Bill Smoke dõi theo Rufus Sixsmith khi ông rời khỏi phòng khách sạn, đợi năm phút, sau đó đi vào. Hắn ngồi trên mép bồn tắm và siết chặt hai nắm tay đeo găng. Không thuốc phiện, không trải nghiệm tôn giáo nào lay động ngươi bằng việc biến một người thành xác chết. Nhưng ngươi cần có não nữa. Không có kỉ luật và chuyên môn, ngươi sẽ nhận lấy kết cục bị trói vào ghế điện. Tên sát thủ gõ vào một đồng tiền vàng Nam Phi trong túi. Nó theo hắn trong tất cả những phi vụ đặc biệt. Smoke rất cảnh giác để không trở thành nô lệ của mê tín dị đoan, nhưng hắn không có ý định liều vứt cái bùa may mắn đi chỉ để chứng tỏ điều đó. Một bi kịch cho những người thân yêu, một chuyện vô nghĩa với tất cả những người còn lại, và một rắc rối được giải quyết cho các thân chủ của ta. Ta chỉ là công cụ cho ý chí của các thân chủ mà thôi. Nếu không phải ta thì cũng sẽ là một tay nào đấy khác người ta tìm được trên Niên giám Những trang vàng . Hãy trách người sở hữu, hãy trách kẻ sản xuất, chứ đừng trách khẩu súng. Bill Smoke nghe tiếng mở khóa. Hít thở nào. Những viên thuốc hắn uống khi nãy làm rõ nhận định của hắn, một cách khủng khiếp, và khi Sixsmith bước vào phòng ngủ, ngân nga gia điệu bài “Leaving On A Jet-plane”, gã sát thủ có thể thề rằng hắn cảm nhận được mạch đập của nạn nhân, chậm hơn của hắn.
Smoke nhìn thấy con mồi qua khe cửa. Sixsmith ngả ra giường. Gã sát thủ mường tượng ra những chuyển động cần thiết: Ba bước ra ngoài, bắn từ một bên, qua thái dương, cự li gần. Smoke lao ra từ khung cửa; Sixsmith ú ớ một âm tiết ở yếu hầu và cố ngồi dậy, nhưng viên đạn giảm thanh đã xuyên qua sọ của nhà khoa học và găm vào tấm đệm. Thi thể Rufus Sixmith ngã xuống, như ông cuộn mình cho giấc ngủ trưa sau bữa ăn.
Máu thấm vào chiếc chăn chần lông vịt khát nước. Cảm giác mãn nguyện dội thình thịch trong não Bill Smoke. Nhìn xem ta đã làm gì.