Trải qua mấy ngày hành quân, quân đội của Trương Liêu rốt cục đã tiến đến Huỳnh Dương. Thế nhưng Trương Liêu phải đối mặt, không phải là một tòa thành không người phòng thủ, mà bộ tướng của Tào Tháo, Lưu Duyên chỉ huy năm nghìn binh lính phòng thủ tòa thành lớn này.
“Năm ngàn người mà thôi, chúng ta có ba vạn người. Trên binh pháp không phải nói cái gì. . . cái này. . . Ah, binh lực đông hơn gấp bội thì tấn công, chúng ta có thể công thành” Liêu Giang ở một bên nói. Thế nhưng đáp lại lời nói của hắn, Trương Liêu chỉ khẽ liếc mắt nhìn.
“Chúng ta không sợ công thành. Cái đáng sợ chính là tổn thất quá lớn” Trương Liêu, bản tính nghiêm chỉnh, cảm thấy đôi chút khó chịu với tính tình láu cá của Liêu Giang, mặc dù Liêu Giang này là huynh đệ của chúa công, nhưng chúa công cũng đã nói không cần khách khí với tiểu tử này, cho nên khi hắn nói chuyện với Liêu Giang cũng sẽ không vòng vo. “Quân ta đánh chiếm thành xong, còn phải phòng thủ, sau này còn phải đối mặt đại quân của
Tào Tháo, cho nên chúng ta cần phải dùng một cái giá thật nhỏ đánh chiếm Huỳnh Dương”
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đào đường hầm? Giả bộ làm viện quân của địch? Làm xe đụng thành “Liêu Giang phát hiện mình đối với chiến thật công thành thật sự không có biện pháp hay.
“Xe đụng thành?” Trương Liêu không hiểu: “Chẳng lẽ có cái gì có thể phá vỡ tường thành sao?”
“Là đụng cửa thành” Liêu Giang nói.
“Ta còn tưởng rằng có cái gì có thể trực tiếp phá mở cửa thành. Thì ra chính là đụng mộc” Trương Liêu nói, giọng nói bình thản.
“Trương tướng quân, ngài không nên xem thường ta. Ta. . .” Liêu Giang bị thần tượng trong lòng xem nhẹ, lập tức không cam lòng.
“Tốt rồi, chúng ta chuẩn bị công thành thử xem thế nào, thử thực lực quân địch” Trương Liêu không để ý tới hắn, nói với phó tướng bên người.
****************************
“Không biết người kia là ai?” trong khi đó trên tường thành Huỳnh Dương, Lưu
Duyên lo sợ trong lòng, hắn và đám người Tào Tháo không thể ngờ Hứa
Thành rõ ràng bỏ qua cửa ải hiểm yếu không phòng thủ đến đánh Huỳnh
Dương. Lưu Duyên thấy quân địch đại khái có khoảng hai, ba vạn người, thật sự quá sức tưởng tượng. Thế nhưng trên đại kỳ, tên chủ tướng cũng không phải Đại tướng danh tiếng dưới trướng Hứa Thành hiện nay, mà là một người họ “Trương “, khiến cho hắn rất nghi hoặc. Hắn không từng nghe nói thủ hạ của Hứa Thành còn có một Đại tướng họ Trương. Thế nhưng hắn cũng tuyệt đối không dám xem thường. Phàm là những người đi theo Hứa Thành, cũng không thể coi thường, Tào Tháo mệnh lệnh cho hắn thủ thành, hơn nữa Tào Tháo còn dặn dò hắn kỹ càng, huống chi nhìn trận thế địch quân , đã biết rõ người này không đơn giản.
“Tướng quân, quân địch đổi trận” thân binh ở bên nói.
“Ừ, hãy cho mọi người chuẩn bị tiếp chiến. Yên tâm, thành Huỳnh Dương tường cao dày, chúng ta lại là bên thủ thành, tuy rằng quân địch nhiều hơn so với chúng ta, thực sự không mạnh hơn chúng ta” Lưu Duyên cổ vũ sĩ khí.
Thế nhưng, biểu hiện của quân Hứa Thành cũng không giống như điều Lưu Duyên hắn có thể dự liệu. Hắn chỉ là một tướng lĩnh truyền thống, không đoán được phương pháp giao chiến của quân Hứa Thành.
**********************
“Trường cung thủ, bày trận” quân bản bộ của Trương Liêu, bởi vì cần phải thủ thành, cho nên tất cả đều là bộ binh, nhưng trong số đó, quân cung nỏ chiếm một phần ba. Đây chính là điều tuyệt đối không thể có trong những quân đội khác. Thế nhưng rất nhanh chóng cung nỗ thủ quân Hứa Thành dưới sự chỉ huy của Từ Hoảng bắn tan quân Viên Thiệu, lại một lần nữa danh chấn thiên hạ.
“Bắn tên” mệnh lệnh vang lên. Gần vạn mũi tên đặc chế bắn về phía tường thành. Mà lúc này quân bản bộ của Lưu Duyên còn đang chuẩn bị đá lăn, lăn cây, cung nỗ thủ cũng đang chuẩn bị đối xạ cùng quân Hứa Thành. Bọn chúng nào có thể dự đoán được ở khoảng cách xa như vậy, sẽ có người bắn tên. Hơn nữa, còn có thể bất ngờ bắn ra, trên tường thành tử thương một mảng.
************************************
“Không tốt” Lưu Duyên kinh hãi. Hắn vừa mới nhìn thấy Cung Tiễn Thủ quân địch xuất trận, vốn tưởng rằng đối phương cần vào gần mới bắn tên, cho nên hắn không kịp cho bộ hạ né tránh.
“Tấm chắn nhanh” Lưu Duyên hét lớn.
Thuẫn bài thủ lập tức xông lên trước, ngăn tại trước người binh sĩ không có cầm tấm chắn, giơ tấm chắn lên. Bọn chúng vốn là vì Lưu Duyên chuẩn bị khả năng xảy ra hỗn chiến trên tường thành, vì để bảo trì thể lực, quân
Thuẫn bài thủ một mực đứng ở bên kia tường thành, không tham gia lao động chân tay. Thế nhưng chính điều này cũng làm cho bọn chúng cứu được không ít người.
Kỳ thật, cho dù trong quân địch có nhiều lính cung thủ, bình thường cũng sẽ không tạo thành uy hiếp lớn như vậy đối vưới tường thành, bởi vì Cung Tiễn Thủ bình thường không bắn được xa như vậy, chuẩn xác như vậy. Hơn nữa, cuộc chiến công thành, luôn luôn lấy cung tên làm đầu, cho nên binh sĩ thủ thành cũng cực kỳ cảnh giác phòng ngự cung tên, nhưng Trường cung thủ trong quân Hứa Thành không giống như vậy, cung của bọn họ đầy đủ sức lực, tầm bắn xa, nhìn bề ngoài thì chỉ có hai điểm này, kỳ thật đã có thay đổi về chất, trên căn bản đã phá vỡ quy tắc công thành thời đại đó. Hơn nữa bọn hắn chỉ cần bắn tên, căn bản có thể tạo nên phương thức bao trùm, địch nhân muốn tránh cũng không được, sao có thể không lần lượt trúng tên?
*******************
“Hừ” nhìn thấy quân địch dùng tấm chắn, Trương Liêu hừ nhẹ một tiếng: “Kình nỗ thủ, xuất chiến”
Trường cung thủ lập tức lui về phía sau, đổi thành một đội hơn ngàn người Kình nỗ thủ đi ra, tất cả cũng một mực đi về trước. Khi còn cách tường thành ước chừng năm trăm bước, bọn chúng dừng lại, giơ cung nỏ trong tay lên.
“Bắn”
“Vèo” “Vèo” một nghìn tên nỏ mang theo tiếng thét phóng tới tường thành.
********************
“Nhanh nằm xuống” Lưu Duyên hét lớn. Hắn nhạy cảm ý thức được những tên nỏ này rất lợi hại.
“Phập” “Phập” Kình Nỗ xuyên qua một tầng lá chắn sắt, tiếp tục xuyên thấu thân thể các binh sĩ, trên tường thành lại vang lên hàng loạt kêu thảm thiết.
Nhưng lần này Lưu Duyên phản ứng rất nhanh. Tướng sĩ thủ hạ nghe theo mệnh lệnh, phần lớn nằm xuống, chỉ có một số ít phản ứng không lanh lợi bị tên nỏ quân Hứa Thành xuyên thấu qua người.
“Thật lợi hại” bây giờ Lưu Duyên căn bản không dám đứng lên: “Đây là cung nỏ gì vậy, có thể bắn được xa như vậy, sức lực này thì ngay cả võ tướng có tài bắn nhất cũng không thể bắn lợi hại như vậy” chỉ cần hai lượt tên vừa rồi, khiến cho hắn mất đi hai phần binh mã.
“Tướng quân, làm sao bây giờ?” Thân binh của hắn rất may mắn, ngay cả một cọng lông cũng không bị tổn thương thế nhưng y cũng cực kỳ kinh hãi.
“. . .” Lưu Duyên trầm ngâm suy nghĩ một hồi, hắn lại ngẩng đầu vụng trộm nhìn ra phía ngoài, thấy quân Hứa Thành còn không có ý định công thành, trong lòng đôi chút yên tâm: “Lập tức phái người vào trong nội thành, lấy các loại ván cửa, ván giường mang lên trên này ngăn ở trên tường thành, ngăn cản tầm mắt quân địch”
“Vâng” thân binh lĩnh mệnh mà đi. Đương nhiên, hắn cho dỡ hết tấm ván đi, bầu trời đổ mưa thì thật sự hết cách.
*************************
“Oa thật lợi hại, ta rốt cục hiểu rõ vì sao chúa công yêu cầu thiết lập nhiều hơn cung nỏ binh rồi” Liêu Giang hoan hô, hắn lại nhìn Trương Liêu hỏi: “Hiện tại quân địch căn bản không dám ngẩng đầu, sao chúng ta không xông lên?”
“Ngươi quên chúng ta không nghĩ trong thành sẽ có người, căn bản không mang theo thang mây cùng các loại khí giới công thành. Hơn nữa tướng lĩnh quân địch phản ứng rất nhanh, thật sự là người có tài, không thể khinh địch” Trương Liêu nói.
“Không phải” Liêu Giang phản bác: “Hắn cho binh sĩ gục xuống, căn bản cũng không dám thò đầu ra. Nếu như chúng ta mang theo thang mây, chẳng phải có thể trực tiếp tấn công rồi sao?”
Lúc này, các tấm ván của Lưu Duyên đã được mang đến, lập tức tường thành được đôn cao lên một đoạn.
“Ngài xem, ngài xem, Trương tướng quân, ” Liêu Giang lại chỉ tay lên tường thành nói: “Hắn làm như vậy rõ ràng không phải là sợ chúng ta sao? Làm gì còn có điều cố kỵ? Chẳng lẽ lính của chúng ta không thể đánh lại bọn hắn. Ta cũng không tin hơn nữa chúng ta có thể dùng cung nỗ thủ áp chế quân địch trên đầu thành, sẽ tìm một cây gỗ to dùng làm đụng mộc, va chạm cửa thành, không cần dùng đến thang mây nữa”
“Tốt” Trương
Liêu không nhịn được liền nói. Hắn hiểu bản thân mình mới vừa rồi đã bị thói quen cũ trói buộc. Hắn chỉ nghĩ rằng công thành là phải đánh tường thành, thật không nghĩ đến bên cạnh mình đã có cung nỗ thủ cường lực, hoàn toàn có thể không cần cố kỵ quân địch trên tường thành.
“Chuẩn bị đụng mộc” hắn lớn tiếng ra lệnh.
Rất nhanh, đụng mộc liền được mang lên trước trận.
“Cung nỗ thủ áp chế, những người còn lại toàn lực tấn công cửa thành, mở cửa thành ra cho ta” Trương Liêu hét lớn, phương pháp công thành này thật sự rất thoải mái, chỉ sợ không có biện pháp nào dễ dàng, thoải mái hơn biện pháp này? Thế nhưng hắn cũng không bị vui sướng xông lên làm choáng váng đầu óc, vẫn đang nhìn chăm chú lên trên tường thành đối diện. Dù sao tướng địch trên thành đối diện cũng được coi là một người có tài.
***********************
“Nguy rồi, bọn chúng muốn đụng cửa thành” Lưu Duyên từ trong khe hở một khối ván cửa chứng kiến động tác của quân Hứa Thành phía dưới, trong lòng hắn vô cùng khẩn trương.
“Nhanh, xuống dưới, thủ vững cửa thành cho ta” hắn quát to với người bên cạnh mình nhưng hắn cũng hiểu rõ, cuối cùng thì hắn cũng không thủ được thành. Đối phương nhiều người hơn, hắn lại không thể tự do hành động, làm sao bây giờ? Đường đường là một tướng quân mà lúc này Lưu Duyên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Cạch” “Cạch” tiếng va đập kịch liệt truyền đến khiến cho nỗi kinh hoảng trong lòng Lưu Duyên càng tăng thêm.
“Lăn cây, lăn đá, nện cho ta, ném về phía quân địch đang phá cửa thành cho ta” Lúc này dưới tình huống hiện tại, Lưu Duyên bất chấp tất cả.
Thế nhưng, binh sĩ vừa mới thò đầu lên, giơ gỗ, hòn đá, còn chưa kịp ném xuống, tên bắn của quân Hứa Thành đã tới rồi, không chút lưu tình đưa bọn chúng đến một thế giới khác. Cơn điên cuồng ngắn ngủi của Lưu Duyên bị cưỡng chế ép xuống.
“Đáng giận” Lưu Duyên giận dữ. Hắn vốn là người rất có phương pháp thủ thành nên Tào Tháo mới có thể giao cho hắn trách nhiệm canh giữ, phòng thủ Huỳnh Dương. Mà chỉ cần quân Tào có thể chiếm đóng Huỳnh Dương, quân Hứa Thành không thể không để ý đường lui trực tiếp tấn công Tào Tháo. Thế nhưng hắn lại đụng phải một đội quân khác thường như này. Cung Tiễn Thủ quá nhiều, thật lợi hại. Trong lịch sử, Lưu Duyên phòng thủ Bạch Mã, bị Đại tướng Nhan Lương của Viên Thiệu tấn công, giữ gìn mấy tháng không lùi, Nhan Lương một mực đợi đến lúc
Tào Tháo đến giúp, cũng không thể đánh hạ.
“Giết” Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng Lưu Duyên lại có thể nghe rất rõ ràng. Đây là giọng nói phát ra từ chỗ cánh cửa thành, cửa thành sắp bị phá rồi.
“Chuẩn bị trận giáp lá cà” hắn rống to.
**************************
“Cửa thành mở, cửa thành mở” Liêu Giang kêu to, phảng phất như cửa thành bị một mình hắn mở ra.
“Cho binh sĩ phá cửa lui về phía sau, đao thuẫn thủ phía trước, cung nỗ thủ phân ra một bộ phận, càn quét quân địch trong cửa thành trước mặt “
Trương Liêu tỉnh táo hạ lệnh.