Buổi sáng thứ Tư ngập ngụa khói bụi và nóng hầm hập, như hàng trăm buổi sáng trước đó và năm mươi buổi tiếp sau đó. Luisa Rey uống cà phê đen trong cái lạnh âm ẩm của nhà hàng Snow White ở góc Đại lộ số 2 và Đường 16, cách văn phòng Spyglass chỉ hai phút đi bộ, đọc về một kĩ sư hạt nhân từng làm việc trong hải quân theo phái Baptist đến từ Atlanta tên là James Carter, đang có kế hoạch ứng cử vào đảng Dân chủ. Xe cộ nối đuôi nhau trên Đường 16, nhích từng chút một đầy bực dọc. Hai bên vỉa hè nhòa nhoẹt hình bóng khách bộ hành vội vã và những người lướt ván. “Sáng nay không ăn gì hết hả Luisa?” Đầu bếp Bart hỏi cô.
“Chỉ có tin tức thôi,” cô khách hàng thân thiết của ông đáp.
Roland Jakes vấp chân chỗ cửa ra vào và tiến đến chỗ Luisa. “Ờ, chỗ này không ai ngồi phải không? Sáng nay chưa ăn gì. Shirl lại bỏ tôi rồi.”
“Mười lăm phút nữa họp báo điểm tin đấy.”
“Còn khối thời gian.” Jakes ngồi xuống rồi gọi món trứng ốp la chín hai mặt. “Trang chín,” anh ta nói với Luisa. “Góc dưới bên phải. Cô nên đọc thử.”
Luisa lật đến trang chín rồi với lấy tách cà phê. Tay cô dừng lại lưng chừng.
NHÀ KHOA HỌC TỰ TỬ Ở KHÁCH SẠN SÂN BAY QUỐC TẾ BY
Nhà khoa học tên tuổi của ngột của Tiến sĩ Sixsmith là Anh, Tiến sĩ Rufus Sixsmith, được tìm thấy đã tử vong vào sáng thứ Ba trong phòng Khách sạn Bon Voyage ở sân bay quốc tế Buenas Yerbas được cho là tự kết liễu cuộc đời. một bi kịch đối với toàn thể cộng đồng khoa học quốc tế. Chúng tôi ở Làng Seaboard trên đảo Swannekke cảm thấy, đã mất đi không chỉ một đồng được cho là tự kết liễu cuộc đời. Được biết ông đã chiến đấu cả đời với chứng trầm cảm kinh niên, và trong tuần lễ trước khi qua đời, ông đã cắt đứt mọi liên lạc. Cô Fay Li, người phát ngôn của Seaboard, nói, “Sự ra đi đột ngột của Tiến sĩ Sixsmith là một bi kịch đối với toàn thể cộng đồng khoa học quốc tế. Chúng tôi ở Làng Seaboard trên đảo Swannekke cảm thấy đã mất đi không chỉ một đồng nghiệp đáng kính, mà còn mất một người bạn vô cùng thân thiết. Chúng tôi gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình và bạn bè của ông. Ông sẽ được tưởng nhớ rất nhiều.” Thi thể của Sixsmith, được các nhân viên dọn phòng khách sạn phát hiện với một vết thương duy nhất do súng gây ra, đang được chuyển về quê nhà của ông ở Anh để an táng. Một nhân viên giám định pháp y của BYPD xác nhận không có nghi vấn gì quanh sự kiện này.
“Vậy,” Jakes cười nhăn nhở, “vụ phanh phui thế kỷ của cô coi như xong rồi hả?”
Da của Luisa Rey nhoi nhói như kim châm và màng nhĩ đau buốt.
“Ái chà.” Jakes châm lửa một điếu thuốc. “Cô có thân với ông ta không?”
“Ông ấy không thể…” Luisa lắp bắp. “… không thể nào làm thế.”
Jakes dịu giọng. “Có vẻ như ông ta đã làm thế thật, Luisa ạ.”
“Anh không tự tử nếu đang theo đuổi một sứ mệnh.”
“Có thể chứ, nếu sứ mệnh đó khiến cô phát điên.”
“Ông ấy bị mưu sát, Jakes à.”
Jakes kiềm chế không thể hiện nét mặt lại nữa rồi. “Bởi ai?”
“Tập đoàn Seaboard. Tất nhiên rồi.”
“A. Chủ của ông ta. Tất nhiên rồi. Vậy động cơ là gì?”
Luisa dằn lòng để nói thật bình tĩnh và mặc kệ thái độ mỉa mai của Jakes. “Ông ấy đã viết một báo cáo về loại lò phản ứng được phát triển ở Swannekke B, lò HYDRA. Kế hoạch cho Nhà máy C đang đợi Bộ Năng lượng phê duyệt. Khi được duyệt, Seaboard có thể cấp giấy phép cho thiết kế này ở thị trường trong nước và nước ngoài – chỉ những hợp đồng với chính phủ thôi cũng đã đem về lợi nhuận hàng chục triệu đô mỗi năm rồi. Vai trò của Sixsmith là công nhận dự án này, nhưng ông ấy đã không làm theo kịch bản và chỉ ra những lỗi thiết kế chết người. Để đáp trả, Seaboard đã ém nhẹm bản báo cáo và phủ nhận sự tồn tại của nó. Bây giờ chưa chứng minh được, nhưng tôi sẽ làm.”
“Và Tiến sĩ Sixsmith của cô đã làm gì?”
“Ông ấy đã chuẩn bị công bố.” Luisa gấp tờ báo lại. “Đây là cái giá ông ấy phải trả cho sự thật.”
Jakes dùng một miếng bánh mì nướng chọc vào lòng đỏ chiên phồng lên. “Cô, ờ, cô biết Grelsch sẽ nói gì chứ?”
““Bằng chứng vững chắc,” Luisa đáp, như một bác sĩ đang chẩn đoán một căn bệnh. Cô nhìn đồng hồ. “Nghe này, Jakes, nhờ anh nói với Greslch… cứ nói với ông ấy là tôi phải đi công chuyện.”