Editor: ChiMy
“Yên tâm đi, chuyện này bọn mình sẽ lo liệu.” Cảnh Niệm Châu vỗ ngực bảo đảm.
“Niệm Châu nói không sai, cậu đã xử lý xong chuyện lớn, còn lại chút chuyện nhỏ, đương nhiên bọn mình phải giúp ổn thỏa, yên tâm đi.” Thư Nhĩ Hách rất có dáng vẻ anh lớn.
“Thư đại ca, Niệm Châu, cám ơn hai người.” Đằng Cận Tư thấy rất may mắn khi mình có anh em tốt như vậy, khi anh cần trợ giúp nhất định họ sẽ giúp đỡ.
“Chậc, anh em trong nhà cần gì khách sáo như vậy, kết hôn là chuyện lớn cả đời, không được qua loa.” Thư Nhĩ Hách vỗ bờ vai của anh.
“Đúng vậy! Cậu yên tâm trở về làm chú rể của cậu đi, đến lúc đó tham gia hôn lễ với chị dâu nhỏ là được.” Cảnh Niệm Châu cười ha ha.
Ba người vui sướng đánh một ván gôn, bởi vì Đằng Cận Tư không có thời gian nên tạm biệt về trước, trên đường chạy đến sân bay, anh gọi điện thoại cho tam đệ Nam Hoa Cẩn.
“Mấy ngày nữa áo cưới sẽ hoàn thành?”
【 ba ngày. 】 Nam Hoa Cẩn cắn răng cho một cái đáp án.
“Ba ngày quá lâu, còn phải để nai con mặc thử, ngộ nhỡ không vừa thì làm thế nào đây?” Đằng Cận Tư cau mày.
【 đại ca, anh phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của em, em đã ghi tạc ba vòng của chị dâu nhỏ ở trong lòng, tuyệt đối không sai, hơn nữa tất cả áo cưới đều may thủ công, gấp quá sẽ không đạt được hiệu quả đáng có. 】 Nam Hoa Cẩn giải thích.
“Không cho phép cậu nhớ kĩ ba vòng của nai con ở trong lòng.”Đằng Cận Tư rất nhạy cảm bắt được từ then chốt.
Trên trán Nam Hoa Cẩn nổi đầy gân xanh, trong lòng than thở: đại ca, anh có thể nói tới trọng điểm không?
【 khụ. . . . . . Ban đầu đều là anh báo cho em biết, hơn nữa lần nào anh cũng bảo em thiết kế quần áo cho chị dâu nhỏ, sao em có thể quên chứ? 】 Nam Hoa Cẩn rất uất ức.
Đằng Cận Tư rất nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ một chút, tam đệ nói không sai, điều này cũng tại anh không tốt, nhưng vừa nghĩ tới ba vòng của bà xã mình bị khắc trong đầu người đàn ông khác, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, cho dù người nọ là tam đệ của anh.
Nhưng mà, nhìn từ một góc độ khác, tam đệ làm chuyên gia thiết kế thời trang, nhớ những thứ này cũng là hợp tình hợp lý.
“Cậu cố gắng nhanh chút.” Anh nói một câu ngắn gọn liền cúp điện thoại, chuẩn bị lên máy bay, bay trở về thành phố C.
******
Lúc về đến nhà đã là đêm khuya, người trên giường đang ngủ say, vẻ mặt thần thái vĩnh viễn đều là một bộ dáng ngây thơ đáng yêu, anh không nhịn được cong khóe môi lên, giúp cô dịch tốt góc chăn, rón rén đi vào phòng tắm, tắm đơn giản, thay áo ngủ chui vào trong chăn ấm áp.
Có thể là do bản tính, cho dù là đang ngủ, Lương Chân Chân vẫn tự giác nhích lại gần người nào đó, miệng lầu bầu mấy cái, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, đi ngủ ngon lành.
“A. . . . . .” Đằng Cận Tư thiếu chút nữa cười ra tiếng, nai con của anh thật là đáng yêu, làm cho anh có dục vọng muốn đặt cô phía dưới hung hăng cưng chiều, nhưng giữa bọn họ còn có một đứa bé chưa ra đời, chưa đầy ba tháng, không nên làm vận động trên giường, haizzz. . . . . .
“Ông xã. . . . . .”
Đột nhiên Lương Chân Chân đang ngủ say hô một tiếng, ánh mắt của Đằng Cận Tư dịu dàng nhìn về phía người trong ngực, còn tưởng rằng cô tỉnh, phát hiện kết quả chỉ là cô đang nói mớ, vẻ mặt rất là hạnh phúc thỏa mãn.
“Bảo bối, ngủ ngon.” Anh cúi người hôn lên trán cô, ôm cô ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, mùa đông ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, ánh sáng màu vàng nhạt đan vào thành một mảnh, loang lổ ánh sáng ở trên sàn gỗ, dịu dàng ấm áp.
“Ưmh. . . . . .” Lương Chân Chân mơ màng muốn duỗi người, lại phát hiện mình giống như bị giam cầm ở trong ngực ấm áp, không thoát ra được, chợt mở mắt, gương mặt quen thuộc hiện ra ở trước mặt cô.
“Đã tỉnh rồi hả ?” Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của Đằng Cận Tư hơi khàn khàn mà đầy từ tính, sợi tóc rối loạn, có mấy sợi rơi trên trán, cực kỳ hấp dẫn.
“A Tư, anh trở về lúc nào?” Giọng nói của Lương Chân Chân rất hưng phấn, tối hôm qua không có ông xã ôm cô ngủ, thiếu chút nữa cô cũng mất ngủ.
“Hơn hai giờ sáng.”
“Đã xử lý xong công việc rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy anh ngủ thêm một lát đi, đen bị thâm đen rồi, đứa bé đáng thương.” Lương Chân Chân đang cầm mặt của anh giày xéo, tâm trạng rất vui vẻ.
Đằng Cận Tư chỉ dịu dàng nhìn cô, mặc cho cô “Làm xằng làm bậy” ở trên mặt mình, cái đặc quyền này, vẻn vẹn chỉ cho một mình cô.
“Bà xã, em ngủ chung với anh?” Cánh tay dài của anh bao lấy cô, cô liền dựa vào trong lòng anh, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, hô hấp lượn lờ quấn lấy nhau, mập mờ kiều diễm.
Lương Chân Chân hôn lên mặt anh một cái, “Ông xã ngoan, mặc dù em rất muốn ngủ tiếp với anh, nhưng con trong bụng không cho phép, bác sĩ nói rồi, phụ nữ có thai nên ngủ sớm dậy sớm, ăn điểm tâm xong đi tản bộ, như vậy mới có lợi cho thai nhi.”
“Được, bây giờ trong nhà chúng ta con đứng thứ nhất, tất cả do nó quyết định.” Đằng Cận Tư cười đến cưng chiều.
“Đó là đương nhiên rồi…, nó thứ nhất, em thứ hai, anh thứ ba.” Trong đôi mắt to của Lương Chân Chân lóe ra ánh sáng giảo hoạt, sau đó rời giường mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm.
“Nữ vương bệ hạ, thần tuân chỉ.” Đằng Cận Tư vô cùng phối hợp nói tiếp.
“Nhìn thấy anh ngoan ngoãn, bản nữ vương liền cho phép anh ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.” Lương Chân Chân bày ra dáng vẻ, có chút khí thế.
Một giấc ngủ này, quả thật Đằng Cận Tư ngủ rất say, liên tục mơ hai giấc mộng, một là con gái của anh ra đời, một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc; còn lại là. . . . . . . Về mẹ của anh, bỏ anh ba mươi năm, đột nhiên trở lại.
Anh giật mình thức dậy, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu là kinh ngạc và kinh ngạc, trừ hai năm bà rời đi, anh thỉnh thoảng sẽ mơ thấy bà, thoáng một cái đã qua hai mươi năm.
Bây giờ, mơ thấy bà lần nữa, chẳng lẽ. . . . . . ám chỉ gì đó sao?
Lắc đầu, trút bỏ những lo lắng kia, người phụ nữ kia đối với anh mà nói, đã là người không quen biết, không còn chút quan hệ nào với anh, anh cũng không muốn gặp lại bà!
*****
Sau khi ăn trưa, Lương Chân Chân cố ý chọn một bộ đồ công sở, khoác một cái áo ngoài, theo ông xã đến công ty báo cáo, cô cũng không muốn trì hoãn thêm nữa.
Khi đến trước cửa tập đoàn Đế Hào Tư, Lương Chân Chân nhỏ giọng hỏi “A Tư, cần chú ý gì không? Em và anh đi vào chung có phải quá lộ liễu hay không?”
“Không cần, cũng không có gì, em vốn là bà xã của anh, chẳng lẽ còn phải che giấu?” Đằng Cận Tư cười nhẹ ra tiếng.
“Ưmh. . . . . . Vậy cũng được.”
Thật ra thì, cô nghĩ rằng nếu nhân viên trong công ty biết mối quan hệ của cô và tổng giám đốc, vậy còn dễ dàng làm việc sao? Nhưng cẩn thận suy nghĩ, thật ra thì mặc kệ bây giờ cô có đi vào chung với A tư hay không, mọi người cũng đã biết rõ quan hệ của cô và A Tư, huống chi cô còn có thai, chắc là A Tư sẽ không cho phép cô làm chuyện gì .
Từ lúc hai người tay trong tay đi vào đại sảnh, vô số người quay đầu nhìn rồi bàn luận xôn xao.
“Trời ạ! Tổng giám đốc đang dắt tay cô gái nào vậy?”
“Xem dáng vẻ thân mật của hai người đó, chẳng lẽ chính là vị hôn thê?”
“Tôi cảm thấy đã gặp qua cô gái ấy ở đâu rồi, hình như không phải lần đầu tiên cô ấy tới đây.”
“Hâm mộ, ghen tỵ, hận! Sao tổng giám đốc cao quý như thần lại thích cô gái bình thường như vậy đây? Thật hận mà!”
“. . . . . .”
Lúc vào thang máy, Lương Chân Chân kéo ống tay áo của Đằng Cận Tư, “Ông xã, em cảm thấy mấy nhân viên nữ trong công ty anh đều muốn dùng ánh mắt lăng trì em.”
Đằng Cận Tư cau mày, “Có nghiêm trọng vậy không?”
“Dĩ nhiên, lòng ghen tỵ của phụ nữ rất mạnh, hơn nữa người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn giống như anh vậy, đều là tiêu chuẩn cao to đẹp trai trong lòng phụ nữ, ai không muốn may mắn trúng thưởng chứ!” Giọng của Lương Chân Chân có chút chua.
“Vậy. . . . . . Nai con em thì sao?” Đằng Cận Tư thấy rất vui mừng nai con sẽ ăn dấm chua của những người phụ nữ kia.
“em sao! Đã may mắn rút trúng anh rồi! Chẳng lẽ anh còn muốn quỵt nợ?” Lương Chân Chân thở phì phò nhìn anh chằm chằm, nếu anh dám quỵt nợ, về sau đứa bé sẽ theo họ cô!
“Dĩ nhiên không dám.” Bên môi của Đằng Cận Tư nở nụ cười càng ngày càng sâu.
“Vậy còn được.” Lương Chân Chân vui vẻ bĩu môi.
Nam Cung Thần biết cậu chủ bảo mình sắp xếp công việc cho Lương Chân Chân thì trong lòng có một ngàn cái không tình nguyện, không ngừng kêu khổ, đứng ở trước mặt anh là phu nhân của tổng giám đốc! Hơn nữa còn mang long chủng, thân mình đáng giá ngàn vàng!
“Phu nhân, nếu không cô ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi sắp xếp xong sẽ nói cho cô biết.” Giọng nói của anh kính cẩn.
“Bây giờ tôi là cấp dưới của anh, trực tiếp gọi tên tôi là được rồi, tôi không muốn đặc biệt.” Lương Chân Chân ôn hòa nói.
-_-|||
Nếu ngài không muốn đặc biệt, thì không nên tới nơi này làm thư ký, đây không phải rõ ràng là để người khác đối xử đặc biệt với ngài sao? Trong lòng Nam Cung Thần nói thầm, cậu chủ thật đúng là sắp xếp chuyện tốt cho anh.
“Được, vậy cô ngồi trước đi, lát tôi sẽ quay lại.”
Anh nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, để lại một mình Lương Chân Chân ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi, chán muốn chết liếc nhìn tạp chí và báo, vừa đúng có bài phỏng vấn trước kia của cô.