“Tiểu thư, em không sao.” Thanh Hà rút tay về, đem ngón tay ngậm trong miệng, thu dọn mảnh nhỏ trên đất xong, đứng dậy rời đi. Thanh Hà cùng Bạch Chỉ ở chung nhiều năm, Bạch Chỉ sao có thể không biết, sự thật là nàng ta có việc muốn giấu diếm?
Mà việc này, cùng biểu ca có liên quan đi? Bạch Chỉ quay đầu nhìn về phía Liễu Kế, phát hiện sắc mặt hắn cũng không tốt, tâm sự chồng chất.
Xem ra là đúng rồi.
Nàng không hỏi, có điều trong lòng hơn một chút suy nghĩ.
Bạch Chỉ cho rằng từ nay về sau hoặc là nàng an tâm đóng cửa kiểm điểm, hoặc là Bạch Uyên nảy lòng từ bi muốn nàng trở về. Những ngày tiếp theo trong cuộc sống, nàng quả thật bình an vô sự, sáng ra rời giường ăn cơm thêu thùa may vá, buổi trưa ngủ, buổi chiều uống trà đọc sách, buổi tối tắt đèn ngủ. Vòng đi vòng lại, mặc dù chán nản đơn điệu, cũng coi như thái bình.
Cho đến khi…
Liễu Như bị người ta đánh .
Việc này nói đến thì dài.
Liễu Như chưa từ bỏ ý định với Mộ Đồ Tô, vào Bùi phủ làm công theo ngày, nữ phẫn nam trang lừa gạt đi vào. Tuy có lòng làm công, nhưng lại có một thân thể được nuông chiều từ bé. Việc gì cũng làm không xong, còn liên lụy những người làm tạp vụ khác, khó tránh khỏi bị bài xích. Bài xích thì bài xích đi, nàng ta ý không ở trong lời , nàng ta chỉ muốn tiếp cận Mộ Đồ Tô. Ai biết, phòng của Mộ Đồ Tô, người làm công nhật không được tới gần. Không tiếp cận được? Liễu Như giật mình, xuống tay từ nha hoàn bên người hầu hạ Mộ Đồ Tô. Dung mạo của nàng xinh đẹp, nam trang lại cực kì thanh tú, tiểu nha hoàn sao có thể chịu được “sắc đẹp” của nàng, mỗi lần đều khiến nha hoàn như mở cờ trong bụng, miệng cười toe toét.
Nha hoàn mà Liễu Như đùa giỡn có người yêu, tên đó hận Liễu Như nghiến răng nghiến lợi, thừa dịp Liễu Như chưa chuẩn bị, chụp bao tải lên đầu nàng, đánh cho giải hận. Một lần đánh này, Liễu Như bị thương không nhẹ. Cả người bị giẫm đạp không nói làm gì, ngay cả khuôn mặt kiêu ngạo khuynh thành cũng xanh một đám tím một đám, nhìn rất là buồn cười.
Mà vào lúc nàng ta chữa thương, Mộ Đồ Tô bởi vì thắt lưng bị thương nghiêm trọng, không thể ra trận, vương phi đau lòng con trai không để ý sự phản đối của Mộ Đồ Tô, suốt đêm vận chuyển hắn ra Đồng thành, trở về kinh thành an dưỡng. Liễu Như vì không thể nhìn thấy Mộ Đồ Tô một lần cuối cùng, kém chút nữa khóc đến mức mắt bị mù.
Khi Bạch Chỉ nhìn nàng ta, nàng nở một nụ cười âm hiểm. Biểu muội này thật sự là tự tìm khổ ăn.
Nằm ở trên giường không giải được tức giận, Liễu Như tố khổ với Bạch Chỉ, “Đời này sự nhục nhã nhất của ta không phải bị thế tử từ chối, mà là bị người ta chụp bao tải đánh một trận.”
Bạch Chỉ hé miệng nghẹn cười nói: “Hận thì thế nào? Nguyên do bị đánh lại không thể nói cho biểu ca cùng cậu, không có người báo thù cho muội.”
“Ta sẽ tự báo thù.” Liễu Như nghiến răng nghiến lợi, đôi mi xinh đẹp nhăn thành một đoàn.
Bạch Chỉ giật mình, khuyên nàng, “Cân nhắc một chút, đừng giống lần trước như vậy…” Nàng hơi chột dạ, “Để người khác chiếm tiện nghi, cố hết sức cũng không thể lấy lòng người khác.” Nàng còn nhớ rõ ánh mắt oán giận lúc đó của Liễu Như, nhắc tới cô gái leo lên giường Mộ Đồ Tô, hai mắt nàng ta phun lửa, suýt nữa đốt cháy bản thân.
“Ta chết cũng không quên thanh âm người nọ, thù này không báo, thề không làm người.”
“Đánh muội chắc là người tình của nha hoàn kia, phái người điều tra một chút là biết.”
“Ta đã điều tra xong. Người này tên Trần Thạch Sùng, đầu bếp trong phủ, thích đi phố Hoa uống rượu đến canh ba. Yêu mỹ nữ!” Lúc Liễu Như nói đến “mỹ nữ”, trên mặt lộ ra giảo hoạt tươi cười.
Bạch Chỉ lập tức ngắt lời nàng, vội vàng ngăn cản, “Chớ dùng mỹ nhân kế.”
“Ta muốn làm hắn đoạn tử tuyệt tôn.”
“Muội định làm gì?” Bạch Chỉ cảm thấy có dự cảm không tốt.
Liễu Như hí mắt, trong mắt nảy sinh ác độc, “Thiến.”
“…”
Qúa mãnh, Liễu Như hoàn toàn xứng đáng cầm đầu.
“Vậy muội tự giải quyết cho tốt, đừng làm bản thân chịu thiệt .” Bạch Chỉ đành phải khuyên bảo nàng ta. Dù sao mỹ nhân kế tốt thì tốt, tính nguy hiểm cũng lớn, nếu sơ xuất, bị người khác ăn, chính là không trộm được gà còn mất nắm gạo, mất nhiều hơn được.
“Cho nên việc này, cần biểu tỷ giúp đỡ.” Liễu Như mỉm cười với Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ không bị lung lạc, quả quyết sẽ không giao du với kẻ xấu, lúc này, rất quyết đoán cự tuyệt, “Biểu tỷ tới đây để kiểm điểm, cũng không phải để gây rắc rối. Về việc này, biểu tỷ lực bất tòng tâm.”
“Chẳng lẽ tỷ nhẫn tâm thấy ta chịu thiệt sao?” Liễu Như lộ ra đáng thương.
Bạch Chỉ vô cùng lạnh nhạt hỏi lại: “Chẳng lẽ không quên được sao?”
Liễu Như nảy sinh ác độc, “Nếu như tỷ không giúp ta, ta sẽ viết thư cho dượng, nói tỷ ở chỗ này câu tam đáp tứ , quyến rũ ca ca ta.”
“Tốt nhất nói ta không quyến rũ được ca ca muội, sửa thành quyến rũ cha muội.” Bạch Chỉ vuốt sợi tóc trước trán, không để ý tới nàng ta càn quấy, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Dù sao thanh danh của nàng đã không tốt , không ngại thêm một chữ “bất luân” .
Liễu Như thấy uy hiếp không có tác dụng, tức giận vỗ giường bành bạch.
***
Bạch Chỉ nghỉ ngơi như thường, ngủ trưa đến giờ Thân. Thanh Hà ngồi đợi bên giường. Bạch Chỉ mệnh Thanh Hà chải tóc, tóc mới chải được một nữa, tùy tùng của Liễu Kế đi tới, nói cho Bạch Chỉ, Liễu Kế chờ nàng ở Phượng Tiên lâu.
Đột nhiên mời nàng đi Phượng Tiên lâu? Phượng Tiên lâu là tửu lâu vang danh ở Đồng thành, trước đó vài ngày Bạch Chỉ còn cùng Thanh Hà suy nghĩ đi nếm thử thức ăn ở đó, không ngờ hôm nay Liễu Kế làm ông chủ mời nàng tiến đến?
Như vậy nàng cung kính không bằng tuân mệnh .
Có điều lúc đi ra ngoài, Thanh Hà nói bụng đau, không thể đi cùng. Bạch Chỉ cảm thấy Thanh Hà đột nhiên bị đau bụng, mới vừa rồi còn khỏe mạnh, sao lại khéo như vậy, nói đau là đau? Lòng còn nghi hoặc, nhưng Bạch Chỉ cũng đành phải đi một mình.
Chiến sự tới gần, Đồng thành không bằng trước kia, dòng người bên ngoài không nhiều lắm, Phượng Tiên lâu lúc trước ngẫu nhiên đi qua thấy chật ních người, lúc này lượng khách thưa thớt, tương phản thật lớn. Tiểu nhị giống như nhận ra Bạch Chỉ, cúi đầu khom lưng hỏi: “Là Bạch cô nương?”
“Đúng vậy.”
“Mời đi bên này.” Bạch Chỉ đi theo tiểu nhị lên lầu hai ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau tiểu nhị mang lên chút điểm tâm, bánh mè, lòng đỏ trứng, đường trắng cao. Xem như phong phú. Bạch Chỉ vừa thưởng thức điểm tâm vừa nhẫn nại chờ Liễu Kế. Ai có thể tưởng được, có một người bỗng nhiên ngồi đối diện nàng, hướng nàng cười ngây ngô. Người nọ mặt như quan ngọc, dáng người châu tròn ngọc sáng, trên người tản ra như có như không … mùi thức ăn.
“Hoa rơi không phải vật vô tình.” Người đàn ông ngồi đối diện hướng Bạch Chỉ đọc một nửa câu thơ đầu.
Bạch Chỉ giật mình, “Hóa thành xuân nê càng hộ hoa.” Người đàn ông này đang kiểm tra thơ văn nàng sao?
Nhất thời đôi mắt người đàn ông kia sáng quắc. Bạch Chỉ bị ánh mắt quá mức tỏa sáng của hắn làm cho sợ hãi. Nàng đã nói gì, khiến cho hắn sung sướng như vậy? Sung sướng có chút không bình thường.
“Cô để ý tới ta lúc nào?” Người đàn ông đối diện ngượng ngùng cúi đầu, nhưng miệng lại mở to, không giấu được ý cười.
“Mới vừa rồi.”
Người đàn ông đối diện giật mình, lập tức cười ngây ngô, ” Thật là một cô nương thú vị.”
Bạch Chỉ cảm thấy người đàn ông luôn luôn cười ngây ngô này chắc là người điên, lúc người nhà không chú ý, vụng trộm chạy đến. Nàng cũng không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với hắn, nàng đem điểm tâm đẩy đến trước mặt hắn, “Tất cả đều cho ngươi, ngươi đến bàn kia ngồi ăn đi.”
Người đàn ông đối diện không hiểu, “Vì sao?”
Lúc này, sau lưng Bạch Chỉ có người nói, “Thạch Sùng, ta đến chậm.”
Bạch Chỉ nghe thanh âm này, sao thấy có vài phần quen thuộc? Ngoái đầu nhìn lại, Bùi Cửu một thân quần áo thanh lịch, tóc tai chỉnh tề đứng ở đầu cầu thang, thấy Bạch Chỉ cũng sửng sốt. Thì ra người đàn ông ngồi đối diện nàng là Trần Thạch Sùng đã chụp bao tải đánh Liễu Như.
Trần Thạch Sùng nhìn Bạch Chỉ cười nói: “Đó là huynh đệ của ta.”
Bùi Cửu đi tới, nhíu mày nhìn Bạch Chỉ, trong ánh mắt mang theo thất vọng cùng không tin. Bạch Chỉ cảm thấy quái lạ, chỉ cảm thấy ánh mắt này thật sự cổ quái. Nàng chỉ nghe Bùi Cửu nói với Trần Thạch Sùng: “Đây là Hoa Lạc gần đây hay viết thư tình cho huynh?”
Trần Thạch Sùng vui mừng há to miệng, nhìn trộm Bạch Chỉ mấy lần, vui cười gật đầu lại gật đầu.
Bạch Chỉ sững sờ ở chỗ kia, không rõ ý tưởng. Thơ tình nào?
Bùi Cửu khinh bỉ nhìn Bạch Chỉ, “Bạch cô nương không hổ là Hoa Lạc , thấy đàn ông hơi có tư sắc đã dập dờn tầng tầng cành hoa! Người trong lòng không ít nhỉ!” Có điều không biết tại sao nghe giọng điệu của hắn có chút vị chua cùng tức giận?
Trần Thạch Sùng giống như cũng nghe ra manh mối, “A Cửu, huynh biết Hoa Lạc?”
“Không biết.” Bùi Cửu đặt mông đẩy Trần Thạch Sùng đến một cái ghế khác, tự mình ngồi đối diện Bạch Chỉ, đang dùng đôi mắt giết người hung hăng đâm nàng.
Cuối cùng Bạch Chỉ cũng hiểu rõ chuyện gì. Trần Thạch Sùng mấy ngày gần đây nhận được thư tình nặc danh, hôm nay là ngày cùng cô gái viết thư tình kia gặp mặt ở lầu hai Phượng Tiên lâu, vừa vặn lầu hai chỉ có một cô gái là nàng. Lấy một câu thơ làm ám hiệu. Có điều câu thơ này cũng quá mức bình thường, là bài thơ danh truyền trăm năm, người hơi có học thức đều có thể đối được.
Mà Bùi Cửu dường như là đến tham khảo cho Trần Thạch Sùng, cũng là đến giúp vui . Ai biết, người quen gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Hắn hiểu lầm nàng là Hoa Lạc viết thư tình, mà “Hoa Lạc” nàng đây trước đó không lâu còn khóc lóc nức nở cầu hắn cưới nàng, nháy mắt công phu đã “hóa thành xuân nê” hộ một “mĩ nam hoa” khác < câu thơ khi nãy : Hóa thành xuân nê càng hộ hoa>.
Đây thật là hiểu lầm. Nàng bởi vì nhất thời tham ăn, mới đến Phượng Tiên lâu .
Ngữ khí Bùi Cửu cứng ngắc nói: “Vì sao cô thích Thạch Sùng?”
Trần Thạch Sùng ngồi bên cạnh há to miệng, mắt đầy chờ mong nhìn nàng.
“Ta căn bản không biết hắn.” Bạch Chỉ hung hăng hướng Trần Thạch Sùng hắt một chậu nước lạnh.
Khuôn mặt tươi cười của Trần Thạch Sùng nháy mắt cứng ngắc như đá. Bùi Cửu hừ một tiếng, “Đừng băn khoăn tới ta, nói dối đối với ta không có ý nghĩa gì. Ta đã nhận rõ bộ mặt thật của cô.”
Ai băn khoăn hắn ? Nàng nói là thật!
Bỗng nhiên nghe thấy một trận thanh âm bước nhanh dẫm nát tấm ván gỗ, một cô gái không hề dự đoán xông vào giữa đối thoại của bọn họ. Nàng ta nắm tay Bùi Cửu, xấu hổ cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch cười, “Ta là Hoa Lạc. Ta đến chậm, Trần công tử chớ trách.”
Bạch Chỉ run rẩy run rẩy lông mày. Thì ra Hoa Lạc là Liễu Như. Có điều dường như nàng ta nhầm đối tượng? Trần Thạch Sùng bị vắng vẻ ngồi một bên vô cùng khổ sở nhìn mỹ nhân Liễu Như, hắn bi phẫn nói: “Tại hạ là… Trần Thạch Sùng.”
Liễu Như giật mình, ánh mắt trưng cầu liếc đến Bạch Chỉ. Bạch Chỉ trầm trọng gật đầu.
Nét mặt Liễu Như cứng ngắc cười cười với Bùi Cửu, “Huynh là?”
“Bùi Cửu.”
Liễu Như hít sâu một hơi, lại hướng Trần Thạch Sùng đang sắp khóc hắt một chậu nước lạnh, “Ngượng ngùng, lầm đối tượng.”
Bạch Chỉ có thể nghe được tiếng Trần Thạch Sùng tan nát cõi lòng.
Liễu Như rũ xuống rèm mắt, như kiểu thiếu nữ động tình, “Bùi công tử, Hoa Lạc luôn luôn ái mộ huynh.”
Bạch Chỉ nghe được tiếng bản thân tan nát cõi lòng.
Mộ Đồ Tô mới đi mấy ngày, Liễu Như đã đứng núi này trông núi nọ, đổi mục tiêu ?