Chương 10: Chân tướng rõ ràng.

Chân tướng rõ ràng.

“Vô liêm sỉ!!” Bạch Vĩ Minh giận dữ, ông làm sao có thể sinh ra một đứa con ngỗ nghịch như thế này! Ông giơ bàn tay lên, trong mắt toát ra vẻ độc ác, hướng tới Bạch Nhật Tiêu mà giáng xuống.

Bạch Nhật Tiêu nhanh tay lẹ mắt cầm cổ tay ông, chặt chẽ mà vững chãi khống chế sức mạnh đó, khiến ông không thể cử động! “Tôi có nói ông vô liêm sỉ sao? Hại chết con gái của chính mình mà vẫn làm như không có việc gì nhiều năm như vậy, ông chẳng lẽ không biết vô liêm sỉ?!”

Bạch Vĩ Minh bị anh khống chế cánh tay, càng bị những lời nói của anh biến thành á khẩu không trả lời được, anh đang nói những điều toàn là sự thật! Nhưng là làm một người cha, làm người đứng đầu cả một đế quốc như thế này, quyền uy của ông, tuyệt đối không dung thứ cho sự khiêu khích của bất cứ kẻ nào!

“Mày câm miệng cho tao!! Đây là thái độ mày nên có với cha mày hay sao?!” Bạch Vĩ Minh muốn bộc lộ sự uy nghiêm của một người cha để có thể ngăn chặn kiêu ngạo của Bạch Nhật Tiêu.

Ánh mắt Bạch Nhật Tiêu càng thêm khinh miệt, “Cha? Ông cảm thấy mình xứng sao?”

Bọn họ giống như hai con mãnh sư đã bị chọc giận đến điên cuồng. Một người đạp vào giới hạn một người khác. Một người khiêu chiến sự chịu đựng một người khác! Thế như nước với lửa, chết không liên quan, vẫn giương nanh múa vuốt lẫn nhau để bức đối phương.

An Như Nguyệt không thể tin nhìn Bạch Vĩ Minh, người đàn ông này không phản bác, tức là đã thừa nhận những lời nói của Bạch Nhật Tiêu? “Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Vì sao Huyên Huyên không phải là con gái của tôi?!!” Bà phẫn nộ, khổ sở, thậm chí đã có thất vọng xuyên thấu người bà! Người đàn ông trong ngoài không đồng nhất này, chính là chồng mình hay sao?!

“Như Nguyệt, em hãy nghe anh nói…” Bạch Vĩ Minh mang vẻ hổ thẹn tới gần An Như Nguyệt, lại bị An Như Nguyệt đẩy mạnh ra.

“Tiêu nhi, con nói!” An Như Nguyệt nói với Bạch Nhật Tiêu, bà không có biện pháp làm cho Bạch Nhật Tiêu gặp chuyện không may thật, nhưng một người đàn ông lừa chính mình hai mươi năm, còn cái gì đáng tin để nói không?!

Mười lăm năm trước, Bạch Nhật Tiêu vốn hẳn là có được một người em gái, An Như Nguyệt cũng quả thật mang thai đứa trẻ này, nhưng nó lại không có duyên phận để tới với cuộc sống. Hết thảy, đều là bởi cuộc tình ngoài giá thú của Bạch Vĩ Minh.

Trước khi kết hôn, Bạch Vĩ Minh cũng có kết giao một đối tượng. Nhưng là vì cứu vớt Bạch thị đương hấp hối khi ấy, ông ta bắt đầu theo đuổi con gái thiên kim An Như Nguyệt, đoạt được cái gọi là kết hợp bởi lợi ích, kết hôn cùng bà. Nhưng ông ta ở bên ngoài vẫn thường xuyên lui tới với tình nhân cũ, thậm chí còn mua bất động sản ở ngoài, kim ốc tàng kiều! Lén An Như Nguyệt ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân, ông ta dùng hết thủ đoạn giấu diếm chuyện này, nhưng trước mặt người bên ngoài vẫn cùng An Như Nguyệt sắm vai hai nhân vật vợ chồng rất ân ái.

Khi An Như Nguyệt mang thai đứa trẻ thứ hai, cùng lúc đó, tình nhân cũ của ông ta cũng mang thai, dùng đứa con áp chế ông ta phải ly hôn cùng An Như Nguyệt. Bạch Vĩ Minh đem hết khả năng có thể đem cô ta che giấu, thạm chí, đã hủy hoại đứa trẻ trong bụng cô ta. Cô ta không có có cách nào thừa nhận được sự thống khổ đã mất đi con mình, trước ngày dự tính sinh của An Như Nguyệt đã thu mua được người làm, trong thuốc bổ của bà để hạ thuốc. Vốn là lấy đi hai sinh mạng, nhưng may mắn ông nội của Bạch Nhật Tiêu sớm phát hiện, đành phải buông tay cho thai nhi để giữ lấy mạng sống của An Như Nguyệt. Lúc ấy, trong bệnh viện có một sản phụ vì khó sinh mà qua đời, Bạch Vĩ Minh liền tự tiện đem đứa trẻ này cho An Như Nguyệt, lừa bà, đây là con gái bà.

Bạch Nhật Tiêu biết được chuyện này là vào lúc người đàn bà kia lại tìm đến Bạch Vĩ Minh. Một năm ấy, anh ba tuổi, trong lúc vô ý thấy cha mình đang dây dưa một người không phải là mẹ! Một khắc đó, anh quả thực không thể tin được người cha thoạt nhìn rất ngoan ngoãn phục tùng đối với mẹ, dĩ nhiên là trong ngoài không đồng nhất! Anh vẫn là một đứa con nít, nhưng vẫn biết được sự thật cha mình không hề chung thủy với mẹ. Bắt đầu từ khi đó, anh cùng ông ta xảy ra bất hòa, cho dù gặp cũng xem như người lạ, thậm chí, khi nhìn thấy ông ta đều cảm thấy chán ghét!

Nhưng người từng bước biết được sự thật sớm hơn anh, chính là ông nội anh. Khi Bạch Vĩ Minh đang sắp xếp lại di vật ông nội để lại, mới bàng hoàng phát hiện giấy xét nghiệm cha con giữa Bạch Vĩ Minh cùng Huyên Huyên, biết ông đã muốn đem chuyện năm đó tra ra rõ ràng rành mạch hết thảy. Tuy rằng ông rất thẹn về hành vi trơ trẽn của con mình, lại không đành lòng hủy đi tiền đồ của con. Nếu không có An Cư trợ giúp, Bạch thị đã sớm phá sản. Nhưng điều này đối với An Như Nguyệt là không công bằng, đối với Bạch Nhật Huyên cũng không công bằng. Vì thế ông phải lưu lại tờ giấy này, đem vấn đề nan giải giao cho Bạch Nhật Tiêu giải quyết. Đó cũng là lý do vì sao, Bạch thị cùng Hoàng Đình, cả hai đều không thể giao vào tay Bạch Vĩ Minh.

Bạch Vĩ Minh cáu giận, người cha của mình đã chết, về sau còn muốn cho mình một đao, đem chuyện này giao cho Bạch Nhật Tiêu xử lý, không phải là bỏ qua mà khiến cho chính mình không thể bình yên được!

An Như Nguyệt khiếp sợ, hai mắt đẫm lệ nhìn người chồng ‘đồng giường cộng chẩm’ cùng mình hai mươi năm, “Nếu hôm nay Tiêu nhi không nói ra, anh định giấu diếm tôi cả đời?!” Nước mắt theo lời nói của bà trào ra, nhiều năm hình với bóng như vật, rốt cuộc lại phát hiện tâm chồng mình lại không đặt trên người mình, bà nên có bao nhiêu bi ai để hình dung tình cảnh hiện tại.

Bạch Vĩ Minh muốn bước lên giải thích, lại bị bà đẩy ra, “Đừng chạm vào tôi!!” Bà tuyệt vọng nhìn người đàn ông tà ác trước mặt. Thật sự là đáng sợ, bà vẫn ngây thơ nghĩ đến, bọn họ trong lúc đó có tình yêu. Cho dù là hôn nhân lợi tích, sau khi kết hôn cả hai vẫn cố gắng bồi dưỡng cảm tình đi lên. Nhưng là hôm nay, hết thảy đều như đã đẩy bà xuống vực sâu ngàn trượng. Cuống quít, không còn cách nào, ngay cả giãy dụa cũng cảm thấy khó khăn!

Gia tộc vốn bình yên nay nổi lên gợn sóng, bởi vì chuyện xưa mười mấy năm về trước, bởi vì tình yêu mỗi người ca ngợi.

An Như Nguyệt bám vào lan can để lên lầu, Bạch Nhật Huyên đờ đẫn mà ngã ngồi trên ghế sô pha. Cả hai đều cảm thấy cần thời gian để thừa nhận được sự thật như thế này.

Bạch Vĩ Minh trợn mắt nhìn gương mặt rất giốn mình, “Được, được. Cái gia đình này bị mày ầm ĩ thành như vậy, vừa lòng?” Chuyện tới nước này, ông ta còn muốn đổ trách nhiệm cho người khác, tựa như lúc trước đem cái chết của con gái đổ hết lên người đàn bà kia.

“Không cần đem trách nhiệm đổ cho người khác, sự tình phát sinh ông cũng không thể không đếm xỉa đến!” Anh không muốn đem mọi chuyện ầm ĩ thành như vậy, nhưng là anh không có lý do không thể làm như vậy. Anh không muốn mẹ mình bị lừa dối vĩnh viễn, đi theo một người đàn ông luôn cho mình đã đúng. Anh cũng muốn thay đổi mối quan hệ cùng cô, ít nhất như vậy anh có thể nhìn thấy hy vọng.

Anh ngồi thụp xuống, cầm hai tay run run của cô chà xát, mơ hồ có thể nhìn thấy được nước mắt đang chảy xuống, “Huyên Huyên.” Anh gọi cô, cô là báu vật vô giá của anh, nhưng giờ đây tự tay anh lại đẩy cô đến con đường đầy đau khổ.

“Em muốn ở một mình.” Cô đứng dậy rời đi, không nhìn thấy sự yêu thương của anh nữa. Cô bây giờ, không có dư thừa khí lực nhận tình yêu này, cũng không thể băn khoăn đến được.

Cả hai mẹ con không có một chút giống nhau, nhưng trong thời điểm tức giận khổ sở lại cùng tuyệt thực tự hại chính mình. Một ngày ba bữa, mang vào như thế nào thì mang ra như thế ấy, cửa lớn không ra cửa sau không đến, nhốt chính bản thân mình trong phòng, gần như ngây dại, trống rỗng trầm mặc.

Bạch Vĩ Minh còn muốn duy trì hôn nhân này, mặc kệ ông ta đối với bà có cảm tình hay không cũng không thể ly hôn với An Như Nguyệt. Tập đoàn tài chính An Cư là chỗ dựa của Tập đoàn Bạch thị. Đã không có Hoàng Đình quốc tế, trụ cột An Cư này phải giữ lại, mà An Như Nguyệt lại thương ông ta, đây là lợi thế duy nhất.

Ông đem thức ăn mang vào phòng. Có lẽ là áy náy, ông nhìn An Như Nguyệt tinh thần hao tồn, ra vẻ có chút đau lòng. Dù sao sớm chiều cùng nhau mười mấy năm, một chút tình cảm cũng không có thì ông ta cùng súc sinh có gì khác nhau! “Như Nguyệt”, ông nhẹ nhàng gọi bà, lại thấy bà bi phẫn xoay người, đưa lưng về phía mình cự tuyệt.

An Như Nguyệt mệt mỏi nhắm hai mắt lại, người đàn ông này khiến bà cảm thấy chán ghét!

Sự mềm xuống của chính mình lại đổi lấy lạnh lùng kia, áy náy trong nhất thời mất sạch. Đường đường là Tổng giám đốc Bạch thị đến khuyên người đàn bà này ăn cơm là đã cho bà mặt mũi! “Em nên ăn cơm.” Ông lạnh giọng khuyên bảo, đứng ở bên giường, không giải thích, không an ủi, tùy ý để An Như Nguyệt tức giận đến tan nát cõi lòng. Ông ta cho rằng, sự tình đã không còn cái gì để mà giải thích, Bạch Nhật Tiêu đã nói rõ ràng toàn bộ sự thật, ông hại chết con gái, lừa gạt bà. Sự thật xảy ra trước mắt, không cần giải thích, chỉ cần hai người này hiểu được mà thừa nhận là tốt rồi.

“Đi ra ngoài!” An Như Nguyệt không còn sức lực nào nói, ngữ khí đều chán ghét đến cực điểm.

Bạch Vĩ Minh thật sự nghe xong lời của bà, ông ta là người đàn ông đầy tự tôn, không thể cúi đầu trước đàn bà được.

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Status: Completed Author:

Tên truyện: 《白日萱萧》 | Bạch Nhật Huyên Tiêu.

Tác giả: 君倾心 | Quân Khuynh Tâm.

Nguồn convert: Tangthuvien.

Thể loại: Ngọt & Sủng văn, Thanh xuân vườn trường, Thanh mai trúc mã, Ngụy incest.

Độ dài: 50 chương, 253 trang word.

Cặp đôi: Bạch Nhật Tiêu x Bạch Nhật Huyên.

Chỉnh dịch và Biên tập: Đơn Dương.

Ghi chú: Mình đăng phần giới thiệu vắn tắt lên trước. Dù làm được 3 chương rồi nhưng sau khi thi xong mình mới bắt đầu đăng, như vậy sẽ không ngắt mạch truyện cũng như không khiến các bạn đợi lâu ^___^ Như trên, truyện sủng, ngọt, nhẹ nhàng, dễ chịu, là thuốc trợ tim, là kem ngày hè, là chăn ngày đông~ Đọc rất an toàn, như một cốc nước lọc vậy.

Giới thiệu vắn tắt (Văn án):

Ban ngày, đình viện thơm mùi phấn hoa hồng trong tòa thành của Bạch gia tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh xinh đẹp.

Cô gái giống như một công chúa nhỏ linh động và đẹp đẽ, răng ngọc hơi lộ ra, đôi môi hồng phấn khẽ hé mở, gương mặt dịu dàng, nhu tình như nước nhẹ tựa vào trong lồng ngực của hắn. Hắn, tuấn dật như mỹ thần, vuốt cằm, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại thơm dịu của cô gái, nét mặt thâm tình tràn ra tình yêu say đắm. Cùng cô gái ở nơi thiếp hợp bắt đầu, tình nồng lan tỏa, kéo dài không nguôi.

Tình cảm mơ hồ, và cũng mờ ám không rõ ràng, là cách họ bên nhau.

Anh em? Người yêu? Trong tình yêu của hai người, chỉ cần trong mắt của nhau có một thân phận thực sự rõ ràng, là một thân phận, có thể làm cho cô gái ấy, bên hắn vĩnh viễn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset