Sau khi Diệp Thanh đưa Lý Việt Bạch về nhà, Lý Việt Bạch trải qua kín đáo tự hỏi, đưa ra một yêu cầu nghiêm túc:
“Tiểu Diệp, sư phụ cho rằng chúng ta nên ở cùng một chỗ.”
“Ở cùng một chỗ?”
“Đừng nghĩ bậy! Chính là đơn thuần, cái loại gối đầu nằm chờ trời sáng đó.” Lý Việt Bạch nghĩa chính từ nghiêm nói.
Mặc kệ nghĩ như thế nào, hiện tại cái thế giới này quá nguy hiểm, vampire có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mà toàn thế giới chỉ có hai người họ có thể kề vai chiến đấu, dưới loại tình huống này, ở một mình rất có khả năng sau một giây đã bị vampire xử lý.
Giống như xã hội nguyên thuỷ, nhân loại lựa chọn sống bầy đàn.
“À.” Diệp Thanh bình tĩnh gật đầu.
“Vậy coi như cậu… Đồng ý? Rất tốt, tôi rất thích nam chính dứt khoát như cậu.” Lý Việt Bạch chưa từng có kinh nghiệm sống chung với người khác, thấy Diệp Thanh đáp ứng dứt khoát, chưa từng có cảm giác giãy giụa cầu sinh, trong chốc lát cảm thấy mình đây là đang tìm bạn dạo chơi ngoại thành.
Kéo Diệp Thanh vào phòng, lại cầm di động chiếu quanh phòng một lần, Lý Việt Bạch mới yên lòng.
Vừa yên tâm, cảm giác mệt mỏi lập tức ập đến, hắn không nhớ rõ đã bao lâu mình không ngủ đủ giấc.
“Thay phiên gác đêm?” Lý Việt Bạch hỏi.
“Ký chủ tôn kính, không cần khẩn trương quá mức, cũng không cần trang bức quá mức, hệ thống cho rằng căn bản không cần phải gác đêm.” Hệ thống nhảy ra nhắc nhở.
“Hệ thống nói không cần gác đêm, tại sao? Quá bất cẩn đi?” Lý Việt Bạch nghi hoặc hỏi Diệp Thanh.
“Quả thật không cần.” Diệp Thanh nhớ lại, sau đó gật gật đầu.
“Sao thằng nhóc cậu cũng bất cẩn như vậy?”
“Anh thử ngủ một chút rồi sẽ biết.”
Không biết đồng bọn đồng minh duy nhất của mình tính cả hệ thống sao lại có loại tự tin mù quáng như thế, Lý Việt Bạch nửa tin nửa ngờ, hắn chịu không nổi, liền vẫy tay ngáp một cái: “Đây chính là cậu nói, tôi ngủ đây.”
Quần áo cũng không thay ra, hắn nằm lên ghế sô pha, cả người liền rơi vào bóng tối, mất đi tri giác.
Diệp Thanh nhìn thụy nhan (dung nhan khi ngủ) an tĩnh của hắn, âm thầm đếm giây.
Ba phút sau, Diệp Thanh tiện tay cầm lấy hai cái tăm xỉa răng trên bàn, mỗi tay một cái ném từ những phương hướng khác nhau, tăm xỉa răng sắc bén bay trong không khí không phát ra âm thanh, nhắm thẳng vào yếu hầu Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch vốn đang ngủ say, trong nháy mắt đột nhiên mở mắt, ánh mắt một mảnh thanh minh, ngay sau đó, cả người giống như cây cung nhảy lên khỏi sô pha, trường đao ra khỏi vỏ, ngân quang chợt lóe, không đợi thấy rõ, thân hình hắn đã di chuyển ra xa hai trượng, hai cây tăm xỉa răng kia sớm đã bị chém đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tạch một tiếng, trường đao trở vào bao.
“Ai?” Lý Việt Bạch làm xong một loạt các động tác, giống như vừa tỉnh mộng giơ tay lên xem: “Cái này…”
“Ừ.” Diệp Thanh gật đầu: “Chính là như vậy.”
“Tôi biết giá trị vũ lực của Cố Tây Sa cao đến kinh người, nhưng cũng không nghĩ là loại kinh người này!” Lý Việt Bạch không hề có một tí khái niệm nào về giá trị vũ lực vui mừng đến mức lệ rơi đầy mặt.
Nghĩ như vậy, giống như lại tin tưởng hơn một chút.
Cho dù cái thế giới vampire này nơi nơi đều là chốn hung hiểm, nhưng vũ lực của bản thân mình cũng không phải dạng vừa, càng đừng nói đến có một tên đồ đệ mặt than phú nhị đại giống như bàn tay vàng cấp lực cho, muốn tiền có tiền, muốn nhà xưởng có nhà xưởng, muốn vũ khí có vũ khí, muốn máy tính có máy tính, muốn chỉ số thông minh có chỉ số thông minh, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, muốn khí chất có khí chất…
“Tiểu Diệp, tên thật của cậu là gì?” Lý Việt Bạch nằm trên ghế sô pha, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt nói chuyện phiếm.
“Không nhớ rõ.” Diệp Thanh gợn sóng bất kinh (bình thản).
Chuyện quan trọng như vậy cũng không nhớ rõ. Mà đứa nhỏ này một chút cũng không hoảng loạn, chắc chắn chính là người làm nên chuyện lớn.
“Về thế giới của cậu cũng không nhớ rõ sao?”
“Ừ.”
Lý Việt Bạch muốn an ủi đứa nhỏ này, lại không biết y cần sự an ủi của mình không, do do dự dự, cuối cùng không mở miệng.
“Hệ thống nhắc lại quy tắc.” Hệ thống nhảy ra: “Ký chủ tôn kính xin hãy chú ý, nếu nhiệm vụ hoàn thành, cứu vớt nhân vật thành công, ngài sẽ nhận được khen thưởng và rời đi thế giới này, đi đến thế giới tiếp theo, nếu nhiệm vụ thất bại, ngài sẽ trở thành nhân vật hiện tại, vĩnh viễn sinh hoạt tại thế giới này.”
Quả nhiên, cái quy tắc này không khác suy đoán của Lý Việt Bạch là bao.
Lần trước cũng thế, cứu vớt thành công liền đem nhân vật trả về cho nguyên chủ, mình rời đi.
Cứu vớt thất bại, ăn hành cùng nhân vật ngay.
“Hệ thống, tao còn có thể trở lại thế giới ban đầu không?” Lý Việt Bạch tức giận, thuận miệng hỏi.
“Xem biểu hiện của ngài.” Hệ thống hình thức hóa (có lệ) trả lời.
Đậu má. Trả lời như thế biết ngay là âm mưu.
Hệ thống của Diệp Thanh cũng giống với của mình, quy tắc không khác nhau là mấy, nếu nhiệm vụ lần này thật sự thất bại, kỳ thật Diệp Thanh cũng không tổn thất gì, sẽ không thảm như hắn, chỉ là làm một nam chính cô độc, một thợ săn vampire cô độc sinh tồn trong thế giới này.
Tưởng tượng như vậy, hình như Diệp Thanh không có lí do đi theo mình đánh trận này, cũng không khao khát chiến thắng như hắn.
Nhân vật Cố Tây Sa xác thực đúng là bạch nguyệt quang quan trọng với nguyên chủ Diệp Thanh, nhưng đối với Diệp Thanh là người xuyên qua, thì đó cũng chỉ là một người xa lạ, huống chi hắn cũng không phải Cố Tây Sa.
“Tiểu Diệp.” Lý Việt Bạch bực bội xoa trán: “Trận đấu này, cậu thật sự muốn giành chiến thắng?”
“Đương nhiên.” Diệp Thanh gật đầu, trong mắt hoàn toàn không có ý định trốn tránh.
“Chắc không mãnh liệt như tôi đi?” Lý Việt Bạch chột dạ nói: “Cho dù cậu thất bại cũng không bị làm sao.”
“Thế giới rất nhàm chán.” Diệp Thanh cười cười, nghiêm túc nói: “Chỉ có thắng lợi mới mang lại chút ý nghĩa.”
Cái loại học sinh xuất sắc lại trung nhị này vừa phát ngôn cái gì vậy hả?
“Thế giới này kích thích như thế mà còn gọi là nhàm chán?” Lý Việt Bạch muốn khóc: “Tuy nhiên thế cũng tốt, cậu có lý do để chiến thắng, làm đồng minh đồng bọn tôi cực kỳ vui mừng.”
“Nếu không xét đến chuyện chúng ta thay đổi cốt truyện, thế giới này cũng có chỗ thú vị.” Diệp Thanh nghiêm túc nghĩ: “Ví dụ như lần chúng ta gặp mặt trong tương lai chẳng hạn, thú vị cực kỳ.”
Dựa theo cốt truyện nguyên bản, những chuyện Cố Tây Sa trải qua tiếp theo quả thực có thể viết thành một bộ phim kinh dị dài tập cấm chiếu.
Bị người/vampire mình ghét nhất cầm tù trong tầng ngầm lâu đài, thử nghiệm đủ kiểu tra tấn lăng nhục, thân thể bị tàn nhẫn cắt ra thành từng miếng đem đi cải tạo, từ tư duy đến linh hồn từng chút từng chút một bị xâm chiếm, khống chế, sau đó bị ép đi giết người mình coi trọng nhất.
Cái tình tiết áp lực tuyệt vọng máu chảy đầm đìa như vậy, cho dù Lý Việt Bạch có xem đây chỉ là một đoạn văn miêu tả, vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Mà đứa nhỏ này lại nói rằng rất thú vị.
“Không phải đâu.” Lý Việt Bạch đứng dậy, tay giữ chặt bả vai Diệp Thanh, không chút do dự nhìn thẳng vào mắt y: “Cậu thật sự cảm thấy rất thú vị?”
“Đúng vậy.” Diệp Thanh gật đầu, khuôn mặt vốn không có biểu tình gì lộ ra một nét cười, khóe miệng hơi cong lên, rất đẹp.
Đây là vai chính cái khỉ gì, rõ ràng chính là đại ma vương khát máu!
Lý Việt Bạch thở dài, trở về ngồi sô pha, cảm thấy tình cảnh của mình càng ngày càng nguy hiểm.
Điểm đáng mừng duy nhất là trong cảm nhận của Diệp Thanh, “Cố Tây Sa là vai chính trong phim kinh dị dài tập cấm chiếu” so ra không thú vị bằng “Muốn thắng”, “Muốn thắng” vẫn ở vị trí số một.
Tóm lại, chư vị thần linh, làm ơn khiến cho tính hiếu thắng của đứa nhỏ này mạnh hơn một chút đi!
Rửa mặt nghỉ ngơi xong, Diệp Thanh lần thứ hai mở máy tính, bắt đầu điên cuồng kiểm tra.
Vụ án Từ Lệ Lệ, Lý Việt Bạch đại khái cũng đoán được những gì đã xảy ra, nhưng vẫn thiếu cơ sở lý luận.
Vampire thứ nhất tự xưng là bá tước phu nhân Kahn Stan cùng vampire thứ hai tự xưng hầu gái Empusa, rốt cuộc là ai?
Cái vòng cổ lại giống như chiếc nhẫn, rốt cuộc là cái gì?
Vampire ngủ đông như thế nào, lại bị đánh thức như thế nào? Làm thế nào có thể khống chế suy nghĩ của con người? Làm thế nào để bám vào người khác?
…
Giời ạ sao không ai biên tập một bộ , hay mấy cái sách giáo khoa linh tinh kiểu đó đi!
Lý Việt Bạch bưng một ly trà đứng sau lưng Diệp Thanh, xem ngón tay rõ ràng khớp xương của y lướt đi như bay trên bàn phím, số liệu khổng lồ liền hiện lên trước mắt, chữ tiếng Trung rất ít, lại có rất nhiều chữ tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Ru-ma-ni, tiếng Latinh… Chữ cái ngập tràn trên màn hình máy tính, từng cửa sổ liên tiếp nhảy ra.
Nửa giờ sau, Lý Việt Bạch rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
“Khụ khụ, Tiểu Diệp này, biết tin gì rồi thì đừng nén lại, nói với sư phụ một tiếng, nếu không quay đầu lại nhìn đã quên.”
“Tin tức hữu dụng bằng không.” Diệp Thanh nói.
“Hả?”
Chuyện này không khoa học, Lý Việt Bạch trơ mắt nhìn Diệp Thanh vào các cơ sở nghiên cứu lớn tìm thông tin hàng đầu trong đó, mấy vạn luận văn nghiêm túc đáng tin cậy, như thế nào lại không tìm thấy tin tức.
Nghĩ lại, vốn dĩ sự tồn tại của vampire chính là không khoa học, lại dùng phương thức khoa học đi tìm nên mới không tìm thấy đi.
Nửa giờ sau.
“Cơ sở dữ liệu chính thống tìm không được, vậy xem mấy tin lá cải trên mạng đi.” Rốt cuộc Lý Việt Bạch không nhịn được, nhắc nhở.
Lưng Diệp Thanh cứng đờ: “Anh làm đi.”
Lý Việt Bạch buông chén trà, ôm lấy Diệp Thanh từ phía sau, tay bao trùm lên tay y, click vào địa chỉ một trang web, mở ra tìm tin.
Hai mươi phút sau, một trang web có mục lục hơn một vạn chương, mấy trăm vạn chữ hiện lên trong mắt.
Giao diện đơn sơ, chữ nghĩa nông cạn, còn kèm theo một đống miêu tả lúc kinh lúc rống.
Nhưng nội dung lại kỳ diệu mà có thông tin về vampire, xem kỹ hơn một chút, mọi đặc điểm đều giống nhau.
“Liệu có phải trùng hợp không?” Ngược lại Lý Việt Bạch cảm thấy hoài nghi.
“Những điểm giống nhau quá cao, khả năng không phải trùng hợp.” Diệp Thanh âm thầm tính toán xác suất, rất nhanh đưa ra đáp án.
“Hẳn vậy.” Lý Việt Bạch chỉ vào màn hình: “Người viết có vẻ rất yêu thích vampire, hơn nữa hắn biết rõ hơn nhiều so với chúng ta.”
“Trang web này rốt cuộc là gì?” Diệp Thanh tuy là thiên tài máy tính, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua phong cách hành văn này.
“Võng văn, tiểu thuyết mạng, cậu chưa từng đọc sao?” Lý Việt Bạch dở khóc dở cười.
Đây là truyện dài kỳ kết thúc ba năm trước đây, thể loại nam tần khủng bố huyền nghi võng văn, số điểm được thưởng hơn một ngàn vạn, bên trong có đủ các loại yêu ma quỷ quái, chuyện xưa thôn quỷ trong núi, kiều diễm quả phụ một đứa bé, huyết tinh khủng bố, mạo hiểm kích thích, người đọc không ít, nhưng phần lớn đều đọc xong rồi quên, tiểu thuyết quá dài, đến phần cuối chẳng còn mấy ai nhớ rõ tên.
Có lẽ tác giả cũng không thể tưởng tượng được, một câu truyện được viết ra để kiếm tiền cũng có thể trở thành thứ cứu vớt nhân loại.