Hôm đó, thầy Saxena phải ngừng lớp giữa chừng. Một bác đưa tin đã truyền cho thầy một lá tin, thầy đọc tin rồi quay xuống lớp.
“Ai là Hari, Ryan và Alok?” Thầy hỏi, thừa biết chúng tôi ngồi bàn đầu.
Chúng tôi mau mắn giơ tay lên.
“Đến phòng thầy Cherian. Thầy ấy muốn gặp các em ngay bây giờ.”
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng tim tôi đập loạn xạ như có một bộ não riêng. Có khi nào đây sẽ là hồi kết của đề án dầu bôi trơn? Liệu Cherian có họp thêm một Hội Kỷ nữa? Liệu ông ấy có bắt tôi cho cảnh sát vì đã mua kem cho Neha? Ông ấy có biết tôi đã thanh toán cả kem của ông ấy không? Những ý nghĩ chẳng liên quan cứ vụt qua vụt lại cho tới khi chúng tôi tới văn phòng Cherian, với cánh cửa đã được thay khóa mới.
Bên trong, chủ nhiệm Shastri và thầy Veera ngồi cạnh thầy Cherian. Không ai mời chúng tôi ngồi.
“Xin lỗi vì đã gọi các cậu ra khỏi lớp. Nhưng tôi nghĩ phải nói ngay với các cậu khi ba bọn tôi còn ngồi chung với nhau,” chủ nhiệm Shastri nói.
Mấy thầy ngồi cùng nhau luôn là dấu hiệu của phiền toái, tôi nghĩ. Chúng tôi giữ nguyên vẻ im lặng thật sâu và ý nghĩa.
“Bọn tôi đã xem đề án và kết quả nghiên cứu của các cậu với thầy Veera, và ghi nhận rằng các cậu đã tranh thủ học kỳ bị đình chỉ để hoàn thành việc này,” thầy Shastri nói.
Chúng tôi nhìn sang thầy Veera.
“Vâng thưa thầy, ba cậu này đã làm việc trong phòng thí nghiệm của tôi trong ba tháng,” thầy Veera nói.
“Và thầy Veera đã kiến nghị rằng chúng tôi nên ghi vào học bạ các cậu rằng, học kỳ thứ bảy nên được để trống vì lý do theo đuổi dự án nghiên cứu, thay vì bị đình chỉ. Đúng không?”
Chúng tôi đã tự hứa với nhau sẽ không thốt ra một lời nào trong căn phòng này. Đây là một câu hỏi đơn giản, nhưng chúng tôi không muốn bị vướng vào thêm phiền toái nào nữa.
“Trả lời chủ nhiệm Shastri đi,” thầy Veera giục.
“Vâng thưa thầy,” Alok nói.
Tôi không hề đưa mắt qua nhìn Cherian, nhưng sự im lặng của ông thật đáng sợ. Sao nhân vật chủ chốt này lại không nói gì cả nhỉ.
“Thế nghĩa là các cậu sẽ có một học bạ sạch sẽ đúng không?” chủ nhiệm Shastri nói.
Alok, Ryan và tôi gật đầu.
“Rồi, quyết định cuối cùng của việc này là ở trưởng khoa của các cậu. Và các cậu biết rõ rằng rất khó tha thứ những tội lỗi của các cậu. Nhưng lần này, thầy Cherian đã đồng ý phê cho học kỳ thứ bảy của các cậu là học kỳ nghiên cứu.”
“Dạ?” cả ba chúng tôi đồng thanh lên tiếng. Đôi khi, ngay cả một tin tốt cũng có thể gây sốc.
“Ừ, thầy Cherian đã đồng ý. Xin chúc mừng, và các cậu làm việc tốt đấy,” thầy Veera nói.
Tôi quay sang nhìn Cherian lần đầu. Khuôn mặt ông vẫn băng giá như thể không phải là một phần của căn phòng này. Ông ấy bị gì thế nhỉ? Có phải đang phê cần sa không, tôi tự hỏi. Dù là lý do gì, tôi chỉ muốn cuốn xéo thật nhanh khỏi căn phòng này trước khi ông ấy chuyển ý.
“Cám ơn thầy ạ. Cám ơn thầy nhiều lắm ạ,” Alok nói.
“Cám ơn thầy ạ. Bọn em đi được chưa ạ?” tôi hỏi.
“Được. Bọn tôi cũng đi luôn đây,” chủ nhiệm Shastri đáp, khi ông và thầy Veera đứng dậy.
“Nhân tiện tôi hỏi luôn, các cậu thấy học kỳ này ra sao?” chủ nhiệm Shastri hỏi.
“Dạ ổn ạ thưa thầy. Bọn em vẫn thiếu năm tín chỉ ạ,” tôi đáp.
“Sao lại thiếu?” chủ nhiệm Shastri hỏi.
“Bọn em không được học đủ môn để tốt nghiệp trong bốn năm. Nên bọn em không đăng ký xin việc hoặc học cao học được ạ,” tôi nói.
“Ơ, thế các cậu đã học tối đa số môn kỳ này chưa?” chủ nhiệm Shastri hỏi.
“Dạ tất nhiên rồi ạ. Bọn em học kín cả ngày luôn,” Ryan nói.
“Rồi, đây cũng là một việc trực thuộc khoa luôn. Đấy là lý do tại sao tôi cứ phải nhắc suốt mấy cậu này là đừng có để dính dáng vào mấy vụ kỷ luật,” chủ nhiệm Shastri nói và rời phòng.
Thầy Veera vỗ vai tôi và cũng rời phòng.
“Dạ, cảm ơn thầy ạ,” tôi nói với Cherian. Tôi không biết tại sao mình lại nói điều này, có lẽ vì nó là một câu thoái lui thích hợp.
“Hari, cậu ở lại một phút được không,” thầy Cherian lần đầu lên tiếng.
“Dạ,” tôi đáp, trong khi Alok và Ryan ném cho tôi những cái liếc mắt đầy tò mò trước khi rút lui.
“Ngồi xuống đi,” thầy Cherian chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt, rồi đứng dậy khóa cửa phòng.
Tại sao ông ấy lại bảo tôi ngồi lại nhỉ? Ông ấy sắp giết tôi à?
“Thế là còn thiếu năm tín chỉ hử?” thầy Cherian hỏi. Hóa ra nãy giờ ông ấy vẫn để tai tới những gì mọi người nói trong phòng.
“Dạ, thưa thầy.”
“Cậu biết đấy, nếu tôi phê chuẩn để các cậu được phép làm việc với thầy Veera kỳ này để tiếp tục đề án, thì các cậu có thể được cho tín chỉ thí nghiệm đấy.”
Chà, vậy nghĩa là gì nhỉ – “nếu tôi phê chuẩn”? Có phải Cherian muốn nhắc nhở tôi rằng ông nắm số mệnh của tôi trong lòng bàn tay? Khỉ gió, cái đó thì tôi đủ biết rồi, thưa ngài. Giờ thì tôi chỉ mừng là học bạ đã sạch sẽ. Có thể vài năm sau, một ngày nào đó tôi sẽ kiếm được việc. Giờ thì tôi đi được rồi chứ?
“Cậu đang nghĩ gì thế?” thầy Cherian hỏi.
“Ừm, dạ không có gì thưa thầy,” tôi vội quay trở lại từ luồng ý nghĩ.
“Tôi nói là tôi sẽ phê cho cậu được tín chỉ thí nghiệm, đấy là nếu cậu chịu theo đề án trong kỳ này. Tôi biết các cậu đã đủ quá tải rồi.”
Thầy Cherian đã mất trí rồi sao? Ông ấy đang nói gì thế? Ông ấy đang ngỏ lời giúp tôi tốt nghiệp. Và đó là nếu tôi chịu tiếp tục làm thí nghiệm. Khỉ gió, tôi sẽ sống luôn ở phòng thí nghiệm trong bốn tháng tới để lấy thêm năm tín chỉ ấy chứ. Tôi sẽ uống luôn dầu bôi trơn trừ bữa để được tốt nghiệp đúng ngày.
“Em nghĩ bọn em sẽ đảm đương được thêm việc thí nghiệm, thưa thầy,” tôi nói khi yếu hầu đã mềm ra.
“Tốt. Để tôi bảo thầy Veera, rồi sẽ sắp xếp việc cho các cậu. Nếu mọi việc như ý, các cậu sẽ được ghi thêm năm tín chỉ kỳ này.”
“Cho tất cả chứ ạ? Ý em là, Alok và Ryan nữa.”
“Tất nhiên.”
“Dạ em cám ơn thầy,” tôi quệt mồ hôi khỏi trán. Đây không phải là mơ sao?
“Cảm ơn, Hari,” Cherian cho tôi lui.
“Dạ vì sao ạ?”
“Chả vì sao cả. Tôi nghĩ cậu nên quay lại lớp của thầy Saxena đi. Và bắt đầu chuẩn bị cho những buổi phỏng vấn tuyển dụng đi là vừa.”
“Dạ tất nhiên rồi, thưa thầy,” tôi đứng dậy.
“Và đừng có làm trò trong những buổi phỏng vấn ấy như cậu đã từng làm trong bài thi vấn đáp của tôi,” thầy Cherian nói và bắt đầu cười phá lên. Tôi cố cảm nhận xem tràng cười này có ẩn giấu ý đồ nghiệt ngã nào không, nhưng nghe nó rất thật. tôi bèn cười theo.
“Dạ, vâng thưa thầy,” tôi rút lui, miệng nhoẻn cười như một chàng ngốc.
Sau vụ Hội Kỷ, chúng tôi đã hứa sẽ uống bớt đi, nhưng tin tức từ thầy Cherian quá động trời, và thật đáng cụng ly.
“Mở chai thứ hai đi,” Alok nói. “Hôm nay tớ nói với cậu nhé Ryan, mở chai thứ hai đi.”
“Thư thả nào Béo. Mình vẫn còn bài tập và bài thí nghiệm nữa, chưa kể phỏng vấn xin việc,” tôi nói.
“Sao? Cậu đã xoay xở làm sao hả Hari?” Ryan nói, lúc này đã say tít.
“Tớ chả làm gì cả. Thực sự tớ nghĩ ông ấy chuẩn bị nổi điên. Nhưng ông ấy lại nói vậy đấy,” tôi nhún vai.
“Cậu quả là bá cháy,” Ryan tiến lại gần và hôn lên má tôi. Tôi ghét những lúc cậu ấy làm vậy thế không biết.
“Khi nào thì có buổi phỏng vấn tiếp hả Alok?” Tôi đẩy Ryan ra.
“Được rồi các cậu, thế này nhé,” Alok rút ra một tệp nhét kín tờ rơi của các công ty, “mình là những kẻ năm phẩy, nhớ chưa? Thế nên rất nhiều công ty trong đây sẽ không thèm cho mình qua nổi vòng gửi xe.”
“Tớ chẳng quan tâm. Đọc lên những chỗ nào chịu tuyển mình ấy,” Ryan nói.
“Phần mềm. Năm nay mảng ấy nóng lắm. Họ tuyển theo từng đám và không có tiêu chuẩn nhìn vào GPA đâu,” Alok nói.
“Tớ yêu phần mềm,” Ryan tuyên bố.
“Bao giờ thì phỏng vấn?” tôi hỏi.
“Rồi, ba tuần nữa có một chỗ tốt. Sao nào? Cả ba cùng đăng ký chứ? Ai mà biết được, có khi mình lại cùng đỗ,” Alok nói.
“Mình sẽ cùng đỗ.” Tôi nâng ly lên.
“Cạn ly, vì những kẻ năm phẩy,” cả ba đồng thanh.
Sáu giờ sáng, chuông báo thức reo. Ngày phỏng vấn hệ trọng đã đến. Lần đầu tiên trong kỳ, chúng tôi cúp ba tiết học đầu. Ba tuần vừa rồi chúng tôi đã nai lưng ra với bài thí nghiệm của thầy Veera, đẩy thêm ba giờ đồng hồ vào thời gian biểu đã dày đặc với mười bốn giờ một ngày.
Nhưng hôm nay là ngày phỏng vấn của công ty phần mềm, cơ hội tốt nhất cho những sinh viên điểm thấp như chúng tôi kiếm việc.
“Dậy đi Béo. Còn phải ăn mặc tử tế cho buổi phỏng vấn,” tôi hú.
“Bọn mình có đỗ được không nhỉ?” Alok hỏi.
“Không, nếu cậu cứ nằm ườn trên giường,” Ryan kéo tấm chăn ra.
Cư dân IIT ăn mặc rất tử tế khi đi phỏng vấn. Lần đầu trong bốn năm, tôi đeo cà vạt lên cổ. Thật là một chiếc cà vạt kỳ dị, với đốm màu cam trên nền đen, hoặc là ngược lại, tôi không nhớ nữa. Nhưng năm ngoái nó đã giúp một anh lớp trên, và cư dân Kumaon tin nó sẽ mang lại may mắn. Ryan được bố mẹ mua cho một chiếc cà vạt lụa của Ý, đồ khỉ gió. Vì một lý do nào đó, những món quà của cậu ấy đã tăng lên đáng kể trong vài tuần qua. Tôi tự hỏi không biết họ đã nhận được lá thư tôi gửi chưa.
Chiếc xe của Ryan đã mất hẳn động cơ, nên chúng tôi phải vẫy một chiếc xe lam đến học viện. Chúng tôi không thể đi bộ để mà làm hỏng mất nếp là trên quần áo được, Ryan đã cảnh cáo.
“Công ty Phần mềm Technosoft phỏng vấn ở đây,” một tấm biển đề rõ trong sảnh học viện. Tổng cộng có hơn năm mươi đứa phỏng vấn, tất cả sinh viên cùng khóa bọn tôi đều diện như đi đám cưới.
“Có vẻ như quá nửa khóa đã kiếm được việc. Đây là cơ hội tốt nhất cho những đứa đì đẹt như bọn mình,” Alok thở dài.
Tôi cố nghĩ về cái ngày tôi bắt đầu bước chân vào cộng đồng đì đẹt. Có phải đó là ngày có bài trắc nghiệm chúng tôi đã thi hỏng? Là ngày niêm yết tổng kết GPA kỳ đầu? Là ngày họp Hội Kỷ? Tôi nghĩ, chúng tôi đã làm hỏng đủ nhiều cơ hội để được gia nhập vào câu lạc bộ ấy.
Trong số ba đứa, Ryan được gọi vào đầu tiên, rồi đến Alok và tôi. Trước khi phỏng vấn, chúng tôi phải trải qua bài trắc nghiệm năng lực. Nó bao gồm những câu hỏi kiểu kiểm tra IQ mà bất cứ một cư dân IIT nào cũng có thể trả lời được, ngay cả khi vừa nốc một chai vodka.
“Màn phỏng vấn mới là màn quyết định,” Alok nói.
Chúng tôi nộp học bạ. Học kỳ thứ bảy được để trống với lý do “Hoãn vì lý do nghiên cứu” phê ngang. Những học kỳ còn lại đều bình thường, rất nhiều C và D.
“Chúc may mắn nhé Ryan,” Alok ôm lấy Ryan.
“Cẩn thận chứ, đừng làm mất nếp là,” Ryan dặn.
Hai mươi phút sau, cậu ấy bước ra.
“Sao?” Alok hỏi.
“Chẳng biết. Chắc là không tốt lắm. Họ chỉ hỏi vì sao điểm thấp, rồi tại sao lại muốn làm cái này cái kia,” Ryan nói.
“Thế cậu nói gì,” tôi hỏi.
“Thì nói qua loa thôi. Cứ đợi xem sao,” cậu ấy đáp.
Alok cũng vào trong hai mươi phút. Ngay khi cậu ấy bước ra, tôi được gọi tên.
Một anh trạc ba mươi mời tôi vào phòng phỏng vấn.
“Xin chào, tôi là Kamal Desai. Cậu là Hari phải không?”
“Vâng thưa thủ trưởng.”
“Ngồi đi, ngồi đi. Mà đừng gọi tôi là thủ trưởng, gọi là Kamal thôi.”
Tôi lặng im ngồi xuống. Kamal lật qua hồ sơ và dừng lại ở bảng điểm của tôi.
“Hừm… 5.48 tổng kết, sao thế nhỉ?” Anh ấy nhìn vào mắt tôi.
Đúng lúc này đây, lẽ ra tôi sẽ rơi vào con á khẩu vì hoảng loạn. Nhưng lần này thì không. Chẳng biết vì sao, nhưng từ khi tôi được chứng kiến kế hoạch của Ryan thất bại, Alok nhảy lầu và Charien khóc nức, thế giới rộng lớn này đã hết khiến tôi sợ sệt.
“Thưa thủ trưởng, em đã vấp trong kỳ đầu ạ, thủ trưởng… à Kamal. Và một khi đã vấp lần đầu ở IIT thì sẽ rất khó vực lại ạ.”
“Thú vị đây. Chuyện gì xảy ra ở kỳ đầu vậy?”
“Chẳng biết nữa, chắc em chỉ muốn hưởng thụ thời gian ở đại học một chút. Chắc IIT không phải là kiểu đại học có thể hưởng thụ được ạ.”
“Ừ, IIT rất khác biệt. Nói tôi nghe, cậu có thích IIT không?”
Là một câu hỏi hóc đây mà. Một câu chưa ai hỏi tôi bao giờ. Tôi cứ nghĩ tôi sẽ ngay lập tức trả lời rằng mình ghét từng giây từng phút một ở chốn này, nhưng tôi không thể nói vậy được. Tôi còn nhớ ngày đầu – cái ngày Ryan đã cứu tôi khỏi Baku và những chai Coke. Bốn năm đã qua, và chẳng mấy chốc tôi sẽ thoát khỏi nơi này. Tôi có thích ở đây không nhỉ?
“Em không biết nữa. Có những thứ em thà quên đi thì hơn. Nhưng em đã gặp được những người bạn chí cốt ở đây, và hy vọng nơi này sẽ giúp em kiếm được việc,” tôi nói.
Kamal cười phá lên. Tôi có thể hình dung được anh ấy với tư cách là một sinh viên ở đây mười năm trước, và tự hỏi không biết điểm GPA của anh ấy là bao nhiêu. GPA là vậy đó, bạn cứ gặp người nào là sẽ phải tự hỏi GPA của họ là bao nhiêu. Phải cần có nó, bạn mới đánh giá được người ta. Buồn nhỉ.
Kamal hỏi thêm vài câu về việc vì sao tôi muốn gia nhập lĩnh vực phần mềm. Khỉ gió, tôi sẽ hôn choèn choẹt bất kỳ lĩnh vực nào ngỏ lời mời tôi làm. Mà đây lại là cơ hội duy nhất của tôi.
“Nói chuyện với cậu rất thú vị. Cứ thế đã nhé,” Kamal mời tôi ra khỏi phòng.
“Nói chuyện với cậu rất thú vị” – tôi nhắc lại câu này ba lần trong đầu. Thế nghĩa là gì nhỉ? Chỉ là một cách khách sáo để kết luận rằng tôi kỳ cục và không có cửa nào? Hay là lý lịch khốn khổ của tôi đã thu hút anh ấy?
Chúng tôi ngồi chờ thêm một tiếng để đợi kết quả. Và đó là khi tôi nhận ra rằng, thần may mắn đã quay trở lại với tôi.
“Hari, cậu và tớ đỗ rồi! Cậu được mời làm ở Bombay còn tớ ở Delhi,” Alok kéo áo tôi.
Tôi thấy toàn thân tê dại và không thốt nổi lời nào để đáp lại trong năm phút liền. Một đám đông sinh viên gần như đã ép tôi bẹp gí khi chạy ào đến bảng niêm yết. Tôi chìm trong những dòng suy nghĩ. Chỉ mới vài ngày trước, tôi còn chuẩn bị tinh thần học thêm một năm nữa để lấy năm tín chỉ và lấy tấm bằng tốt nghiệp bị vấy đen. Giờ thì tôi đã có cách thoát, và còn kiếm được việc nữa.
“Tớ trượt rồi,” Ryan nói.
“Hả?”
Chắc có nhầm lẫn gì rồi. Làm sao mà Alok và tôi lại đỗ trong khi Ryan trượt chứ?
“Sao thế nhỉ?” tôi hỏi.
“Chẳng biết nữa. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp… mẹ kiếp… mẹ kiếp.” Ryan quay bước.
“Cậu ấy đi đâu thế?” Alok hỏi.
“Chẳng biết.”
Trong giây lát, tôi quên khuấy việc làm mới kiếm được. Ryan đã trượt ư? Cậu ấy mới là đứa sáng tạo, tự tin và thông minh nhất. Cậu ấy luôn là mẫu người tôi muốn với tới. Ừ thì cậu ấy có điểm thấp gần nhất trường, nhưng đây là Ryan cơ mà, ơ kìa?
“Mình có việc rồi, Hari. Sáu ngàn một tháng,” Alok nói.
“Hử? À, ừ.” Tôi tạm gác mối quan tâm tới Ryan. “Thế là, bọn mình đã hết là một thứ năm phẩy rồi, giờ được nâng cấp lên là một kẻ năm phẩy.”
Tối đó, Alok ngâm điện thoại với bố mẹ suốt hai tiếng liền. Chắc cậu ấy đã đọc hết cả bức thư mời nhận việc cho họ. Mẹ cậu ấy đã ghi lại tất tần tật những gì ghi trong hợp đồng – lương cứng, khoản trợ cấp công tác và tất nhiên, những quyền lợi y tế, vốn là thứ hết sức quan trọng. Alok sướng điên lên.
Tôi thì vẫn còn tê dại. Khi những thứ tốt đẹp xảy đến với bạn, bạn cứ có xu hướng cảm thấy có gì không ổn. Như việc đây có thể là một giấc mơ chăng. Rằng Kamal Desai của Technosoft sẽ gọi và bảo tôi rằng mọi chuyện chỉ là một trò đùa quá lố. Thêm nữa, công việc lại ở Bombay.
“Cậu bị sao thế? Sao chẳng hưng phấn gì cả,” Alok nói khi bước ra khỏi bốt điện thoại.
“Có chứ, có chứ. Nhưng việc lại ở Bombay. Còn Neha thì sao?”
“Cô ấy thì sao? Cậu sẽ vẫn tiếp tục hẹn hò sau khi tốt nghiệp á?” Alok ngây thơ hỏi, như thể cô ấy chỉ là một phần của học trình của tôi ở đây vậy
“Sao lại không?” Tôi đặt tay lên khung bốt.
Alok nhún vai. Nói chuyện với cậu ấy chả ích gì. Cậu ấy thà nói về lợi ích y tế trong hợp đồng còn hơn.
“Ryan đâu?” tôi hỏi.
“Hình như vào phòng thí nghiệm. Cậu ấy bảo muốn nói chuyện với thầy Veera.”
“Tớ hy vọng cậu ấy sẽ kiếm được việc nào đó. Chắc đó cũng là một phần lý do tại sao tớ không thấy hưng phấn lắm.”
“Khó đấy. Cậu ấy chỉ được 5.01, bét lớp luôn. Khó mà kiếm được việc lắm.”
“Nhưng cậu ấy thông minh thế cơ mà. Ý tớ là, đề án dầu bôi trơn gần như là của cậu ấy còn gì.”
“GPA mới là thứ quyết định,” Alok quay đi.
Suốt một tháng, Ryan vẫn chưa kiếm được việc. Học kỳ này trôi qua rất nhanh, đặc biệt là khi chúng tôi quá bận đuổi theo các loại hạn nộp bài. Ryan liên tục đăng ký xin việc, nhưng chỉ được gọi đi phỏng vấn hai lần. Kẻ đứng bét lớp bao giờ cũng khó kiếm việc nhất. Chính vì vậy mà nếu Kemal Desai không thực sự đánh giá cao tôi ngày hôm đó, thì chắc tôi cũng đã rơi vào trường hợp của Ryan rồi.
“Các cậu không được mất tự tin. Ryan, cậu phải tiếp tục cố gắng,” thầy Veera động viên chúng tôi trong phòng thí nghiệm.
Động cơ xe máy của Ryan chạy hết công suất. Hỗn hợp hôm nay tỏa ra một mùi đặc biệt khó chịu, khiến cả phòng hôi rình. Tôi thầm ước sao đây không phải là hỗn hợp tối ưu cho loại dầu cuối cùng của chúng tôi.
“Em không thể, thầy ạ. Em sẽ chẳng kiếm được việc đâu,” Ryan nhìn vào đám khói bốc ra từ động cơ.
“Tất nhiên là cậu sẽ kiếm được. Nhưng tôi thành thật tin rằng cậu phù hợp với nhiều thứ hơn là một công việc lập trình phần mềm bình thường,” thầy Veera nói.
“Là sao ạ?” Ryan hỏi.
“Ý tôi là cậu nên làm nghiên cứu. Một công việc về phần mềm thì có gì chứ? Chỉ là nhân lực hợp đồng rẻ mạt cho nước ngoài thôi. Ryan, cậu thực sự nghĩ cậu sẽ hạnh phúc với một công việc như vậy sao?”
“Em thì có,” Alok nói.
“Tôi đang hỏi Ryan cơ mà. Các cậu là bạn bè, nhưng mỗi người có thể muốn một thứ khác nhau chứ.”
“Như việc gì cơ? Em có thể làm gì?” Ryan hỏi.
“Cậu có muốn là trợ lý nghiên cứu của tôi không?” thầy Veera hỏi. “Tôi có thể mời cậu làm trong hai năm. Sẽ không trả cao lắm đâu, chắc chỉ hai ngàn một tháng. Nhưng cậu sẽ sống ở khuôn viên trường luôn, và có thể tiếp tục nghiên cứu đề án dầu bôi trơn này.”
Tôi quay sang nhìn Ryan. Xấp tiền 2000 Rupee hiện rõ trên mặt cậu ấy, một phần ba của những gì bọn tôi kiếm được. Liệu Ryan có đồng ý không?
“Đó cũng là một cách,” rốt cuộc cậu ấy cũng nói.
“Là một cách tuyệt vời. Và nếu ta kiếm được nhà đầu tư nào chịu thương mại hóa đề án của cậu, thì ai mà biết được cậu sẽ thành công đến mức nào,” thầy Veera nói.
Ryan quay sang nhìn tôi. Tự dưng trong tôi có cảm giác muốn quyết định hộ cậu ấy. Tôi nghĩ rất nhanh, có thể quá nhanh với một quyết định hệ trọng như vậy, và lên tiếng.
“Tớ nghĩ cậu sẽ thấy vui khi làm việc này, Ryan ạ. Tớ chắc chắn một ngày nào đó cậu sẽ kiếm được nhà đầu tư,” tôi nói.
“Tôi dự đoán thị trường cho sản phẩm này ít nhất phải một trăm triệu. Cậu sẽ được trả bản quyền, không biết nữa, chắc là mười phần trăm. Tất nhiên, đấy là nếu mình kiếm được người chịu đầu tư mở nhà máy,” thầy Veera nói.
“Em đồng ý,” Ryan cười. “Em sẽ là trợ lý nghiên cứu cho thầy.”
“Tuyệt!” Tôi đập tay với cậu ấy.
“Thế thì cả ba bọn mình đều kiếm được việc rồi,” Alok nói, “mình mở tiệc chứ nhỉ?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng uống vodka vừa vừa thôi,” thầy Veera nói, nhưng lại nhoẻn cười.