Không cẩn thận rơi vào lư hương… Lý Việt Bạch trừng mắt nhìn cái lư hương kín mít kia — rốt cuộc là có bao nhiêu “không cẩn thận” mới có thể làm rơi cái tờ giấy to tổ chảng vào đó hả!
“Thái tử điện hạ, người đốt thơ của hoàng hậu, nếu tí nữa nàng trách tội thì phải làm sao bây giờ?” Lý Việt Bạch trêu ghẹo.
“Sợ cái gì, viết lại một bài bồi thường mẫu hậu là được.” Mộ Dung Nam nhướn mày.
“Ngươi sẽ viết thơ?” Lý Việt Bạch hoài nghi.
“Ngươi viết thay ta.” Thái tử điện hạ cũng không khách khí.
“Xin ta đi.” Lý Việt Bạch đắc ý.
Thấy thái tử điện hạ cơ hồ muốn nhào tới, Lý Việt Bạch vội vàng đồng ý: “Một bài thơ thôi mà, thế này đi, nếu ngươi đốt , ta làm vậy.”
“Ừ.”
“Chỉ là ta có một yêu cầu, ta muốn hoàng hậu nương nương vì ta mà chép lại bài thơ này, được chứ?” Lý Việt Bạch đắc ý dào dạt nói, cảm thấy mình thật giống nhân vật phản diện xảo quyệt!
“Cái này có gì khó? Chỉ cần ta mở miệng, mẫu hậu nhất định sẽ đồng ý.” Thái tử điện hạ thật dễ nói chuyện.
Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ, bổ sung: “Sau đó mời Hứa chiêu dung đến xem.”
“Muội muội, muội muội, thời cơ đến rồi!” Vẻ mặt Đan Lan vui sướng, chạy vào trong tẩm cung của Đan phi: “Thơ của hoàng hậu, ra rồi!”
“Đại kinh tiểu quái. (chuyện bé xé ra to)” Đan phi không kiên nhẫn nói: “Thơ gì mà kinh ngạc như vậy.”
“Cơ sở ngầm mà chúng ta xếp bên người Hứa chiêu dung vừa mới báo tin.” Đan Lan nói: “Hoàng hậu vừa viết một bài thơ mới.”
“Nàng có ngày nào là không làm thơ?”
“Lần này bất đồng, bài thơ này, có ba chữ Vân, Duy, Tri!” Đan Lan hạ giọng, gằn từng chữ một.
“Câu thơ là gì?” Đan phi giật mình.
“Cũng không có rõ, cung nữ kia chưa đọc qua thơ, không hiểu bài thơ, cũng không đọc lại lần nữa.” Đan Lan nói: “Nhưng mà, nàng thề rằng bài thơ này có ba chữ Vân Duy Tri!”
“Vậy không có vấn đề gì nữa.” Đan phi xốc màn lên, nhìn sắc trời: “Lúc này bệ hạ cũng hạ triều rồi đi?”
Lần thượng triều này, trong lòng hoàng đế nóng như lửa đốt, trong tấu chương không phải lũ lụt thì là hạn hán, không phải tham ô thì là chiến trường bất lợi, còn có vài cái buộc tội thái sư Triệu Nột lạm dụng chức quyền. Hiện tại trong triều chỉ có thái sư Triệu Nột là có thể tin tưởng, cố tình mấy văn nhân thanh cao đó xem Triệu Nột không vừa mắt, động một chút là bắt lỗi.
Hạ triều, hoàng đế tức giận vô cùng, đi đến hậu cung, vốn nghĩ có thể hạ hỏa đôi chút, ai ngờ càng thêm náo loạn.
“Bệ hạ.” An công công nơm nớp lo sợ mà thông báo: “Nghe bọn tỳ nữ báo rằng, hoàng hậu nương nương viết một bài thơ mới.”
“Thì sao?” Hoàng đế nhíu mày, xưa nay ông không thích tính cách của hoàng hậu, không chịu đọc đức tính làm vợ, cũng không chịu nghiên cứu kinh phật, cố tình lại giống mấy văn nhân nghèo kiết hủ lậu đó, thích ngâm thơ làm phú, thật sự là vi phạm cương thường (viết tắt của tam cương ngũ thường). Nhưng nhiều năm nay nàng vẫn như vậy, chẳng lý nào lần này thấy nàng làm thơ mà hậu cung phải náo loạn hết cả lên.
“Lão nô cũng không biết có chuyện gì.” An công công phiền não nói: “Cung nữ kia báo rằng câu thơ có chút không ổn.”
“Không ổn chỗ nào?”
“Vẫn là nên gọi cung nữ kia tới gặp thánh thượng đi.” An công công phân phó.
Một lúc sau, cung nữ bên người Hứa chiêu dung Hoán Hương nơm nớp lo sợ đi tới.
Hoán Hương tuy là cung nữ của Hứa chiêu dung, nhưng đã sớm về dưới trướng của Đan phi, Đan phi hứa hẹn sẽ chiếu cố cho người nhà nàng ta, nàng liền vì Đan phi vào sinh ra tử.
“Bệ hạ, là nô tỳ không nên lắm miệng, là nô tỳ nhiều chuyện, chuyện của hoàng hậu nương nương không phải là thứ mà nô tỳ có thể tùy tiện nghị luận…” Cả người nàng run lẩy bẩy.
Thấy nàng nói mập mờ, người run lẩy bẩy, hoàng đế cũng sinh nghi.
“Hoán Hương, cứ nói đi, đừng ngại, là bệ hạ cho ngươi nói, hoàng hậu nương nương không có quyền trách phạt ngươi.” An công công nhìn sắc mặt hoàng đế, phân phó.
“Vâng, vâng, hôm nay nô tỳ theo Hứa chiêu dung đến Nguyên Hanh cung thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương có làm một bài thơ, tên là , người cho cung nữ đọc lên, nô tỳ nghe rõ bài thơ có ba chữ Vân Duy Tri.”
“Vân Duy Tri, chính là người dùng tiếng đàn cứu sống thái tử?” An công công hỏi.
“Vâng, đúng vậy.” Hoán Hương không ngừng gật đầu.
Sắc mặt hoàng đế xanh mét, mang theo người lập tức tới Nguyên Hanh cung.
Nhưng đến Nguyên Hanh cung, phát hiện người nhiều hơn so với mọi khi.
Đan phi, Đan Lan cũng vừa tới Nguyên Hanh cung thỉnh an, Đan phi bộ dáng mảnh mai yếu ớt, Đan Lan tự mình nâng muội muội, từng bước đi đến chính viện.
Các nàng nghe thấy sau lưng có âm thanh, quay người lại, phát hiện là hoàng đế, vội vàng thỉnh an.
“Vì sao bây giờ mới đến thỉnh an hoàng hậu?” Trong lòng hoàng đế nảy sinh nghi ngờ, Đan phi vốn dĩ thường đến sớm thỉnh an, hiện tại đã gần chính ngọ (giữa trưa), lâm triều cũng đã kết thúc.
“Hôm qua tổ chức hội ngắm trăng thưởng đèn, Đan phi tửu lượng không tốt nên thân thể không khỏe.” Đan Lan lập tức trả lời.
Đan phi suy yếu gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thân hình đột nhiên mềm nhũn, ngã sõng soài trên mặt đất!
“Mau truyền thái y.” Hoàng đế cũng không rảnh đi hỏi tội hoàng hậu.
Thái y đi vào, cũng không qua bắt mạch, ngược lại quỳ xuống thỉnh tội: “Bệ hạ, thần có tội, sáng sớm hôm nay thần đã khám mạch cho Đan phi nương nương, chỉ là Đan phi nương nương dặn dò là ngàn vạn lần không được tiết lộ, nếu không thần đã sớm bẩm báo!”
“Đan phi rốt cuộc là bệnh gì? Mau nói đi!” Hoàng đế rất nghi ngờ.
Vài vị thái y này hành sự vốn ngay thẳng, cũng không có thoái thác mà lập tức bẩm báo: “Hoàng thượng, Đan phi nương nương không phải nhiễm bệnh, mà là trúng độc!”
“Trúng độc?” Hoàng đế cả giận: “Tại sao hậu cung lại có loại chuyện như thế này?”
“Là loại độc gì?” Am công công vội hỏi.
“Bách Vong tán.” Thái y nói: “Sau khi dùng, sẽ quên hết mọi việc xảy ra trong ngày, thân thể Đan phi nương nương yếu ớt, không chịu nổi dược hiệu, nằm trên giường không dậy nổi.”
“Là ai hạ độc?”
“Thần kiểm tra được thời gian hạ độc là tối hôm qua, người hạ độc, thật sự là không thể đoán ra.” Thái y nói.
“Đêm qua?” Hoàng đế chuyển mắt về phía Đan Lan: “Chẳng lẽ là ngươi?”
“Oan uổng quá bệ hạ, ta với nàng là tỷ muội ruột thịt, thường ngày thân mật khăng khít, sao có thể hại nàng được?” Đan Lan liên tục kêu oan: “Nếu ta muốn hại nàng, còn phải đợi đến ngày hôm nay sao?”
“Đúng vậy, tình cảm giữa Đan phu nhân cùng Đan phi khá tốt, hơn nữa mọi người đều biết tối qua hai người họ ở cùng một chỗ, Đan phu nhân sao có thể ngu xuẩn như vậy?” An công công nói giúp.
“Đan Lan, ngươi cẩn thận nhớ lại, hôm qua Đan phi ăn gì, uống gì.” Hoàng đế hỏi.
“Đêm qua ta cùng muội muội tham gia hội ngắm trăng thưởng đèn, rượu và thức ăn trong yến hội đều do trong cung chuẩn bị, sớm được bọn thái giám nếm thử, không có khả năng trúng độc, huống chi nếu có độc, các phi tần khác cũng có thể bị trúng.” Đan Lan nói.
Hoàng đế lập tức phái người đi các cung tìm hiểu, kết quả đều hồi báo: Các phi tần đều ổn, không xảy ra dị trạng gì.
“Liệu có phi tần thị nữ nào chạm qua ly rượu của Đan phi?”
“Không có, tối qua ta cùng muội muội ở cùng nhau, không có ai chạm vào ly của nàng cả.” Đan Lan nói.
“Kỳ quái, thế thì độc này từ đâu mà tới?” An công công nghĩ mãi cũng không ra.
“Ta có một chuyện không biết có nên nói không.” Đan Lan thật cẩn thận nói.
“Đan phi đã bị trúng độc, có cái gì mà không dám nói?” Hoàng đế thấy nàng dông dài như thế thật phiền toái.
“Giữa yến hội, muội muội có mang cung nữ cùng thái giám rời khỏi, nửa canh giờ sau mới trở về.” Đan Lan không dong dài khách sáo, lập tức sảng khoái trả lời.
“Nhất định là trong khoảng thời gian này có vấn đề!” Hoàng đế cả giận: “Nàng đi đâu? Mấy cung nữ thái giám kia ở đâu?”
“Có nô tỳ!” Đám người Tâm Liên lập tức lên tiếng: “Những lời Đan Lan phu nhân nói là thật, nô tỳ đã theo Đan phi rời đi.”
“Đi nơi nào?”
“Đi… Đúng rồi, là đi Nguyên Hanh cung!”
Nguyên Hanh cung! Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Hoàng đế đang vì bài thơ của hoàng hậu mà tức giận, mà chuyện này lại có quan hệ tới hoàng hậu!
“Tới Nguyên Hanh cung, Đan phi làm cái gì?”
“Nô tỳ không biết, Đan phi bảo chúng nô tỳ ở ngoài cung, một mình đi vào thỉnh an hoàng hậu!” Tâm Liên nói.
“Hoàng hậu ở đâu?” Lần này hoàng đế tức giận thật rồi.
“Thần thiếp ở đây.” Tại chính điện, hoàng hậu Tiêu Văn Âm ngạo nghễ đứng thẳng, mặc cung trang lịch sự tao nhã, đầu đội mũ phượng trân châu, eo đeo đai lưng huyền sắc, dung mạo nghiêm chỉnh, rất có khí thế, bên người là đám cung nữ thái giám. Nàng ở đây đã lâu, nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi.
“Đêm qua Đan phi tới chỗ ngươi có ăn uống gì qua không?” Hoàng đế chất vấn.
“Có uống qua hai ngụm trà.” Hoàng hậu gật đầu đáp.
Mọi người một lần nữa khiếp sợ, một đám hai mặt nhìn nhau.
“Hoàng hậu nương nương, có lẽ là người nhớ nhầm đi? Có lẽ Đan phi chưa từng uống qua trà?” An công công không an tâm, hỏi lại.
“Bổn cung không nhớ lầm.” Hoàng hậu cười nói: “Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, cho dù Đan phi có uống qua trà ở chỗ ta, cũng không nói lên điều gì.”
Lúc này, Đan Lan trộm véo Đan phi, Đan phi thở ra một hơi, từ từ tỉnh dậy.
Hoàng đế thấy Đan phi tỉnh, vội vàng trấn an hỏi: “Thấy khá hơn chưa? Chuyện hôm qua, nàng nhớ được bao nhiêu?”
Ánh mắt Đan phi mê mang, ngón tay thon dài nhỏ nhắn xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp cũng không rõ, chỉ nhớ rõ tiếng đàn tranh của Vân nhạc sư, sau đó gặp hoàng hậu nương nương cùng Vân nhạc sư…”
Một câu này của nàng thật sự lợi hại.
“Nhìn thấy hoàng hậu cùng Vân nhạc sư làm cái gì?” Sắc mặt hoàng đế âm trầm thêm một tầng.
“Không nhớ rõ, thần thiếp thật sự không nhớ rõ.” Đầu Đan phi đau như muốn nứt ra, nước mắt ào ạt chảy xuống.
“Hoàng hậu, ngươi có gì muốn nói!” Hoàng đế quát lên.
“Thanh giả tự thanh (người ngay thẳng thì không cần thanh minh gì,mọi người sẽ hiểu), thần thiếp không có gì muốn nói.” Hoàng Hậu nói.
“Truyền lệnh ta, lục soát Nguyên Hanh cung!” Hoàng đế hạ lệnh.
Tra soát cực kì thuận lợi, Đan Lan không nhịn được mà cười ra tiếng.
Toàn bộ đồ vật từ đầu giường bàn ghế đều bị tra soát đến, đồ vật mà tỷ muội các nàng mong chờ cũng đã thấy.
Đầu tiên là bài thơ mới sáng tác của hoàng hậu, .
Tiếp theo là bài thơ hoàng hậu chép tay, nói là đồ vật của Ngô Tử Đạo lưu lại, kỳ thật là dùng chữ Việt Quốc viết.
Cuối cùng là phong thư mà Vân nhạc sư đưa cho hoàng hậu mấy ngày trước.
Ba thứ, đều là chứng cớ vô cùng xác thực, cho dùng hoàng hậu cùng Vân nhạc sư có cả trăm cái miệng cũng không thể thanh minh!