“Đây, mỗi người một bản.” Ryan đưa cho mỗi đứa chúng tôi một tờ giấy có tựa đề: KẾ HOẠCH HĐK.
Tôi đã quên khuấy về cái kế hoạch này, nhưng rõ ràng là Ryan còn nhớ như in. Cậu ấy còn thảo ra hẳn một văn bản đàng hoàng nữa chứ. Lúc này chúng tôi đang ngồi ăn ở quán Sasi, Alok còn mải cắm mặt vào đĩa bánh parantha thứ hai, thì Ryan chìa ra kế hoạch cho toàn bộ quãng thời gian còn lại ở IIT của chúng tôi.
“Gì cơ?” Những ngón tay nhón mỡ của Alok làm tờ giấy lấm lem, rõ là cậu ấy cần giấy ăn hơn là một mớ kế hoạch IIT. Cảnh tượng Alok ăn uống toát lên một vẻ quá riêng tư khiến tôi chẳng dám nhìn lâu.
Tôi đọc nội dung một lượt.
Hợp tác để Kiểm soát. Hệ thống IIT bất công là vì:
Nó kìm hãm tài năng và tinh thần cá nhân.
Nó bòn rút những năm tháng tươi đẹp nhất của những thanh niên tinh hoa nhất đất nước.
Nó đánh giá ta bằng một hệ thống điểm GPA hà khắc khiến các mối quan hệ bị phá vỡ.
Các ông thầy không quan tâm chút nào tới sinh viên.
Các trường IIT hầu như chả đóng góp gì cho đất nước.
“Cậu có thời gian làm mấy trò này à?” là phản ứng của Alok, rõ ngốc vì Ryan là đứa có tất cả thời gian trên thế giới cộng lại.
Tôi đọc tiếp: Vậy nên, cách duy nhất để đáp trả hệ thống bất công này là bằng những phương thức bất công – Hợp tác để Kiểm soát hoặc HĐK. Và đây là kế hoạch mà Ryan, Hari và Alok đồng ý thực hiện cho đến khi khóa học của họ ở học viện này kết thúc. Những điều khoản cơ bản là:
1. Tất cả những bài tập đều được chia sẻ – từng thành viên sẽ lần lượt làm bài tập cho các thành viên còn lại sao chép. Tiết kiệm thời gian và công sức làm bài.
2. Chúng ta sẽ phân công trách nhiệm học từng môn. Ví dụ, nếu một kỳ có sáu môn, mỗi thành viên chỉ cần đảm nhiệm hai môn. Thành viên ấy phải lên lớp đầy đủ cho hai môn mình được giao, nhưng có quyền cúp lớp các môn còn lại (chú thích: Ryan được chọn tất cả các môn do thầy Veera dạy). Khi lên lớp, thành viên ấy phải ghi bài đầy đủ cho các thành viên còn lại sao chép lại.
3. Chúng ta sẽ chia sẻ kết quả nghiệm thu thí nghiệm.
4. Tình bạn quan trọng hơn GPA. Với lượng thời gian tiết kiệm được, ta sẽ sống cho hết mình.
5. Chúng ta sẽ kết hợp ba phòng ký túc lại thành một tổng thể phức hợp – một phòng ngủ chung, một phòng học và có một phòng tiệc tùng xả láng.
6. Chúng ta sẽ chia đều chi phí mua vodka, bất kể mỗi thành viên uống nhiều hay ít.
Đoạn Ryan nhìn hai đứa chúng tôi như thể chờ mong một tràng pháo tay. Chúng tôi im lặng, hy vọng cậu ấy sẽ giải thích xem chủ đích cuối cùng của cậu ấy là gì.
“Thế nào, các cậu thấy sao?”
“Cái gì đấy? Cứ như là mấy trò câu lạc bộ thiếu niên thế?”
“Nếu các cậu đồng ý thì ký tên vào. Ký bằng máu ấy.”
“Lại còn thế nữa,” tôi nói, “Cậu tưởng bọn mình mới mười hai tuổi à?”
“Tớ nói nghiêm chỉnh đấy,” Ryan nói, và trước khi chúng tôi kịp đáp, cậu ấy rút từ trong túi ra một con dao bấm. Chỉ xoẹt một cái, trên ngón cái cậu ấy xuất hiện một vạch đỏ.
“Ryan, cậu điên à?” Alok rú lên khi nhìn thấy màn trình diễn ghê tởm này, suýt thì nôn cả bữa sáng ra.
“Không. Tớ chỉ muốn kết lại những gì muốn nói thôi. Còn các cậu tự quyết định mình muốn làm gì,” Ryan dùng que tăm chấm máu ký vào tờ giao ước.
“Thì cũng phải thảo luận trước cái đã chứ?” tôi hỏi.
“Còn gì mà thảo luận? Tớ có ép buộc ai đâu.”
“Chẳng hạn như việc chung nhau làm bài tập và nghiệm thu, như thế là gian lận còn gì?” Alok nói.
Tôi đồng ý với Alok, dù tôi quan ngại về điều khoản liên quan tới khoản phí vodka hơn, bởi lúc nào Ryan cũng uống cừ nhất đám.
“Đó không phải là gian lận mà là hợp tác. Bọn họ đã chia rẽ chúng ta bằng điểm GPA, chúng ta chỉ đơn thuần liên kết lại với nhau để chống trả thôi.”
“Tớ chả nhìn nhận được theo cách đó,” tôi khăng khăng.
“Rốt cuộc các cậu có ký hay không?” Ryan chống nạnh.
Tôi ngẫm nghĩ nốt lần cuối. “Được rồi. Tớ sẽ ký, nhưng không có cắt máu cắt miếc gì hết đâu đấy.”
“Chỉ một giây là cùng thôi mà,” Ryan xoẹt thêm một nhát trước khi tôi kịp phản đối, và đầu ngón trỏ của tôi đã rịn máu.
“Mẹ nó chứ!”
Ryan cười phá lên. “Xin lỗi nhé, nhìn mặt cậu kìa. Nào, hãy lấy tinh thần và ký đi.”
Tôi nhìn Ryan đầy căm ghét và ký lên tờ giấy.
Alok ngồi đó, kinh hoàng như một con gà trong chuồng mổ. Cậu Alok xưa kia hẳn sẽ một mực khăng khăng phản đối Ryan, nhưng phiên bản mới, đã cải tiến vừa mới quay trở lại nhóm này không hề muốn tranh cãi thêm nữa. “Tớ sẽ tự cắt,” cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng.
Chẳng bao lâu sau, cậu ấy cũng chích ra được một ít máu từ ngón út và chúng tôi đã cùng ký vào bản giao ước như thời bộ lạc nguyên thủy. Phải nói rằng, việc ký bằng máu khiến cho cam kết mang một sắc thái nghiêm trọng hẳn, và theo khía cạnh nào đó, khiến tôi thấy khá phấn khích. Ngay trong ngày, chúng tôi sắp xếp ba căn phòng lại thành một căn hộ. Phòng Ryan là phòng giải trí, phòng Alok là phòng học với ba cái bàn, còn phòng tôi trở thành phòng ngủ với ba chiếc giường.
“Thế ra các anh đã chuyển vào ở cùng nhau,” Neha nói.
Chúng tôi đang trên đường đi lên sân thượng học viện như đã định. Cô ấy gặp tôi lúc tám giờ tối, thật may mắn là hai ông bà khốt của cô không mảy may biết con gái mình sẽ đi đâu, chắc hẳn cứ hình dung cô đang ngồi bên chiếc bánh sinh nhật của một cô bạn tưởng tượng.
“Ừ gần như thế. Bọn anh ghép ba phòng lại thành một căn hộ,” tôi hổn hển nói khi leo cầu thang bộ lên nóc tòa nhà.
“Nghe thú vị đấy chứ,” cô ấy thổi lọn tóc cho khỏi vướng vào mắt.
Khi chúng tôi lên tới nóc thì trời đã tối mịt. Như thường lệ, trên này chẳng có ai.
“Chà, nhìn bầu trời đầy sao kia,” Neha nói.
“Ừ,” tôi thấy tự hào như tự tay mình đã vẽ nên bầu trời sao ấy. “Và cả bầu trời là của chúng mình. Em nhìn khuôn viên kìa. Kìa – nhà em kia kìa,” tôi chỉ.
Chúng tôi không nhìn rõ gì ngoài ánh sáng trong phòng khách.
“Wow. Thật gần mà cũng thật xa anh nhỉ,” Neha nói mơ màng, rồi ngồi xuống sân bê tông. “Giờ thì sao?”
“Sao gì cơ?”
“Rượu vodka đâu rồi? Các anh hay uống ở đây đúng không?”
“Ừ. Nhưng em có uống đâu?”
“Ai bảo? Nếu anh uống thì em cũng uống một ly.”
“Thường bọn anh hay giấu ở dưới chuông. Để anh xem nhé,” tôi đáp, ngạc nhiên khi nghe Neha đề nghị như vậy. Tôi cứ ngỡ cô là gái ngoan. Gái ngoan thì không uống rượu. Nhưng bản thân tôi cũng thấy hơi thèm một chút, nên tôi quay lại với chai rượu trên tay.
“Được đấy,” cô dựa lưng vào chảo ăng ten, “nhìn trời sao kìa, đẹp quá. Ước chi em là con chim.”
Khi người ta muốn nói là chim, thường là họ đã say. Còn cô ấy mới kịp nghĩ tới việc uống rượu trên nóc nhà thôi mà đã chuếnh choáng rồi.
“Ôi, em có thể nằm ở đây mãi mãi được. Rót em thêm ly nữa nào.”
“Đừng uống nhiều quá,” tôi phải khuyến cáo.
“Không đâu. Bố em sẽ giết em nếu ông ấy đánh hơi thấy mùi.”
“Đương nhiên là sẽ có mùi rồi.”
“Không đến nỗi thế đâu, anh xem này.”
Rồi cô mở túi ra. Sau khi lôi cả chục thứ ra, cô giơ lên một ví hạt bạch đậu khấu.
“Thấy chưa, chỉ cần một viên này là em sẽ tươi mát như bạc hà ngay.”
“Thế à? Thế thì em ăn luôn một viên đi, cho anh ngửi bạc hà với.”
“Hử? Hơi thở em có mùi à?” Cô ngồi thẳng người lên.
“Anh có nói thế đâu.”
Cô nắm cánh tay, kéo tôi lại gần. “Anh nhìn vào mắt em đi, và nói xem có phải hơi thở em có mùi không.”
“Anh chả biết. Có bao giờ anh được tới gần miệng em tới mức ấy đâu,” tôi nói thật, ngay cả khi miệng chúng tôi chỉ cách nhau vài mi-li-mét.
“Quỷ tha ma bắt,” cô cười lớn và đẩy tôi ra.
“Thấy chưa, em là đồ nhát như cáy. Đồ con cáy.”
“Không, em chẳng nhát. Nhìn em đi, em là con gái giáo sư, mà dám uống say trên nóc học viện với một cậu chàng năm phẩy lông bông.”
Nếu cô không cười, hẳn tôi đã ghét nghe những lời như vậy lắm, nhưng gì thì gì, tôi quyết định nắm lấy cơ hội.
“Lông bông? À thế ra anh chỉ là một kẻ lông bông.”
“Ừ, nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Nhưng em yêu anh chàng lông bông của em,” cô lại kéo tôi lại gần. Một lần nữa, miệng chúng tôi lại cách nhau có vài phân. Rồi cô nghiêng đầu. Có phải cô sắp hôn tôi? Mà nói đúng hơn, có phải cô-cộng-thêm-hai-ly-vodka sắp hôn tôi?
“Chúng ta chẳng cần tới giờ-giáo-dục…” một giọng hát khàn khàn khiến chúng tôi giật nảy mình khi vẫn tay trong tay. Có người lên sân thượng.
“Cái quái gì…” Neha nói, “Sao anh bảo chẳng có ai trên này.”
“Anh có biết đâu. Suuuỵt… im nào,” tôi nói, đoạn chúng tôi cố nấp sau chiếc chảo.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra giọng hát dở tệ của Ryan khi cậu ấy tiến về chỗ giấu vodka.
“Là Ryan!” tôi thốt lên với một giọng pha giữa thở phào và khó chịu vì bị vuột mất giây phút lãng mạn.
“Ryan,” tôi gọi to.
“Hari,” cậu ấy gọi với lại, rồi tiến tới gần. “Đồ chết giẫm, cậu ở đây, trong khi tớ kiếm cậu khắp nơi. Cậu lên đây cùng ai thế kia?”
“Ryan, tớ giới thiệu đây là…”
“Con gái à!” Ryan kêu toáng lên như thể đã bắt quả tang tôi ôm một con thỏ chết. Neha tiếp tục nép giấu mặt sau lưng tôi.
“Là Neha,” tôi nói. “Neha, đây là Ryan. Ryan, hãy cư xử tử tế và chào Neha đi.”
Giọng Ryan dịu xuống ngay lập tức. Sao đàn ông lúc nào cũng thế nhỉ, cứ có phụ nữ xuất hiện là y như rằng trở thành một con người khác. Thật dễ đoán!
“Chào Neha,” Ryan nói, cố không nhìn chòng chọc vào người đã được nghe kể quá nhiều.
“Chào anh,” Neha còn đang dò xét xem Ryan có đáng tin không.
“Anh chỉ đang kiếm Hari để về làm bài tập thôi ý mà,” Ryan nói.
“Thôi đi Ryan. Bọn tớ cũng đang uống đây,” tôi nói.
“Thật á?” Ryan hỏi như thể cậu ấy ngỡ Neha phải có cánh và hào quang trên đầu hay sao ấy. “Nhưng tớ cứ tưởng Neha không phải người như thế.”
“Như thế là như thế nào?” cô hỏi ngay.
“À, chẳng thế nào cả,” Ryan ngồi xuống sàn bê tông vẫn còn ấm.
“Thế anh đã nghe kể những gì về em rồi?” Neha nói.
“Nhiều lắm,” Ryan đáp, đoạn bắt đầu kể lể một tràng về một loạt những chi tiết bí mật về những buổi hẹn trước đó của chúng tôi. Hai người cứ nói và nói phải đến cả mười tiếng đồng hồ, trong khi tôi tiếp tục uống và uống. Cái cậu Ryan đúng là có trí nhớ máy tính, cậu ấy kể ra cả những chi tiết mà đến tôi còn quên.
“Anh ấy còn kể cả về cái đoạn phim tài liệu kế hoạch hóa gia đình à?” Neha khúc khích.
“Tất nhiên, chuyện gì cậu ấy cũng kể với anh,” Ryan đáp đầy tự hào.
Tôi tự hỏi không biết liệu tôi và Neha có hôn nhau và tiến xa không, nếu cậu Ryan quái quỷ không lò dò bước lên đây. Tôi định đẩy cậu ấy khỏi sân thượng, nhưng lại nghĩ lại, vì nếu có làm thế thì không khí lãng mạn cũng sẽ bay biến thôi.
“Thế sao anh lại nói rằng em không phải mẫu con gái ấy?” Neha hỏi.
“Thì em biết đấy, vodka ấy mà. Lẽ ra em phải… mà thôi quên đi,” Ryan nói.
“Gì cơ? Nói xem nào,” Neha nói với một vẻ cương quyết chỉ có ở những phụ nữ xinh đẹp.
“Thì em giống như một cô gái ngoan. Chẳng thế thì sao lại không để cho cậu ấy đụng vào người em? Hẹn hò một năm trời mà một nụ hôn cũng chẳng có. Chỉ là một cô gái con giáo sư ngoan ngoãn hiền lành.”
“Anh ấy kể với anh thế à?” Neha ré lên.
“Đương nhiên. Em nghĩ là em cặp với một cậu con trai hay là một kẻ không giới tính? Em không nghĩ cậu ấy cũng có nhu cầu sao?”
“Im đi nào Ryan,” lần này tôi mở miệng.
“Thôi đi ông tướng. Có những lúc phải gan dạ lên đi chứ. Vì cậu chứ vì ai.”
“Nhu cầu?” Neha nhắc lại, như bị thôi miên.
“Ừ, đàn ông ai cũng có nhu cầu cả. Và những cô gái xinh xắn như em hoặc là chẳng để ý tới, hoặc là từ chối để giành quyền kiểm soát.”
“Quyền kiểm soát?” Neha nhắc lại.
Tôi muốn bảo Ryan rằng này cảm ơn nhé, tớ vừa mới tiến lên được vài bước xong thì cậu làm hỏng cả.
“Chứ còn gì nữa?” Ryan rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Em mà thèm quyền kiểm soát? Đúng là nực cười. Con trai bọn anh đúng là chẳng hiểu gì về phụ nữ hết nhỉ?” Neha nói với một sự tự tin được truyền từ vodka có thể sánh ngang với Ryan.
“Hử?” Ryan hỏi lại, chứng minh luôn rằng con trai chúng tôi đúng là chẳng hiểu phụ nữ.
Ngay sau đó Neha phải về nên chúng tôi đành bỏ dở chủ đề ở đó. Tôi muốn hét vào mặt Ryan sau đó, nhưng cậu ấy cuộn hai mồi thuốc cho tôi và đèo tôi về Kumaon, nên tôi đành im. Thêm vào đó, Neha cũng chẳng có vẻ gì là giận dỗi.
Tôi lại còn linh cảm rằng cậu ấy vừa giúp mình một việc lớn!