Đến cuối tháng tư, tình trạng bận rộn của Chung Định cũng dần dần dịu bớt.
Hắn đặt vé đi Tứ Xuyên.
Nói ra cũng khéo, ngày 30/4 Hứa Thất Trúc không phải lên lớp, thêm vào kỳ nghỉ ngắn 1/5, cộng lại cũng được bốn ngày trời. Cậu xin nghỉ phép bên cửa hàng tiện lợi, cùng Hứa Huệ Chanh về nhà.
Hứa Huệ Chanh thật sự vui vẻ vô cùng.
Cô hẹn Hứa Thất Trúc ra ngoài dạo phố, mua cả một đống quà cho cha mẹ.
Mua xong trờ về, lại có chút hổ thẹn. Dù sao thì cô vẫn chưa có công việc chính thức, kinh tế dựa hoàn vào vào sự hỗ trợ của Chung Định. Cô ngập ngừng nói, “Chung tiên sinh, nhà còn đủ ăn không vậy?”
Chung Định hỏi lại, “Sổ sách không phải do em quản sao?”
“Số tiền đó em đều đang để tiết kiệm ấy…” Hắn chuyển toàn bộ tiền bán xe bán nhà vào tài khoản của cô xong thì chưa từng hỏi thêm điều gì. Cô đã nghe hắn nói từ sớm, tài khoản của hắn đều bị đóng băng cả rồi. Cô buồn bực, chi tiêu sinh hoạt thường ngày, hắn lấy tiền từ đâu ra đây.
“Từ từ để dành.” Hắn không biểu hiện gì nhiều, “Tiền tích góp của tương lai chúng ta dựa vào em hết đấy.”
Hứa Huệ Chanh nghe giọng điệu này của hắn, liền cảm thấy hắn không mấy để tâm.
Chuyến đi này, Chung Định đặt vé hạng nhất.
Hứa Huệ Chanh líu lưỡi, “Sao không mua hạng phổ thông vậy?”
“Hạng phổ thông hết vé rồi.” Hắn trả lời rất đương nhiên.
Vé máy bay ngày 1/5 thật sự rất khó lấy, thế là cô tin lời giải thích của hắn.
Thành phố G không có sân bay. Vé máy bay của họ là bay đến thành phố C.
Cha Hứa làm việc ở thành phố C. Kỳ nghỉ ngắn vốn ông chỉ được nghỉ một ngày, nhưng do biết con gái và con trai sẽ trở về, ông bèn đổi ngày nghỉ với đồng nghiệp, xin nghỉ thêm một ngày.
Mấy người Hứa Huệ Chanh đến sân bay của thành phố C vào buổi chiều, Cha Hứa vẫn chưa tan ca.
Sau cuộc điện thoại với Cha Hứa, cô nói, “Chung tiên sinh, ba em phải năm giờ rưỡi chiều mới có thể đi. Chúng ta đợi chút, đi cùng ông nhé.”
Chung Định không ý kiến gì.
Buổi sáng hắn đã liên hệ với công ty cho thuê xe, bây giờ xe đã được đưa tới sân bay đúng hạn.
Hứa Thất Trúc đã bắt đầu quen với các loại phục vụ chu đáo của ông anh rể tương lai này.
Một đoàn người ở trong nhà hàng gần với khu phố nơi Cha Hứa làm việc, chờ đợi.
Sập tối, Cha Hứa gọi điện thoại tới.
Sau khi nhận điện thoại, Hứa Huệ Chanh không thể kiềm nén được tâm trạng nôn nóng của mình, vừa nói vừa đi ra ngoài nhìn xung quanh. Nhìn thấy bóng dáng của Cha Hứa ở ngoài cửa sổ, nước mắt của cô liền rơi xuống, tiếng nói chuyện cũng trở nên nức nở.
Cô vội vã chạy ra khỏi nhà hàng.
Chung Định và Hứa Thất Trúc chầm chậm theo sau.
Cha Hứa gạt đi nước mắt trên mặt Hứa Huệ Chanh, một câu hoàn chỉnh cũng thốt không nên lời.
Đợi khi tâm tình của hai cha con bình tĩnh lại, Hứa Thất Trúc đến bên ôm lấy Cha Hứa một cái.
Hứa Huệ Chanh lau sạch nước mắt, quay đầu nhìn Chung Định. Cô cười với hắn, sau đó kéo tay của Cha Hứa, “Ba, để con giới thiệu cho ba, đây là Chung Định, là Chung tiên sinh của con.”
Chung Định bước lên trước, hơi hơi gật đầu, “Chào chú.” Đây coi như là thời điểm lễ phép hiếm có khó tìm của hắn.
“Tốt, tốt.” Cha Hứa gật đầu đáp lại.
Trước đó Cha Hứa cũng đã nghe Hứa Thất Trúc nhắc đến người con rể tương lai này. Bây giờ mới gặp, quả nhiên là phong độ bất phàm, dáng vẻ đường hoàng. Cha Hứa vừa nhìn, nửa ý kiến phản đối cũng không có.
Từ nơi này lái xe qua thành phố G đại khái cần hai tiếng xe chạy.
Ở nhà Mẹ Hứa đã thu xếp một phần, có vài việc không làm được, bèn đợi Cha Hứa về đến nhà rồi làm tiếp.
Trên đường, Hứa Huệ Chanh và Cha Hứa ngồi cùng nhau, nói chuyện suốt.
Tiếng phổ thông của Cha Hứa không tốt, lúc nói chuyện với người nhà vẫn nói bằng giọng Tứ Xuyên.
Chung Định nghe không hiểu.
Thế nhưng hắn biết, cô nương ngốc kia đã nở ra thành đóa hoa rực rỡ rồi.
—-
Tiếng nói của Hứa Huệ Chanh vừa mới truyền từ ngoài cửa vào thì nước mắt của Mẹ Hứa đã lăn dài, bà vội vàng mở cửa, kêu lên, “Sửu Nha…”
“Mẹ…” Hứa Huệ Chanh chạy đến, ôm lấy mẹ mình.
Hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.
Hứa Thất Trúc ở bên cạnh khuyên, “Mẹ à, chị đã trở về rồi, phải vui lên chứ.”
“Đúng đúng, phải vui lên.” Mẹ Hứa lau nước mắt, tỉ mỉ ngắm nhìn đứa con gái đã xa cách lâu ngày. Mắt của bà không được tốt, nhìn vật gì cũng phải tập trung chú ý thì mới thấy được rõ. Bà vươn tay xoa mặt con gái, “Sửu Nha thật xinh đẹp.”
Nước mắt của Hứa Huệ Chanh vẫn chưa cạn, nhưng vẫn toét miệng cười. Lúc này lòng cô đầy ăm ắp niềm hạnh phúc.
Cô kéo Chung Định, giới thiệu với Mẹ Hứa.
Mẹ Hứa mỉm cười, “Nào, ngồi xuống hết đi. Thất Trúc, đi pha trà.” Bà chăm chú nhìn con gái một hồi, sau đó cười càng thêm hân hoan. Bởi vì khi con gái nhìn chàng rể tương lai này, trong mắt dạt dào tình ý.
Hứa Thất Trúc đặt quà cáp xuống, dạ một tiếng rồi đi nấu nước.
Cha Hứa thì vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Hứa Huệ Chanh vốn muốn vào giúp đỡ, nhưng bị Mẹ Hứa kéo lấy, “Sửu Nha nói chuyện với mẹ.”
Xa cách sáu năm đằng đẵng, Mẹ Hứa lại không hề hỏi tỉ mỉ những chuyện đã qua của Hứa Huệ Chanh, bà chỉ nói, “Trở về là tốt rồi.”
Mẹ Hứa đưa ly trà qua cho Chung Định.
Bất ngờ là, Chung Định có chút cẩn trọng. Hắn dùng hai tay đón lấy, khẽ nói tiếng cảm ơn. Trước nay hắn là hạng người vô lễ cổ quái, nhưng mà hôm nay, lại tỏ ra rất có giáo dưỡng, trả lời nhã nhặn điềm đạm.
Vốn ban đầu Hứa Huệ Chanh còn lo lắng, sợ khi gặp cha mẹ cô, hắn vẫn cứ cái dáng vẻ lạnh nhạt hững hờ trước kia. Thật không ngờ, giờ lại bộ dáng chàng rể ngoan như vậy.
Cô càng lúc càng thích.
Lúc Mẹ Hứa hỏi về gia đình của Chung Định, màu sắc đôi con ngươi của hắn tối đi, sau đó hơi mỉm cười, “Cha mẹ đều mất.”
Hứa Huệ Chanh sững sờ.
Mẹ Hứa nhất thời lúng túng, “Xin lỗi, thím quá đường đột rồi.”
“Không sao ạ.” Chung Định vẫn cười cười.
Hứa Huệ Chanh biết quan hệ trong nhà hắn không tốt, nhưng lại không ngờ hắn dùng bốn chữ đó để hình dung.
Cô đau lòng.
Bởi vì Hứa Huệ Chanh đã nhắc nhở, Chung Định không thể ăn cay, cho nên bữa cơm tối nay của Hứa gia toàn bộ đều không bỏ ớt.
Chung Định chỉ liếc nhìn một cái thì đã hiểu, bữa cơm này là chú ý đến khẩu vị của hắn.
Nơi này, so với Chung gia kia của hắn, hoàn toàn bất đồng.
Căn nhà này đại khái chỉ khoảng 60 mét vuông, còn không được bằng một phần tư căn phòng hai tầng của hắn, chứ đừng nói đến căn biệt thự lâm viên xa hoa của Chung gia.
Lối đi chất đống các thứ vật dụng lặt vặt, khiến cho không gian sinh hoạt càng thêm nhỏ hẹp. Cơm tối chỉ là những món ăn thường ngày, không thề nào so bì với những sản phẩm tinh xảo thượng đẳng của đầu bếp trong Chung gia.
Thế nhưng không khí đầm ấm nơi này, lại vượt xa Chung gia cả trăm lần.
Một nhà cười nói vui vẻ, hòa hòa thuận thuận.
Căn phòng đơn giản, dường như được mạ lên một lớp màu vàng ấm. Cực kỳ ấm áp.
Hứa Huệ Chanh đột nhiên nhìn sang sườn mặt của Chung Định. Đó là vẻ mặt dịu dàng hiếm khi thấy được. Cô nhìn ngắm một hồi, không kiềm được lại mỉm cười.
Hắn cảm giác được, quay đầu lại cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Tay của cô trốn dưới gầm bàn, nắm lấy tay của hắn.
Nhưng lại bị hắn bắt lấy.
Mặt cô đỏ lên, sợ bị cha mẹ nhìn ra manh mối, thế là cô hơi chút vùng vẫy.
Chung Định cười cười, buông tay cô ra.
—-
Hứa gia chỉ có hai căn phòng.
Lúc này lại có tới năm con người.
Tuy rằng Hứa Huệ Chanh và Chung Định ở chung đã lâu, nhưng dưới mắt của Cha Hứa Mẹ Hứa, con gái vẫn còn là một cô nương chưa gả, cho nên tối nay cô không thể cùng giường với Chung Định được.
Cuối cùng, Chung Định đi ra ngoài khách sạn.
Hứa Huệ Chanh và Mẹ Hứa chen nhau trên một chiếc giường, Cha Hứa ngủ trong phòng của Hứa Thất Trúc, Hứa Thất Trúc thì có một chiếc giường gấp.
Vốn là Hứa Huệ Chanh muốn cho Hứa Thất Trúc cũng ra ở ngoài khách sạn, nhưng cậu nói khách sạn ngủ không quen.
Khách sạn, là do Cha Hứa chọn, không xa, chỉ ở con phố kế bên, do ông đưa Chung Định qua đó.
Hứa Huệ Chanh không quen thuộc thành phố G, nhưng nhìn khu vực nơi này, cô đoán rằng chẳng thể có khách sạn nào cao cấp. Cô sợ Chung Định sẽ chê. Dù sao thì, hắn trước nay vẫn là tầng lớp thượng lưu, sao có thể thích ứng với cuộc sống bình dân nhanh thế được.
Thế là trước khi Chung Định sắp ra khỏi nhà, cô kéo hắn ra ngoài ban công một lát.
“Chung tiên sinh.” Cô đè thấp âm lượng, “Nếu như anh thấy nơi đó không tốt thì đừng nói trước mặt ba em…”
“Ừm.” Hắn nắm lấy vai cô kéo đến bên mình, “Tiểu Sơn Trà, hôn tạm biệt cái nào.” Tối nay không thể ôm cái thân thể mềm mại như bông này rồi.
Cô bị hắn dọa, vội vàng quay đầu nhìn tình hình trong phòng.
Cũng may, Cha Hứa và Mẹ Hứa đều không chú ý đến bên ngoài ban công này.
Cô vội vàng hôn cái chụt lên mặt hắn, rồi đẩy hắn ra.
Chung Định đang tính hôn cái nữa, thì tiếng nói của Hứa Thất Trúc đã truyền đến, “Chị, hành lý của chị em kéo vào dùm chị rồi này.”
“Ừ ừ.” Hứa Huệ Chanh hốt hoảng đáp lại, thoát khỏi cái ôm của Chung Định.
Hứa Thất Trúc kéo cửa ban công ra, nhìn thấy mặt cô đỏ rực, lại nhìn bóng lưng của Chung Định, nhất thời hiểu ra điều gì đó. Thế là, cậu cũng trở nên bối rối.
Chung Định rất bình thản, khi xoay người lại, sắc mặt chẳng hề khác lạ.
Lúc hắn theo Cha Hứa ra ngoài, Hứa Huệ Chanh vẫn không yên tâm, lại nhắn tin cho hắn: Nhớ nhá, có gì không tốt thì đừng nói với ba em.
Hắn nhìn cô một cái, khe khẽ gật đầu.
Cô cười, tiễn hắn và Cha Hứa ra khỏi cửa.
Tòa nhà này đã kha khá tuổi rồi, có hai tầng lầu đèn bị hư, không sáng đèn.
Mắt của Chung Định nhìn trong đêm vẫn coi như tốt, hắn nhìn dáng vẻ Cha Hứa đỡ lan can bước đi, nhắc nhở, “Chú cẩn thận một chút.”
“Không sao không sao.” Tiếng phổ thông của Cha Hứa đầy khẩu âm Tứ Xuyên, “Đèn này hai ba hôm lại hỏng, quen rồi.”
Chung Định nghe rất tốn sức, chỉ có thể qua quýt đáp lại.
Khách sạn Cha Hứa chọn là một chuỗi khách sạn kinh doanh, tốt hơn rất nhiều so với những khách sạn bình thường bên đường.
Phục vụ chỗ tiếp tân nói chuyện đều là tiếng Tứ Xuyên, Chung Định đứng một bên như vịt nghe sấm. Cho đến khi Cha Hứa móc tiền ra, Chung Định mới lên tiếng, “Để cháu được rồi.”
Cha Hứa lắc đầu, “Để chú, để chú.” Ngay sau đó liền đưa tiền qua.
Chung Định ngược lại lại không quen. Hoặc là nói, trước nay đều là hắn trả tiền. Hôm nay đây là lần đầu **ên.
Cha Hứa hoàn toàn xem Chung Định như vãn bối, mua cả kem đánh răng và bàn chải, lúc đưa cho hắn, còn dặn dò, “Gần đây trời mưa, ban đêm tương đối lạnh, tự mình chú ý giữ ấm.”
“Vâng.”
Bởi vì hoàn cảnh gia đình, Chung Định khuyết mất một phần tình cảm nào đó, từ nhỏ đã ngạo mạn hung tàn. Hắn không biết phải đối diện với sự quan tâm của người khác như thế nào. Bởi vì sống đến bây giờ, căn bản chẳng có mấy người thật lòng quan tâm đến hắn.
Sự nhiệt tình của Cha Hứa, khiến cho tâm tình hắn khẽ khàng nhộn nhạo.
Cứ như thế, hắn ở tại cái khách sạn bình dân này.
Phòng ốc tương đối đơn sơ.
Truyền hình chỉ có vài kênh là rõ ràng.
Nút ấn của bồn cầu phải ấn bốn năm lần mới có phản ứng.
Máy nước nóng năng lượng mặt trời đến nửa tiếng đồng hồ sau cũng chưa nóng lên chút nào.
Không biết từ khi nào, có một tấm th*** nhỏ được nhét vào qua khe cửa. Cái gì mà tiếp viên hàng không, gái văn phòng, y tá, nữ cảnh sát, cần gì có đó.
Sau đó, điện thoại trong phòng vang lên.
Chung Định trực tiếp rút dây điện thoại.
Hắn đốt thuốc, nửa dựa người vào đầu giường.
Vị trí bên cạnh trống không, hắn không quen.
Lúc này đây, hắn thật sự rất nhớ đóa hoa ngốc đó.