Chương 168: Trò chơi tarot (18)

Trò chơi tarot (18)

• Mũi tên truy hồn đoạt mệnh •

【Mũi tên truy hồn đoạt mệnh sắp được rồi, dù Tạ Trì có trốn được thì cũng sắp toang, chẳng phải mũi tên kia có thể đuổi theo người ta tới tận chân trời góc biển hay sao?】

【Cho nên hủy đi là hợp lý rồi, ngộ nhỡ Tạ Trì bị bắn chết, Giang Sóc đi vào chẳng phải dễ dàng lấy được tấm da dê manh mối hay sao?】

Tạ Trì không nói chuyện với ẩn sĩ nữa.

Tấm da dê đã bị anh hủy đi rồi, ngoài những điều ẩn sĩ nói kia ra, không còn tin tức nào khác.

Thuật tarot chuyển thế đã bất công tới mức ấy, đến quy tắc trò chơi cho phe tế phẩm cũng không viết rõ ràng.

Tất cả đều được ẩn giấu trong trò chơi, yêu cầu tế phẩm nhỏ yếu tự thăm dò ra.

Ẩn sĩ bình tâm lại, không nói gì về hành động trước đó của anh nữa, chỉ vào xung quanh bảo rằng: “Đây là căn phòng mà tôi lựa chọn ở lại khi còn sống, sau khi chết sẽ trở thành nơi ẩn nấp ngắn ngủi cho người chơi tiếp theo.”

Tạ Trì đang sắp xếp những thông tin mình thu hoạch được, nghĩ cách thoát thân bảo vệ tính mạng, nghe vậy thì mất tập trung hỏi: “Vậy hai căn phòng còn lại thì sao?”

Mãi mới trông thấy ẩn sĩ nở nụ cười hả hê: “Là ma quỷ trong lá bài “The devil”. Hoặc nên nói là, chỉ cần không phải tôi đưa vào, tiến vào bất cứ gian phòng nào được khóa lại trong này đều sẽ gặp phải ma quỷ.”

….

“Cứu tôi với!”

Ở bên ngoài căn phòng, nghe thấy tiếng Cốc Vũ kêu thảm thiết, Giang Sóc lập tức bắn mũi tên trên nỏ hư không về phía bóng tối. Vô số mũi tên đen đồng loạt bay ra, bắn về phía con quái vật không biết tên gọi trong căn phòng, phát ra tiếng kim loại lẻng xẻng.

Dường như những mũi tên mạnh mẽ này không thể làm tổn thương được nó dù chỉ một chút.

Cự thú ẩn sâu trong bóng tối có thân thể hết sức rắn chắc, không có điểm yếu, Giang Sóc ở ngoài cửa, dựa vào thính lực hơn người, có thể nghe thấy tiếng cánh đập nhỏ xíu trong phòng.

Có mũi tên giữ chân, kết hợp với đạo cụ dịch chuyển, cuối cùng Cốc Vũ cũng có thể thoát khỏi tay của quái vật, lăn lông lốc ra cửa, sau lưng hắn có một chiếc móng vuốt sắc nhọn đang chụp tới, dường như muốn kéo hắn đi vào vực sâu vô tận, nhờ chút ánh sáng le lói, Giang Sóc trông thấy rõ đó là một con quái vật giống người nhưng không phải người, nó có đôi cánh dơi khổng lồ, chiếc sừng dài của linh dương, gương mặt dữ dằn, miệng to như cái chậu, cái bụng phệ như heo, hai chân nhọn hoắt như gà lôi.

Nó bị xiềng xích gỉ sét quấn quanh người, đầu bên kia sợi xích đã ghim sâu vào đôi vai Cốc Vũ. Dường như con quái vật không thể đi ra, nhưng nó kéo lấy sợi xích, lay mạnh về phía sau, nhất thời tiếng xiềng xích va nhau kêu lên nhức óc.

Cốc Vũ vốn sắp lao ra, suýt chút nữa bị nó kéo cả vào, hắn túm lấy thành cửa, máu thịt trên vai bắn tung: “Cứu tôi với!”

Hắn bị kéo về phía sau, xiềng xích trên vai càng kéo ra nhiều máu thịt và mảnh xương vụn vỡ.

Giang Sóc nhanh chóng ra quyết định, thẳng tay gọt bả vai hắn, lực kéo biến mất, cơn đau đổ ập xuống, Cốc Vũ ngã văng xuống đất, thở hổn hển, giống như cá sắp chết.

Cánh cửa sau lưng “Rầm” một tiếng rồi đóng lại.

Sau đó ổ khóa bị con người phá hỏng lại tự động khóa lại.

Cốc Vũ lập tức dùng đạo cụ bảo vệ tính mạng cuối cùng để chữa thương cho bản thân.

Bấy giờ hắn đã đỡ hơn một chút, còn chưa hoàn hồn lại thốt lên: “Là “The devil”! Nhất định Tạ Trì đã chết rồi!”

Con quái thú kia mạnh mẽ và hung hãn như vậy, đến hắn còn bị trọng thương, huống hồ là Tạ Trì vốn đã suy yếu?!

Con quái vật kia không giết hắn, bởi vì nó bị vu sư khống chế, theo trình tự tử vong vẫn còn chưa tới lượt hắn chết, vu sư vì mục đích nhất định, tạm thời không muốn giết hắn, cho nên chỉ có thể gọi quái vật đánh hắn bị trọng thương.

Nhưng Tạ Trì thì khác, theo trình tự tử vong, người nên chết tiếp theo là anh ta, nếu anh gặp “The devil” trong một căn phòng khóa cửa khác, vu sư tuyệt đối sẽ không để ma quỷ bỏ qua cho anh.

Cốc Vũ tức tối nói: “Tên ấy cũng ngu thật, vì hại chúng ta mà tự lao đầu vào căn phòng này, tự tìm đường chết.”

Giang Sóc nhìn chòng chọc căn phòng yên ắng trước mặt: “Không đúng.”

“Sao cơ?”

Giang Sóc không đáp lại, chỉ hỏi: “Chỗ máu trên người cậu trước đó, có phải do hai tên tay chân của Tạ Trì gây ra không?”

Cốc Vũ sửng sốt một chút, bấy giờ mới hồi tưởng lại chuyện này: “Đúng vậy!”

“Trước đó đã xảy ra chuyện gì vậy?!”

“Lúc đó em gặp bọn chúng là ra tay luôn, nhưng Diệp Tiếu Tiếu mang đạo cụ bảo vệ tính mạng, bỏ chạy đi.. nhưng cô ta cũng đã bị trọng thương, có lẽ không sống được bao lâu nữa, Nhậm Trạch suýt chút nữa bị em giết chết, kết quả vào lúc sống còn vu sư lại đi cứu tên ấy, bởi vì theo trình tự tử vong, chưa tới lượt tên ấy chết, có vẻ vu sư không muốn phá vỡ trình tự tử vong, vì thế không màng ra tay cứu người…….”

Giọng Cốc Vũ càng ngày càng nhỏ, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Giang Sóc. Hắn làm việc chẳng ra đâu vào đâu, đang muốn nói mấy lời lấy công chuộc tội, Giang Sóc lại hỏi: “Lúc cậu tới tìm bọn chúng, bọn chúng đang làm gì?”

Cốc Vũ không nhớ rõ bắt đầu hồi tưởng lại, mấy giây sau bảo rằng: “Hình như đang đi tìm quạ, đúng rồi, em nhớ ra rồi! Bọn chúng tìm được một con quạ, sau đó thanh kiếm của Tạ Trì cũng bay vào, nhưng lạ là đám Nhậm Trạch trông thấy em, phản ứng đầu tiên lại không phải kêu thanh kiếm giữ chân em kéo dài thời gian, tự bỏ trốn, mà đặt con quạ lên thân kiếm, để thanh kiếm đưa quạ đen bay ra khỏi cửa sổ, bản thân thì đi lên tiếp chiêu với em, đúng là tự chịu chết…”

Cốc Vũ nói rồi mới phát hiện ra, sắc mặt Giang Sóc lạnh lẽo âm trầm.

Gã nghiến răng kèn kẹt: “Tạ Trì không chết.”

“Con quạ đen kia chính là ẩn sĩ.”

“Tên ấy đang trốn trong một căn phòng mà chúng ta không vào được để chữa thương, rất có thể tên ấy đã thu hoạch được manh mối mấu chốt.”

Gương mặt Giang Sóc lạnh lẽo đến mức đáng sợ, Cốc Vũ không dám thở mạnh, Giang Sóc lại nở nụ cười âm trầm.

Gã đưa tay trái sờ lên chiếc nỏ hư không, đầu mũi tên đỏ tươi, trên thân tên chằng chịt những đường vân quái dị, đã chuẩn bị xong xuôi.

Giang Sóc nhớ lại cảnh tượng mũi tên truy hồn đâm Thẩm Dật bị trọng thương, nụ cười đáng sợ dần in hằn lên gương mặt: “Dù tên ấy thông minh tới đâu, thì cũng chỉ như vậy mà thôi.”

“Kết thúc ở đây.”

Trái tim âu lo của Cốc Vũ lập tức buông lỏng xuống, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã dè chừng Tạ Trì tới mức ấy, Tạ Trì không chết, hắn đứng ngồi không yên, sợ đang ngủ đầu lìa khỏi cổ.

Hắn biết một chút về mối quan hệ giữa Giang Sóc và Thẩm Dật, Giang Sóc hận Thẩm Dật thấu xương, nhưng cũng chưa đến mức kiêng dè tới như vậy.

Tạ Trì đúng là kẻ thù đáng sợ hơn cả Thẩm Dật. Tốc độ phát triển của tên ấy quá nhanh.

May mà tên ấy sắp kết thúc ở đây rồi.

Sự xuất hiện của ẩn sĩ không giống như Tạ Trì dự đoán là sẽ mang lại cơ hội mang tính đột phá cho anh.

Sáu tiếng an toàn, quá vô dụng. Anh giống như một tử tù bị tuyên án, đột nhiên được biết xử bắn trì hoãn sáu tiếng.

Nhưng điều này cũng không hề giúp thay đổi tình cảnh của anh.

Sáu tiếng sau, anh vẫn phải đối mặt với Giang Sóc, vẫn phải dùng thủ đoạn để che giấu trạng thái thương tích chồng chất, đối mặt với Giang Sóc thực lực đã mạnh mẽ trở lại.

Đến khi đó, tình huống của anh còn khó khăn hơn bây giờ. Chí ít hiện tại thực lực của Giang Sóc vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Cái chết của anh chỉ đang được trì hoãn lại mà thôi.

Tạ Trì biết rõ điều này.

Tạ Trì khẽ siết nắm tay lại, bờ môi mím chặt.

Anh trốn đi rồi, Nhậm Trạch thì sao? Diệp Tiếu Tiếu thì sao?

Đầu ngón tay Tạ Trì vì dùng sức mà trắng bệch.

Thậm chí anh còn không thể ra ngoài, anh không làm gì được cả.

Ẩn sĩ sẽ biến mất sau khi thời gian an toàn kết thúc, đến khi đó, trong căn phòng tối đen như mực chỉ còn lại mình anh.

Nơi này giống như một căn phòng giam, còn anh thì tuyệt vọng ngồi trong đây đợi người ta kéo ra ngoài hành quyết.

Tạ Trì bực dọc cào đầu, anh không thể ngồi chờ chết được.

Đây là khốn cảnh của anh, nếu không giãy giụa được thì chỉ có một con đường chết.

Một tiếng “Phụt” vang lên, anh nghe thấy tiếng mũi tên được bắn ra khỏi nỏ, dường như Giang Sóc đang bắn tên vào cửa đá, muốn đi vào, Tạ Trì đang định thả lỏng, lại phát hiện ra âm thanh này khác với tiếng tên bắn trước đó.

So với mũi tên được bắn ra trước đó, tốc độ bắn mạnh hơn, uy lực lớn hơn. Dường như chỉ trong nháy mắt nó đã bắn vào trong cửa đá, nhưng nó không giống như những mũi tên bình thường, đụng vào cửa đá là gãy rồi rơi xuống, mà giống như mũi khoan, gắng gượng chen vào trong cửa đá không chút khe hở.

m thanh khoan đục kia nghe đến độ đau tai ghê răng.

Mà cửa đá không chút kẽ hở, cứ thế bị khoan vào.

Tạ Trì nhắm mắt lại, lập tức nhìn thấy cảnh tượng mình bị một mũi tên màu đỏ bắn trúng đóng đinh trên mặt đất.

“Làm sao bây giờ? Sắp vào rồi!” Ẩn sĩ sợ hãi đến độ tái mét mặt mày.

Không biết có phải ảo giác của ông hay không, thậm chí ông cảm thấy cánh cửa đá dày cộm kia bị mũi tên xuyên vào gần hết, chẳng mấy chốc là có thể lọt qua.

Tạ Trì lại như khúc gỗ đứng yên tại chỗ, không di chuyển.

“Cậu đang làm cái gì vậy? Mau nghĩ biện pháp đi!” Ẩn sĩ tiến lên lay bờ vai Tạ Trì, sợ hãi nói.

Ông có một dự cảm mãnh liệt, chỉ cần mũi tên kia bắn vào, Tạ Trì chắc chắn sẽ chết.

Tấm da dê đã bị hủy, xong thật rồi! Ẩn sĩ chỉ có thể nói bí mật cho một người chơi, đây là quy tắc của trò chơi!

Tạ Trì chính là người đầu tiên tìm được ông, ông chỉ có thể giao báu vật vào trong tay Tạ Trì vốn đang bị chèn ép không thể ngóc đầu lên được.

Bây giờ… không kịp nữa rồi.

Ẩn sĩ không kịp hối tiếc, lại một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.

Ông quát to bên tai Tạ Trì, muốn đánh thức anh, bảo anh làm chuyện gì đó thay đổi tình huống này. Tạ Trì buông mắt không nói gì đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy có một tia sáng kỳ dị, nhưng lời anh thốt lên lại hết sức nực cười: “Tôi sắp chết rồi đúng không?”

Ẩn sĩ chỉ muốn bóp chết anh luôn, đôi mắt đỏ hoen lên rồi: “Đúng vậy! Cậu sắp bị bắn chết rồi!”

Nhưng Tạ Trì không hề nóng giận, anh lặp lại lời ẩn sĩ nói một lần nữa: “Đúng vậy, tôi sắp chết rồi, tôi gần như không thể làm gì được, chỉ có thể ngồi chờ chết.”

“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?” Ẩn sĩ tức đến mức toàn thân run lên.

Cậu ta đúng là kẻ hèn nhát! Vào lúc này rồi mà cậu ta chỉ biết trốn tránh! Chỉ biết giả ngây giả ngô!

“Chết thì có thể sống.” Tạ Trì thản nhiên nói.

Quy tắc trò chơi bị ẩn giấu của phe tế phẩm, “Bánh xe số phận” có thể đưa ra lời chỉ dẫn chính xác, có ba kết cục có thể giành chiến thắng của phe tế phẩm trong thuật tarot chuyển thế, vì sao tìm được ẩn sĩ mấu chốt ngược lại thành bị giam nhốt như thú trong lồng, dường như tất cả đều đã có đáp án.

Trở thành con thú bị nhốt, bởi vì làm con thú bị nhốt cũng có thể tự cứu vớt bản thân.

Bởi vì cho dù anh có bị nhốt ở đây thì con đường sống gần trong gang tấc kia vẫn có thể tới.

Nói rõ ngưỡng cửa dẫn tới con đường sống rất gần.

Mà chuyện duy nhất anh có thể làm bây giờ, chính là..

“Cậu tỉnh táo lại đi! Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?!” Ẩn sĩ la toáng lên.

Ánh mắt Tạ Trì tỉnh táo, anh từ từ nhoẻn cười: “Bởi vì chủ đề của bộ phim này chính là tìm đường sống từ trong chỗ chết.”

Trong thoáng chốc, tiếng cười của anh như phá vỡ bóng đêm tối tăm, xé toạc vô số đêm đen dài đằng đẵng, chỉ dẫn con người ta đi về nơi vô định, ôm một tia hy vọng rất đỗi mong manh.

Ẩn sĩ hoảng sợ nhìn Tạ Trì nhanh chóng cầm thanh kiếm Huyết Ma lên, không chút do dự đâm vào bụng của mình.

“Cậu điên rồi à?” Ẩn sĩ quát lên muốn giành lấy thanh kiếm của anh, nhưng đã trễ rồi, Tạ Trì đã bị thanh kiếm Huyết Ma đâm thủng, ngửa mặt ngã xuống, rơi vào trong vũng máu, tia nhìn thanh tỉnh sâu trong đôi mắt dần rệu rã.

Gương mặt anh tái nhợt như giấy, yếu ớt như một linh hồn, ngay cả thở cũng khó khăn, vậy mà anh lại nở nụ cười thản nhiên.

Cô hầu từng nói, “Bánh xe số phận” có thể cho anh chỉ dẫn chính xác.

Anh vẫn cho rằng chỉ dẫn chính xác cần chính họ tìm ra.

Nhưng thực ra “Bánh xe số phận” đã đưa ra đáp án từ lâu rồi.

Trong “Bánh xe số phận”, nửa bên có hình con rắn là Set đại diện cho tử vong, tượng trưng cho thiên tượng mặt trăng đầy rẫy nguy cơ, mà đối nghịch với nó là thiên tượng “Trời sao” tượng trưng cho sự an toàn.

Mà đại diện cho sao trời là Anubis thân người đầu chó, trong bài tarot, đó là…. người dẫn dắt linh hồn của Ai Cập cổ.

Là người dẫn dắt, siêu độ cho người đã chết.

Ngài sẽ giúp con người chấp nhận cái chết, vứt bỏ toàn bộ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, có được cuộc sống mới.

Từ Set đại diện cho sự chết chóc cho tới Anubis đại diện cho cuộc sống mới, là vòng luân chuyển từ cái chết tới sự sống mới, cuộc sống chính là một vòng tròn nối liền nhau như vậy, một quá trình tuần hoàn, cho nên vòng tròn vận mệnh là vòng tròn từ Set cho tới Anubis.

Từ mặt trăng nguy hiểm chồng chất cho tới sao trời sáng chói, từ biểu hiện nguy hiểm cho tới biểu hiện an toàn.

Nhưng cũng chỉ là biểu hiện mà thôi.

Con người không từ thủ đoạn sống, lại lặng lẽ đi vào con đường chết.

Bởi vì nếu không thể tìm được đường sống, tới đêm thứ bảy, những người cầu sinh này đều sẽ chết, trở thành tế phẩm cho thiên địa.

Mà chỉ người cam tâm tình nguyện chết đi, mới có thể đi về phía một cuộc sống mới.

Chết… để mà sống.

Trong thuật tarot chuyển thế có ghi rõ ràng, tế phẩm có thể lợi dụng quy tắc trò chơi để trốn thoát khỏi tòa lâu đài cổ, thậm chí chiến thắng vu sư, cướp lấy sức mạnh của vu sư, trở thành vu sư tarot tiếp theo.

Nó chỉ rõ con đường sống cho tế phẩm, nhưng lại không nói rõ họ nên đi tới con đường sống kia thế nào.

Tìm đường sống trong chỗ chết chính là đáp án.

Vu sư mạo hiểm buông tay đánh cược một lần mới có kiếp sau.

Tế phẩm tự nguyện chết, tự giết bản thân mới có một chút hy vọng sống.

Anh không còn con đường nào để đi nữa, còn gì mà anh không dám làm.

Anh còn phải cảm ơn Giang Sóc, vì gã đã bức anh tới tình cảnh này.

Nếu không chưa chắc anh đã có thể hạ quyết tâm như vậy.

Trong bóng đêm vô tận, quái vật thân người đầu chó như ẩn như hiện, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Khóe miệng Ngài từ từ nhếch lên, dường như đang mỉm cười về phía anh.

Câu thần thú lạ lùng dễ nghe kia bay bổng trong căn phòng, dẫn lối anh đi tìm sự sống.

Người cam tâm tình nguyện chết đi, thoát khỏi hoàn cảnh hỗn loạn trước mắt, đi về phía ánh sáng chưa một ai bước tới, thấy rõ chân tướng ẩn mình sau những mối nguy chồng chất, đi lý giải chân lý không đổi ẩn sau thế giới quỷ quyệt này.

Tạ Trì mở to mắt nhìn, linh hồn anh trong suốt, thoát khỏi thân thể tàn tạ trước mặt, trở nên chân thực và sáng rõ.

Cảm giác tra tấn giày vò trên người kia lập tức biến mất.

“Phụt” một tiếng, mũi tên kiên nhẫn kia cuối cùng cũng khoan thủng cánh cửa đá, không một chút sai sót, mang theo nguồn lực mạnh mẽ đâm trúng phần bụng trên thi thể anh, nó chiếm lĩnh thi thể anh, đuôi mũi tên ánh lên sắc đỏ, dường như đang lấy le.

Giống như cảnh tượng mà anh tiên đoán.

App Diễn Viên Phim Kinh Dị

App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Status: Completed Author:

Thể loại: Đam mỹ, linh dị thần quái, vô hạn lưu, sảng văn..
Edit: Muối

Tạ Trì, một vị họa gia vừa nổi, có một bí mật.

Hắn cho rằng hắn mang bệnh rối loạn nhân cách phân liệt.

Bởi vì bề ngoài của hắn là ôn hòa, nhã nhặn, còn nhân cách kia lại mạnh mẽ, lạnh lùng.

Một người IQ cao, một người vũ lực tuyệt đỉnh, cường cường phối hợp.

Chỉ là Tạ Trì chưa từng trải qua bất kì mối quan hệ thân mật nào, không phải vì e dè nhân cách kia, mà vì chính nhân cách đó là bạn trai của anh.

Ước nguyện duy nhất của Tạ Trì chính là có thể ôm người mình yêu.

Để thực hiện mong muốn, Tạ Trì tự nguyện trói buộc với app diễn viên phim kinh dị.

App sẽ thông báo phim kinh dị mới theo định kỳ, nào là “Oán linh váy đỏ”, nào là “Người yêu cương thi”, nào là “Ngôi nhà bị ám 1552”..

Diễn viên được chọn sẽ bị đẩy vào hoàn cảnh cầu sinh chân thực và hết sức kinh khủng.

Ngày đầu đóng phim, nam chính đè Tạ Trì vào trong góc, tay chân giở trò dơ bẩn: “Đi với tôi đi, tôi giúp cậu giành đất diễn trở thành nam phụ.”

Tạ Trì nở nụ cười dịu dàng, khẽ lắc đầu: “Thế sao đủ.”

Nam chính sững sờ.

Tạ Trì mỉm cười: “Anh à, đánh vỡ đầu nó cho em.”

Nhân cách phụ lạnh lùng cười với nam chính.

Bộ phim kết thúc, nam chính: Tạ Trì.

Người khác: Gian nan cầu sinh.

Tạ Trì: Nghịch thiên cải mệnh.

Trí tuệ tuyệt đối và vũ lực tuyệt đối trong cùng một thân xác.

Từ hạng F đi lên, rồi Tạ Trì sẽ trở thành.. vua màn ảnh phim kinh dị.

Thiên về kịch bản, thăng cấp sảng văn bàn tay vàng, không đáng sợ lắm.

Chiều vợ nhân cách phụ công x Nhã nhặn bại hoại IQ cao thụ

Hoàn toàn không dựa vào hiện thực, sẽ chú thích lấy linh cảm từ đâu trong phần lời tác giả, CP khác trong chuyện đều có dụng ý riêng.

Do nhu cầu sáng tác nên phần thiết lập đều tự chém, tìm tòi hổng có nổi…

Nửa bìa bên trái là thụ, nửa bìa bên phải là công, ngoại hình không giống nhau lắm.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset