Người đàn ông mặc chế phục màu đen nhanh chóng bước vào Thần điện.
Y cũng không hành lễ với Tinh Hoàn. (cái vòng sáng í)
Trải qua ngàn năm tiến bộ, Tinh Hoàn giáo giữ lại giáo lý vốn có, đồng thời cũng dần tiến bộ đến cực kỳ tự do, sẽ không dùng giáo lý khắc nghiệt để ước thúc giáo đồ.
Cho dù giáo hội Tinh Hoàn có diện tích nhỏ, dân cư ít, lại cực kỳ giàu có, GDP quốc dân phần lớn khởi nguồn từ buôn bán đổi chác giữa các tinh cầu, tôn giáo, du lịch… Cũng bởi lý do này mà sinh hoạt quốc dân thanh thản, tư tưởng tự do, hành vi lười nhác, chán ghét tranh đấu, vật chất quyết định ý thức, như vậy cảm tình của quốc dân với tôn giáo chỉ dừng lại ở thành kính, không cuồng nhiệt cực đoan, không có thói quen sớm tối cầu nguyện bốn lần.
Lôi Ares là người đứng đầu quân nhân của giáo hội Tinh Hoàn, từ trước đến nay thích hành động theo ý mình, một khắc rảo bước đến Thần điện kia, y chỉ cúi đầu một cái, dùng ngón tay thon dài vẽ ra một cái vòng tròn ở cửa. Sau đó liền lập tức đi về hướng Lý Việt Bạch.
Khoảng cách càng gần, bề ngoài Lôi có vẻ càng thêm anh tuấn hơn người, y dáng đứng thẳng tắp, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ mạnh mẽ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hai hàng lông mày dài mà sắc, một đôi mắt đen nhánh càng có lực xuyên thấu.
Chỉ cần nhẹ nhàng tìm kiếm chút cơ sở dữ liệu là có thể thấy được vị thượng tướng này đã từng thể hiện sự bá đạo cùng lệ khí như thế nào trên chiến trường, đủ khiến cho hải tặc tinh tế vô pháp vô thiên cảm thấy sợ hãi.
Mà giờ khắc này, ánh mắt y nhìn Lý Việt Bạch không có chút xâm lược nào, ngược lại tràn đầy ý cười.
“Lôi?” Lý Việt Bạch cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
Vừa mới mở miệng, hắn mới ý thức được nơi này là bên trong Thần điện, không phải là chỗ bình thường. Nói chuyện cũng không thể quá mức tùy tiện, vẫn cần ổn trọng hơn một chút.
“Tướng quân Ares, lúc này hẳn là cậu nên xử lý quân vụ mới phải, vì sao lại vội tới đây chơi? Thần Tinh Hoàn chưa bao giờ dạy chúng ta có thể vì tôn thờ người mà bỏ qua chức trách của mình.” Lý Việt Bạch nói.
“Tôi không phải tới tôn thờ thần linh, mà là tới tìm cậu.” Lôi nghe được ý trêu chọc dưới ngữ khí nghiêm túc của hắn, liền theo mạch chuyện trầm giọng nói: “Đại tế ti Balder tôn kính, tôi có chuyện quan trọng muốn thương nghị với ngài.”
Lý Việt Bạch gật gật đầu, cùng Lôi bước ra khỏi Thần điện, đi tới hoa viên.
Tới hoa viên, bốn phía tràn đầy hoa cỏ tươi đẹp không biết tên, còn có loài chim hình thù kỳ quái phát ra tiếng hót uyển chuyển dễ nghe, trong bầu không khí như vậy, Lý Việt Bạch rốt cuộc thả lỏng tư thái.
“Lôi, có chuyện gì?” Hắn dùng ngữ khí ôn hòa hỏi.
Vừa dứt lời liền nhìn thấy trường mi sắc bén của đối phương nhíu chặt, hiện ra biểu tình tâm sự nặng nề.
“Lung Nguyệt.” Lôi thấp giọng nói: “Quốc gia chúng ta trong lúc vô ý rút được một thanh trường kiếm hai lưỡi.”
Nguyên chủ tên là Lung NguyệtBalder. Căn cứ theo nguồn gốc của nhân loại, truyền thuyết về Lam Tinh (hành tinh xanh = trái đất) xa xôi, Balder là tên thần Ánh sáng, mà nguyệt, chính là chỉ một vệ tinh mỹ lệ tỏa ra quang mang màu trắng nhu hòa, vô luận là nhìn từ góc độ nào, tên này cực kỳ thích hợp với hình tượng của nguyên chủ.
“Kiếm hai lưỡi?” Lý Việt Bạch cũng không khỏi nhăn mày.
Lôi Ares giải thích đơn giản vài câu. Lý Việt Bạch rất nhanh liền hiểu rõ.
Mấy ngày trước, quốc gia giáo hội Tinh Hòa phát hiện trên tiểu hành tinh LAJ8807 không mấy bắt mắt có một quăng Iridi tinh khiết.
Iridi chính là kim loại quý hiếm, đáng giá nhất trong thế giới tinh tế này.
Tính chất hóa học của đơn chất này vô cùng ổn định, cực kì thích hợp để tạo thành trung tâm bộ phận của vũ khí, không một quân đội nào có thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Đồng thời, nó cực kỳ thưa thớt trong vũ trụ, mặc dù là nhà xưởng tiên tiến nhất tiêu hao hàng ngàn hàng vạn tấn khoáng thạch, tiêu phí thời gian mấy ngày cũng khó có thể tinh luyện được một gam kim loại Iridi thuần tịnh.
LAJ8807 là vệ tinh hoang vu không người, nơi đó không có nước, không có thực vật, lại không thấy được ánh sáng bình thường, đương nhiên sẽ không có dân cư, mấy trăm năm trước, Giáo Hoàng ở giáo hội Tinh Hoàn ý tưởng đột phát, phái người xây một đống kiến trúc tự mình tuần hoàn trên đó, miễn cưỡng cung cấp chỗ ở cho các nhà thám thiểm từ ngàn dặm xa xôi tiến đến thám hiểm — chính là nơi đó thật sự quá hoang vắng không chút thú vị, ngay cả dã thú để chiến đấu cũng không có, dần dần, đống kiến trúc kia cũng không tháo bỏ, nhiều năm không có người tới ở.
Mấy ngày trước, một hạm đội hải tặc tinh tế to gan lớn mật tiến đến giáo hội Tinh Hoàn cướp bóc, địa điểm cướp bóc ở trên một hành tinh cách LAJ8807 không xa. Quân đội rất nhanh phát động truy kích đối với hải tặc, hải tặc lực không đủ để chống lại, trong quá trình hốt hoảng đào tẩu phóng ra pháo Plasma, trong đó một phát bắn trúng LAJ8807.
Vỏ đất cứng rắn của LAJ8807 bị bắn thành một cái động, dung nham nóng bỏng trào ra, sau khi tiếp xúc với không khí lạnh băng rất nhanh ngưng kết thành trạng thái rắn.
Nhưng mà, vô luận là quân đội của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn hay hải tặc tinh tế đều có thể thấy rõ trên dung nham đọng lại kia lóe lên ánh sáng màu xanh biếc quỷ dị — đó là ánh sáng độc hữu thuộc về khoáng thạch Iridi có độ tinh khiết cao.
Đường kính của LAJ8801 tầm 3000 km, ngoại trừ lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, bên trong tràn đầy dung nham — Iridi có độ tinh khiết cao nhiều như vậy, nếu thử tính kết quả được thế này — những kim loại Iradi này đủ để chống đỡ mấy trăm hạm đội tinh tế xa hoa!
Xác suất như vậy tương đương với kim cương từ trên trời giáng xuống, vừa lúc đập trên đầu Giáo Hoàng.
Quân đội đầu tiên là mừng rỡ như điên, ngay sau đó vui sướng này lại chuyển thành khủng hoảng cực độ.
Ngàn vạn năm trước, trên Lam Tinh xa xôi đã từng có một câu ngạn ngữ gọi là — hoài bích kỳ tội (có bảo vật nên trở thành có tội).
Giáo hội Tinh Hoàn có diện tích nhỏ, dân cư ít, toàn dựa vào tôn giáo cùng thủ đoạn ngoại giao cùng thế vô tranh mới có thể sinh tồn trong kẽ hở giữa hai thế lực siêu cấp lớn là Đế quốc Ngân Hà cùng Liên minh dân chủ.
Hiện tại, tin tức LAJ8807 có quặng Iridi giàu có đã bại lộ trước mắt bao người, cho dù tiêu diệt toàn bộ hải tặc tinh tế, tin tức vẫn sẽ nhanh chóng lan truyền, không đến một ngày sẽ truyền đến từng góc vũ trụ, đưa tới vô số mãnh thú như hổ rình mồi.
Quan hệ giữa Đế quốc Ngân Hà cũng Liên minh dân chủ từ trước đến nay trường kỳ chiến tranh, khi liền khi đứt, triền miên không ngừng.
Hiện tại tuy đang ở thời kỳ hòa bình, nhưng người có tầm nhìn đều có thể thấy được hòa bình như vậy kéo dài không được lâu, dài thì hai ba mươi năm, ngắn thì mấy năm… Có lẽ một thế hệ người này có thể chứng kiến tràng đại chiến tiếp theo.
Chờ đến thời điểm đại chiến một lần nữa khai hỏa, vô luận là nơi nào đều hy vọng có thể chiếm lấy LAJ8807 của giáo hội Tinh Hoàn, đem toàn bộ quặng Iridi chiếm lấy làm của riêng… Như vậy mới có thể làm ra mấy trăm họa đội xa hoa, hủy diệt hết thảy địch nhân.
Lực lượng quân sự của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn không cùng số lượng với đế quốc liên minh, mặc dù có Lôi Ares là kỳ tài quân sự, song để tự vệ được vẫn là phi thường khó khăn.
Có lẽ… Lựa chọn tốt nhất là chắp tay nhường LAJ8807.
Chính là lựa chọn như vậy cũng là tự sát mà thôi.
Nếu LAJ8807 nằm trong tay đế quốc hoặc liên minh, đế quốc cùng liên minh đương nhiên sẽ nắm chặt từng giây mà khai thác, khai phá, giáo hội Tinh Hoàn có khoảng cách gần như vậy đều sẽ bất hạnh trở thành quặng mỏ, trở thành một nhà xưởng khổng lồ, bị lợi dụng luyện khoáng thạch liên tục không ngừng, tạo thành ô nhiễm vô cùng vô tận.
“Tôi tuyệt không cho phép LAJ8807 bị đưa không cho đám khốn nạn kia.” Lôi bực bội đi lại trong hoa viên, y đứng lại giữa đường mòn, vươn tay, hung hăng bẻ gẫy một nhánh cây cứng rắn mọc lệch, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng cuồng dã lớn mật: “Chỉ có đánh thắng mới có thể sống sót.”
Hoa viên này cực kỳ u tĩnh, chung quanh không có người khác, bởi vậy y mới không cố kỵ thân phận thượng tướng của mình, nói chuyện có chút kích động.
“Lôi, bình tĩnh một chút.” Thần sắc cùng ngữ điệu Lý Việt Bạch ngưng trọng: “Chẳng lẽ cậu muốn cùng đế quốc, cùng đồng minh… khai chiến sao?”
“Tới nông nỗi này rồi, khai chiến là lựa chọn duy nhất.”
“Tài quân sự của cậu không thể nghi ngờ.” Lý Việt Bạch nói: “Chính là…”
Quân lực của giáo hội Tinh Hoàn không đủ, xa xa không đủ.
“Nếu giây tiếp theo liền khai chiến, đương nhiên là không đủ.” Lôi thản nhiên nói: “May mà thần Tinh Hoàn ban cho chúng ta đủ thời gian… Đủ để chúng ta gom góp quân phí, chiêu mộ lính, chế tạo hạm đội, thực hành một phần kế hoạch sớm đã nên thực hiện kia.”
Từ mấy năm trước, Lôi Ares đã trở thành đại biểu tướng lãnh trẻ tuổi của phái chủ chiến trong giáo hội Tinh Hoàn.
Y dũng cảm, cường hãn, thậm chí có vài phần kiệt ngạo cùng cố chấp, vừa đảm nhiệm chức thượng tướng liền tập kết một đám phụ tá có tài năng, định ra một phần kế hoạch chấn hưng bang thực (hồi sinh nhà nước).
Điểm khác lớn nhất của Lung NguyệtBalder là ở chỗ này.
Thậm chí có thể nói, quan điểm chính trị cùng quan điểm quân sự của hai người hoàn toàn tương phản.
Lung Nguyệt phản đối bất kỳ hình thức chiến tranh nào, phản đối bất luận kẻ nào muốn lên chiến trường.
Lý Việt Bạch đang trầm tư, trong đều kêu lên một tiếng đinh nhỏ, hệ thống nhảy ra một khung thoại:
Ký chủ tôn kính, lựa chọn lúc này của nguyên chủ là phản đối chủ trương chiến tranh của Lôi Ares, nguyên chủ cho rằng hẳn nên dùng biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề. Xin ngài làm theo lựa chọn của nguyên chủ đi tới cốt truyện, nếu không tự động khởi động trình tự tự hủy.
“Quan điểm của tao với nguyên chủ giống nhau.” Lý Việt Bạch nói.
“Hệ thống cũng nghĩ như vậy.” Hệ thống nói: “Quan niệm của ngài cùng nguyên chủ luôn có điểm chung.”
Lý Việt Bạch ấn xác định.
“Bạn của tôi.” Lý Việt Bạch nhìn thẳng Lôi Ares, ngữ khí trầm tĩnh: “Lúc này tôi không thể tán thành ý kiến của cậu.”
“Không ngoài dự kiến.” Lôi nhướng mày.
“Tôi không muốn nhìn thấy mảnh đất của chúng ta bị ngọn lửa chiến tranh phủ lên, không muốn nhìn thấy nhân dân của chúng ta không thể không ra khỏi trường học, đi lên chiến trường, hóa thành hạt bụi trong vũ trụ.” Lý Việt Bạch nói: “Tôi sẽ tìm phương án giải quyết trên mặt chính trị.”
“Chính trị?” Lôi cười ha hả: “Lung Nguyệt, có lẽ là cậu đúng, có lẽ lời cầu nguyện của cậu có thể làm thần Tinh Hoàn cảm động, khiến ông ta hạ trần, tới bảo vệ tinh hệ cùng nhân dân của chúng ta; cũng có thể cậu sẽ cảm hóa được hoàng đế đế quốc cùng tổng thống liên minh, khiến bọn họ đến vườn hoa này uống ly trà, quên mất chuyện chiến tranh.”
“… Nhưng tôi sẽ không ngăn cản kế hoạch của cậu, lúc cần thiết, thậm chí có thể giúp cậu.” Lý Việt Bạch đánh gãy lời châm chọc thao thao bất tuyệt của y: “Coi như là xây thêm một đạo phòng tuyến.”
Lôi trầm mặc, y đi về hướng Lý Việt Bạch, giang rộng hai tay gắt gao ôm hắn vào trong lồng ngực.
Bọn họ quen biết tự thuở thiếu niên, nhiều năm quan niệm bất đồng, cảm tình lại trước sau không gì phá nổi.
“Cho nên, cốt truyện hiện tại là các ngài đi trên hai con đường bất đồng, định cứu vớt quốc gia từ hai hướng khác nhau.” Hệ thống tổng kết.
“Phải.” Lý Việt Bạch nói.
“Nhưng bộ dáng này của ngày như thế nào cũng không giống muốn đi cứu vớt quốc gia đi?” Hệ thống hiếm khi đùa một câu, ngữ khí vẫn nghiêm trang như vũ, có lẽ hệ thống tự nhân một câu này cũng không phải vui đùa mà là trần thuật khách quan.
Sau khi Lôi rời đi, Lý Việt Bạch nằm xuống ghế mây, ngủ liền một mạch thẳng đến khi tỉnh dậy, ngáp một cái mới tỉnh táo lại.
“Hệ thống, không phải mày đã nói rõ ràng sao?” Lý Việt Bạch lười biếng duỗi eo, nói: “Trước khi tao hoàn toàn lấy được quyền khống chế thân thể này, tất cả quyết định đều phải dựa trên nguyên tác, nói cách khác, những chuyện nguyên chủ làm để cứu vớt quốc gia mày sẽ nhắc tao đi làm từng cái.”
“Cho nên ngài liền ôm cây đợi thỏ sao?” Hệ thống bất đắc dĩ: “Không thể không nói lựa chọn của ngài rất sáng suốt…”
Như là đáp lại Lý Việt Bạch, một tiếng “đinh” thanh thúy vang lên.
Khung thoại nhảy ra: “Ký chủ tôn kính, đêm nay, yêu cầu ngài đi phủ đệ của Nguyên soái August Than, tham gia tiệc rượu tư nhân của ông ta.”
“Nguyên soái August Than…” Lý Việt Bạch nhíu mày.
“Lôi Ares cũng sẽ đi.” Hệ thống nhắc nhở: “Ngài cần đi bồi y, hiệp trợ y.”
Giáo hội Tinh Hoàn có ba người cai trị tối cao.
Giáo Hoàng, Thủ tướng, Nguyên soái.
Phân biệt quản lý tôn giáo, chính trị, quân sự, giúp đỡ lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau.
Nguyên soái August Than là lãnh đạo trực tiếp của Lôi Ares. Ông đã sớm đi qua một nửa hành trình sinh mệnh của mình, trên khuôn mặt thường mang theo hòa ái được tôi luyện trong gian khổ.
Lôi Ares thời niên thiếu đắc chí, cực kỳ nổi bật, thường bởi vấn đề bố trí quân sự mà không bận tâm đến thể diện của Nguyên soái, phát sinh tranh chấp với Nguyên soái. Nguyên soái đối với cấp dưới này của mình tuy có chút thưởng thức, nhưng cũng cực kỳ đau đầu, thường xuống tay chèn ép, giữa hai người thường xảy ra xung đột.
“Hả? Một đôi lão tổ tông tiểu tổ tông này lại muốn chạm trán nhau sao?” Lý Việt Bạch thầm cười trong lòng: “Đúng là tao không thể không đi.”
“Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân nguyên chủ tham dự tiệc rượu.” Hệ thống nói: “Chỉ có Đại tư tế mới có thể làm dịu đi xung đột giữa Nguyên soái cùng thượng tướng.”
Màn đêm buông xuống, 9 giờ, Lý Việt Bạch đi xe ngựa đến trước phủ Nguyên soái.
Cái gọi là xe ngựa trên thực tế là phương tiện giao thông được chế tạo từ máy móc, bên ngoài giống y hệt bộ dáng xe ngựa cổ đại của Lam Tinh, ngựa lại có lông sáng bóng, là dùng máy móc được tạo thành từ kim loại thuần tịnh nhất, dùng để đi lại, vừa tao nhã lại mang đậm hơi thở hiện đại.
Lý Việt Bạch mặc một bộ trang phục tương đối nhẹ nhàng, vật trang sức không phiền phức như trường bào, lại vẫn cảm thấy sự tồn tại của mình quá mức mãnh liệt.
Trong lúc người hầu đỡ hắn xuống xe ngựa, khi bước trên đường vào cửa lớn, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía hắn, trong ánh mắt có rất nhiều ái mộ, thành tính, ngẫu nhiên còn có… Ánh nhìn chăm chú chứa **.
“Đại tế tư tôn kính, ngài đến khiến trong lòng chúng tôi tăng lên một tầng ánh sáng.” Quản gia nho nhã lễ độ của phủ để Nguyên soái tiến lên nghênh đón, trong miệng nói ra lời ca ngợi.
Lý Việt Bạch tươi cười thiện ý chào hỏi với những người xung quanh, sau đó dưới sự dẫn đường của quản gia đi đến đại sảnh yến hội.
“Đúng rồi, có chuyện quan trọng cần thông báo với ngài.” Quản gia lễ phép nhắc nhở: “Tối nay tiểu thiếu gia cũng ở đây, xin Đại tế tư tha thứ cho ngài ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện…”
Nguyên soái có mấy người con, được cưng chiều nhất là tiểu thiếu gia Richard — đã già nhưng vẫn có thêm con, lại bận việc quân vụ không rảnh giản giáo, đương nhiên gây nên một ít hậu quả không tốt.
Richard năm nay mới 17 tuổi, y nổi tiếng anh tuấn cùng bất trị ở toàn thủ đô giáo hội Tinh Hoàn, thường thường qua lại với một đám thiếu niên quý tộc, điều khiển phi hành khí va chạm khắp nơi, nơi nơi chơi đùa quấy rối, tùy ý đánh chửi bình dân thậm chí là quý tộc nhìn không vừa mắt… Là một thiếu niên ăn chơi trác táng có lực phá hoại cực mạnh.
Nguyên soái dù sao cũng chỉ là Nguyên soái, ông không có khả năng cho phép con trai làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình, bởi vậy, sau khi liên tiếp răn dạy mà không có kết quả, ông nghĩ ra một tuyệt chiêu — giao cho Lôi Ares quyền dạy dỗ Richard.
Richard cũng có chút sợ hãi với Lôi, không thể không thu liễm rất nhiều.
Chính ra nửa năm trước, Richard làm ra chuyện chọc giận Lôi — y theo đuổi Lung Nguyệt Balder.
Đương nhiên là bị từ chối nhẹ nhàng rồi.
Từ khi Richard sinh ra tới nay còn chưa gặp qua ai dám làm trái ý tứ mình, lập tức dùng thủ đoạn bạo lực, định cường ngạnh mang nguyên chủ đi — đương nhiên là bị Lôi ngăn lại đúng lúc.
Một lần kia khiến Lôi thực sự tức giận, không thèm cố kỵ thân phận của Richard, hung hăng đánh y.
Từ đó về sau Richard cũng không dám làm bất luận hành động gì khinh nhờn Đại tế tư nữa.
Thấy được một đoạn chuyện xưa này trong hồi ức nguyên chủ, Lý Việt Bạch cẩn thận xem xong, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, chỉ cảm thấy quá thú vị.
Đắm chìm trong chuyện xưa thú vị như vậy, hắn từng bước bước vào yến hội, rất nhanh liền thấy thân ảnh Richard.
Richard mặc chế phục được làm từ nhung vô cùng hoa lệ, bên hông trang bị vũ khí tinh xảo, trên mặt treo biểu tình kinh thường, xung quanh là mấy thiếu niên tiểu quý tộc nịnh nọt.
Đúng là một đứa trẻ phi thường đáng giận, nhưng diện mạo lại không thể bắt bẻ, đây là đẹp trai theo kiểu hư hỏng, đủ để khiến các thiếu nữ hét lên.
Nhưng là anh tuấn thế nào cũng khó có thể khiến Lý Việt Bạch sinh ra hảo cảm, vì thế hắn đem ánh mắt dời sang bên cạnh Richard — nơi đó có một thiếu niên tóc vàng thoạt nhìn có chút xa lạ đưa lưng về phía mọi người, mái tóc vàng như hoàng kim chân chính sáng lấp lánh.
Thời điểm thiếu niên tóc vàng xoay người, Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn vô cùng.