Không biết tại sao, tôi của hôm nay chẳng ngủ ngon chút nào, thế cho nên khi tôi nhìn thấy người đàn ông xa lạ nằm ngủ bên cạnh mình, tôi chậm chạp quên mất thét lên. Anh ta biếng nhác dựa nửa người ở đầu giường, một bàn tay vươn ra sờ trán tôi.
“Em yêu, em không thoải mái ư?” Tôi lắc đầu, ngáp một cái, nước mắt thoáng nổi lên bởi cái ngáp vừa rồi.
“Anh là ai?” Nghe tôi hỏi vậy, anh ta không giận ngược lại mỉm cười. Bàn tay sờ trán trở thành vỗ nhẹ sau ót.
“Em yêu, kỳ thật thỉnh thoảng em cũng có thể đổi câu thoại khác.”
“…” Tôi hơi thẹn quá hoá giận vì bị anh ta trêu chọc, dưới tấm chăn rất dày tôi vung bàn chân đá anh ta một cái, nhưng anh ta né được.
“Lưu manh…” Sau khi mắng một câu, tâm trí tôi thả lỏng.
“Em yêu, anh không gọi là lưu manh, anh tên là Đường Vụ.” Đường Vụ lộ ra cơ bụng tám múi hoàn mỹ, anh ta rất làm dáng đi vào phòng tắm, nghe tiếng nước róc rách, vẻ mặt tôi đầy buồn bực, có ai nói cho tôi biết không, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì đây.
Sau đó tôi chú ý tới cạnh tủ đầu giường ở phía tôi, thấy được chiếc máy quay phim kia. Cầm lấy xem thì thấy phía dưới máy quay phim là một tờ giấy nhỏ. Tôi tò mò mở ra xem, trên tờ giấy có viết mấy chữ to lệch lạc.
Kỳ quái, là ai nhét tờ giấy này ở đây? Còn không thể mở ra khi có mặt Đường Vụ? Thần bí như thế?! Lòng hiếu kỳ nếu một khi được mở ra thì nhất định phải thoả mãn mới có thể đóng lại. Vì thế tôi thu lại tờ giấy và máy quay phim.
Đường Vụ tắm xong đi ra thì mời tôi đến nhà ăn của khách sạn cùng ăn sáng. Tôi rất muốn lập tức mở máy quay phim ra xem rốt cuộc là cái gì, vì thế tôi phải đặt ra một lời nói dối nho nhỏ với Đường Vụ.
“Tôi mệt quá, ngủ tiếp chút nữa, anh ăn xong thì gói lại mang về cho tôi.” Tôi giả vờ mệt mỏi kéo tới, lùi về trong ở chăn của mình lần nữa.
Đường Vụ không nói gì, anh ta đứng ở đầu giường nhìn tôi một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Sau khi chờ đợi không còn động tĩnh nữa, tôi mới mở chăn ra, cầm máy quay phim trốn vào nhà vệ sinh. = = phòng tắm gì đó thật sự lớn lắm. Lòng hiếu kỳ rộng mở, tôi bật máy quay lên, tiến vào tầm mắt đầu tiên chính là một cô gái có bộ dạng giống tôi y như đúc, ồ, nói đúng hơn, đoạn phim này là do tôi của hôm qua quay lại. Tôi cố gắng kiềm nén trái tim kích động của mình, đợi đến sau khi xem xong đoạn phim chỉ có mười phút như dài như nửa thế kỷ này, tôi bất lực tắt máy đi. “Tôi” của ngày hôm qua giao vấn đề khó khăn cho “tôi” của ngày hôm nay, mà tôi rất muốn giao trách nhiệm này cho “tôi” của ngày mai. Thế nhưng, tôi sợ mình làm không được, lời cô ấy lặp lại trong đầu tôi suốt. Đánh cuộc hay là không đánh cuộc, thắng hay thua, cuối cùng vẫn phải đưa ra một quyết định. Thà ích kỷ kéo dài, không bằng ích kỷ đưa ra một kết thúc.
Vì thế, tôi quyết định, tôi phải đi tìm Tề Bân.
***
Great Barrier Reef thật là một nơi xinh đẹp, hoàn cảnh tươi đẹp giống như tiên cảnh. Ba người chúng tôi nằm trên bờ cát hưởng thụ tắm nắng. Tôi đang suy nghĩ nên dùng lý do gì để tách Đường Vụ ra, thì anh đã đưa ra đề nghị lặn xuống biển chơi.
“Tôi không bơi, tôi ở đây phơi nắng.” Tề Bân cũng tỏ vẻ mình không thích đi lặn, tình nguyện ở lại chỗ này cùng tôi phơi nắng. Thấy hai chúng tôi không hứng thú với việc đi lặn, Đường Vụ cũng không đi. Tôi hoảng hốt, anh không đi thì tôi không thể làm gì cả, tôi đành phải dốc sức khuyên bảo thuyết phục Đường Vụ đi lặn.
“Anh cứ đi đi, ở đây có tôi trông coi rồi.” Thấy một mình tôi hăng say thuyết phục Đường Vụ đi lặn, Tề Bân dùng khoé mắt lướt qua tôi, tôi đoán anh ta chắc đã nhìn ra gì đó, nhưng anh ta không nhiều lời, ngược lại đứng về phía tôi, bảo Đường Vụ tự mình đi lặn. Cuối cùng Đường Vụ không lay chuyển được hai chúng tôi, anh thay đồ lặn đi xuống nước.
Rốt cuộc chỉ còn lại tôi và Tề Bân.
“Cô muốn nói gì?” Tề Bân là một người thông minh, nếu anh ta đã hỏi thẳng thì tôi cũng không quanh co lòng vòng.
“Tôi biết cả rồi, anh có thể giúp tôi an bài phẫu thuật không?” Tôi vừa nói xong, Tề Bân liền mất bình tĩnh. Anh ta gần như nhảy dựng lên từ bờ cát, dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi.
“Cô có biết cô đang nói gì không? Giải phẫu thất bại cô sẽ chết, cô thật sự nhẫn tâm nhìn Đường Vụ đau lòng vì cô sao?” So với Tề Bân, tôi phải tỏ ra bình tĩnh hơn. Tôi vừa chơi với đống cát, vừa bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
“Tề Bân, anh không phải là tôi, anh sẽ không hiểu được nỗi khổ của tôi. Đúng vậy, giải phẫu thất bại tôi sẽ chết, nhưng nếu giải phẫu cũng không phải thất bại một trăm phần trăm, sao anh không nói đến khả năng giải phẫu thành công chứ? Hơn nữa, hiện tại tôi sống cũng không bằng chết.” Tề Bân có lẽ bị tôi chọc giận, anh ta vươn tay đẩy đống cát tôi vừa chất lên.
“Cô quá ích kỷ rồi đó!”
“Chẳng lẽ anh không ích kỷ? Anh chỉ nghĩ đến khả năng tôi chết, Đường Vụ sẽ đau lòng, nhưng anh chưa từng nghĩ đến tôi sẽ đau lòng, anh có thể hiểu được tâm trạng đau khổ lúc mỗi sáng thức dậy đều coi người mình yêu nhất là kẻ xa lạ hay không? Tôi cố gắng ghi nhớ chút gì đó, ghi nhớ tôi đã có được những gì, chẳng lẽ tôi sai sao…”
“…” Tề Bân có lẽ hơi dao động, thấy vậy, tôi liền tiếp tục châm vào. Ha, Tề Bân, hôm nay tôi không tóm được anh, tên tôi sẽ viết ngược!
“Anh giúp tôi hay không là tự do của anh, giúp tôi là đồng tình, không giúp tôi là trung thành. Nhưng mà tôi muốn nói với anh, nếu anh không giúp tôi, tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt trời của ngày mai.”
“Sao cô phải khổ vậy chứ…” Thấy tôi dùng cái chết ra uy hiếp, Tề Bân thật sự tiến thoái lưỡng nan.
“Phụ nữ mà, lòng dạ rất mạnh mẽ.” Tôi nhíu mày, nhìn Tề Bân tỏ thái độ. Anh ta không lay chuyển tôi được, rốt cuộc chịu khuất phục dưới uy của tôi.
“Nhưng mà, an bài phẫu thuật không phải một mình là được, tôi phải liên lạc trước với các giáo sư nước ngoài hẹn thời gian phẫu thuật, thêm một thời gian nữa, ít nhất là một tuần, cô…” Tề Bân không nói rõ ràng, nhưng tôi vẫn hiểu ý của anh ta. Đối với anh ta mà nói, “tôi” của mỗi ngày đều có ý tưởng và tính cách khác nhau. Bàn bạc xong xuôi với tôi ngày hôm nay, khó tránh khỏi tôi của ngày mai sẽ không phản đối… Thế thì đến lúc đó hai bên không đồng nhất, vừa phức tạp lại phiền toái.
“Tôi tin, chúng tôi có cùng một trái tim yêu thương Đường Vụ.”
“Được, sau khi về nước tôi lập tức an bài cuộc phẫu thuật.”
“Tề Bân, nhất thiết đừng để Đường Vụ biết.”
“Tôi biết rồi.”
Đường Vụ đi lặn xong trở về, hai chúng tôi làm ra vẻ như không có gì, vừa nói vừa cười, hy vọng Đường Vụ đừng nghi ngờ là được.
***
Ánh nắng vào mùa hè là chói loá nhất, tôi ngồi trong căn phòng xa lạ, nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai khoả thân nằm ngủ bên cạnh tôi. Nhìn anh ta hồi lâu vẫn không tỉnh dậy, tôi nhịn không được tặng cho anh ta một cú vô ảnh cước.
“Em yêu, khi nào thì em trở nên thô lỗ như vậy hả?” Anh chàng yêu nghiệt kia mỉm cười tóm được mắt cá chân tôi, điện lực trong đôi mắt hoa đào kia mãnh liệt, thiếu chút nữa làm tôi bị điện giật đến thất điên bát đảo. Nhưng tôi là một người thận trọng, tôi không thể tuỳ tiện chấp nhận sự trêu chọc và quyến rũ của đàn ông. Vì thế tôi giãy khỏi sự trói buộc của anh ta.
“Đồ lưu manh…” Tôi nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, tôi tuyệt đối không thừa nhận mình là loại người dối trá…
“Em yêu, anh không gọi là đồ lưu manh, anh tên là Đường Vụ…” Nụ cười của yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, đầu ngón tay của anh ta từ vành tai tôi lướt tới cằm tôi, hơi nâng lên, động tác đó rất mập mờ nha.
“Khinh bạc con gái đàng hoàng, có tin tôi tử hình anh ngay tại chỗ không?!” Tôi xoay đầu qua, thoát khỏi giam cầm của ngón tay anh ta.
“Em yêu, hôm nay em rất có sức sống nha.” Yêu nghiệt kia có dáng người rất hấp dẫn đi vào phòng tắm.
Khi anh ta đi tắm, tôi chẳng có gì làm bèn mở ra máy quay phim được đặt ở đầu giường. Bên trong là nhiều đoạn phim ngắn bất ngờ, có vẻ chỉ có một nhân vật chính, người đó là tôi… Tôi xem một đoạn phim xa lạ kia, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác kỳ quái, ngay lúc yêu nghiệt sắp tắm xong đi ra, tay tôi luống cuống, trực tiếp tháo pin ra… Thấy ánh mắt của yêu nghiệt rốt cuộc tôi không thể bình tĩnh lại…
“Em yêu, em sao thế, sắc mặt khó coi như vậy?” Yêu nghiệt đang lau tóc trông thấy sắc mặt tái nhợt khẩn trương của tôi thật rất lo lắng, anh ta lập tức ngồi cạnh tôi, vừa sờ trán, vừa hỏi cái này cái kia.
“Đường Vụ, tôi khó chịu…” Tôi nhớ tới đoạn phim ngắn cuối cùng trong máy dạy tôi giả vờ không thoải mái, cần phải tranh thủ cơ hội gặp riêng bác sĩ tên là Tề Bân kia.
“Anh lập tức tìm bác sĩ đến khám cho em, em ngủ tiếp một lúc đi.” Yêu nghiệt rất khẩn trương, khoác áo choàng tắm rồi ra ngoài cửa, tôi thấy bóng dáng vội vàng của anh ta, cẩn thận nhớ lại rất nhiều lời nói của mình trong đoạn phim.
Tốc độ của Đường Vụ có thể nói là nhanh như bay, chưa đến nửa giờ, Tề Bân liền hấp tấp chạy tới, anh ta muốn kiểm tra tỉ mỉ cho tôi, vì thế cần đưa tôi đến phòng khám của anh ta, vốn tưởng rằng phải phí nhiều lời lẽ mới có thể thuyết phục Đường Vụ, không ngờ anh rất sảng khoái đồng ý ngay, nhưng mà anh muốn đi theo. = = anh yêu, anh bám chặt như vậy, em phải tìm lý do gì tách anh ra đây?
Tôi bối rối nhìn về phía Tề Bân, anh ta lại vứt cho tôi một nụ cười khiến tôi bình tĩnh, đây chẳng lẽ là còn chiêu bí mật chưa nói ra?
Phòng khám của Tề Bân khá lớn, trong quá trình chúng tôi chờ đợi kiểm tra sức khoẻ, cô gái y tá bưng tới hai ly nước, khoé mắt tôi nhắm tới Tề Bân đang nháy mắt ra hiệu với tôi, bảo tôi đừng uống nước kia, vì thế tôi thành thành thật thật cầm ly nước trong tay, không biết Tề Bân có mánh khoé gì, chờ Đường Vụ uống mấy ngụm nước kia thì tôi mới hiểu được. Cái này là hạ thuốc nha…
“Đây…” Tay Đường Vụ run lên, ly nước rơi xuống đất, nước từ trong đó vẩy ra, tôi là một con khỉ nhảy nhót trên núi, bản lĩnh nhanh nhạy né ra vài mét.
“Hai người có ý gì?” Thấy được Đường Vụ gắng sức nói ra lời này, nếu anh không dựa vào ghế thì đã ngã xuống đất từ lâu, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Đường Vụ, em muốn làm phẫu thuật.” Thấy anh dường như không còn lực sát thương, tôi mới dám đến gần bên cạnh anh, nói ra tình hình thực tế.
“Không cho phép, anh không cho phép.” Đường Vụ đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, chỉ là sức lực yếu ớt tôi dễ dàng thoát khỏi.
“Đường Vụ, anh hãy chờ em đi ra, chờ em làm xong phẫu thuật, chúng ta lại đến Great Barrier Reef lần nữa, đến lúc đó em cùng anh lặn xuống nước, em và anh cùng đạp sóng nước…” Tôi vươn tay xoa mặt anh, dùng đầu ngón tay ghi nhớ đường nét của anh tường tận, nếu lần này tôi thật sự bất hạnh, bại bởi ông trời, tôi phải nhớ kỹ hình dáng của anh, kiếp sau tôi vẫn muốn tìm được anh. “Tôi” của vô số lần trước đó đã nói vậy, mặc dù mỗi ngày thức dậy chúng tôi không giống nhau, nhưng chúng tôi có cùng một trái tim yêu thương Đường Vụ.
“Đừng, Tiểu Hoa, em đừng đi…” Vẻ mặt Đường Vụ giống như một chú cún con bị vứt bỏ, tôi ôm anh, hy vọng mình có thể trấn an tâm tình của anh.
“Phu nhân, các giáo sư đều đến đủ cả, chúng ta có thể chuẩn bị tiến vào phòng phẫu thuật.”
“Được.” Tôi vẫy khỏi tay Đường Vụ, đứng lên chuẩn bị theo Tề Bân đi.
“Tiểu Hoa, em hãy nghe anh nói, anh thật sự không ngại mỗi ngày em thức dậy đều coi anh là người xa lạ. Anh không sợ, anh cũng không quan tâm, anh luôn chắc chắn có thể khiến em yêu anh, nhưng anh sợ, anh lo lắng sẽ mất đi em. Em nghe lời đi, đừng đi…” Âm thanh Đường Vụ lại có chút nghẹn ngào, nước mắt tôi tràn mi, tôi muốn nói gì đó nhưng lại sợ quyết tâm của mình sẽ bị dao động, tôi đành phải lờ đi Đường Vụ, theo Tề Bân vào phòng phẫu thuật.
“Bây giờ tôi tiêm thuốc gây mê cho cô.” Tề Bân thay trang phục giải phẫu cách ly, rồi châm ống tiêm chứa thuốc gây mê vào mạch máu của tôi, ông thấy mấy ông già người nước ngoài và người Trung Quốc, trong lòng liền ớn lạnh. Bọn họ sẽ mổ não tôi đấy…
“Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.” Đây là câu cuối cùng của Tề Bân tôi nghe được trước khi hôn mê, nụ cười của anh ta khiến tôi yên lòng.
“Nhất định sẽ không sao.” Trận chiến này, tôi cảm thấy lâu dài như một thế kỷ vậy.