vừa làm lễ đánh trâu xuân xong.
(Tục đánh trâu xuân (ngày trước là trâu thật, sau đổi thành trâu giả sơn màu vàng) đánh trâu để mùa màng tốt tươi, dân chúng sờ hoặc xoa được vào trâu xuân là sẽ may mắn cả năm) Mức độ chen chen chúc chúc của làn người, so với thời Bắc Tống của u Dương Tu chắc chắn chỉ hơn không kém. May mà ngắm pháo hoa là ngắm bên trên chứ không phải ngắm phía trước, bởi vậy cũng không quá bất tiện.
Tiếng người cười nói huyên náo xen lẫn tiếng nổ của pháo hoa, nơi nơi ngập trần không khí vui vẻ náo nhiệt. Đỏ, vàng, xanh, lục, giữa bầu trời đen kịt làm nền, càng tô đậm thêm vẻ rực rỡ. “Anh xem, đẹp quá!”
Ameko chỉ lên pháo hoa bảy màu trên bầu trời. “Ừ, đẹp thật.” Tôi ngẩng đầu lên ngắm bầu trời, khi ánh mắt trở lại hai gò má bị nhuộm đỏ bởi ánh sáng pháo hoa của nàng, cũng bật thốt lên tiếng khen đẹp.
“Pháo hoa nổ giữa bầu trời, thật giống mưa rơi!” “Ừ, hơn nữa còn là một cơn mưa rực rỡ các sắc màu!” Tôi lại ngẩng đầu lên, thưởng thức cơn mưa pháo hoa giữa bầu trời đêm.
Nhưng không khỏi thắc mắc, mưa pháp hoa trên bầu trời đẹp hơn? Hay cơn mưa nhỏ bên cạnh tôi đẹp hơn?