Quản lý ở Khách sạn Bon Voyage đang có một ngày không vui.
“Không, cô không thể xem phòng ông ta! Đội vệ sinh thảm đã xóa hết mọi dấu vết của sự cố đó rồi. Xin bổ sung là chúng tôi phải móc tiền túi ra để trả đấy! Mà cô là hạng đào mả nào đấy? Phóng viên? Thợ săn ma? Hay là tiểu thuyết gia?”
“Tôi là…” Luisa Rey mếu máo, những tiếng nấc chẳng biết từ đâu tuôn ra “… cháu gái của ông ấy, Megan Sixsmith.”
Một bà mệnh phụ ôm lấy Luisa đang khóc nức nở như mưa. Những người đứng gần đó nhìn người quản lý vẻ khó chịu. Người quản lý tái mặt và rời khỏi vị trí để giảm bớt ác cảm. “Xin mời, hãy đi vòng ra phía sau, tôi sẽ lấy cho cô một…”
“Một ly nước!” bà mệnh phụ lạnh lùng cướp lời, đẩy tay ông ta ra.
“Wendy! Nước! Không, ngay bây giờ! Xin mời, qua lối này, sao cô không…”
“Một cái ghế, trời ạ!” Bà mệnh phụ dìu Luisa vào căn phòng nhỏ tối tăm cạnh bên.
“Wendy! Lấy ghế! Nhanh lên!”
Đồng minh của Luisa siết chặt tay cô. “Xả hết đi, cháu yêu, xả hết đi, Chúa đang lắng nghe, ta đang lắng nghe. Ta là Janice, đến từ Esphigmenou, Utah, và đây là câu chuyện của ta. Khi ta bằng tuổi cháu, ta ở một mình trong nhà, đi xuống cầu thang từ phòng của con gái ta, và mẹ của ta đứng giữa đường. ‘Đi xem chừng đứa bé đi, Janice,’ mẹ của ta bảo. Ta nói với bà, ta vừa thăm bé một phút trước, con bé đang ngủ ngoan. Giọng mẹ của ta trở nên lạnh như băng. ‘Đừng cãi lời mẹ, con gái ạ, đi thăm con của con đi, ngay!’ Nghe có vẻ điên rồ, nhưng đến lúc đó ta mới nhớ ra mẹ của ta đã mất trong lễ Tạ ơn năm trước. Nhưng ta vẫn chạy lên cầu thang và phát hiện con gái ta đang bị nghẹn vì sợi dây kéo rèm quấn quanh cổ. Chỉ cần muộn ba mươi giây thôi là tính mạng con bé đã gặp nguy. Đó cháu thấy chưa?”
Luisa chớp đôi mắt nhòe nhoẹt nước.
“Cháu thấy chưa, cháu yêu? Họ qua đời, nhưng họ không biến mất.”
Người quản lý khi nãy quay trở lại với một hộp đựng giày. “Tôi e là phòng của bác cô có người rồi, nhưng nhân viên dọn phòng tìm thấy những lá thư này trong cuốn Kinh thánh của Gideon. Tên của ông ấy có trên phong bì. Thông thường, tôi sẽ chuyển đến cho gia đình cô, nhưng vì cô đã đến đây…” Ông ta kính cẩn trao cho cô một xấp chín phong bì đã ố màu, trên mỗi phong bì đều ghi gửi “Ông Rufus Sixmith, Đại học Caius, Cambridge, Anh.” Một phong bì dính vết từ gói trà túi lọc mới đây. Tất cả đều bị vò nát và được vuốt phẳng một cách hấp tấp.
“Cám ơn…” Luisa nói mơ hồ, sau đó quả quyết hơn. “Bác Rufus rất xem trọng thư từ và giờ đây đó là tất cả những gì tôi còn giữ về bác. Tôi sẽ không làm mất thời gian của ông nữa. Tôi rất tiếc vì đã không giữ được bình tĩnh ngoài đó.”
Vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên mặt người quản lý.
“Cháu là một người rất đặc biệt, Megan ạ,” Janice đến từ Esphigmenou, Utah, trấn an Luisa khi họ chia tay ở sảnh đợi của khách sạn.
“Bác là một người rất đặc biệt, bác Janice,” Luisa đáp, và quay về bãi đỗ xe, đi cách tủ giữ đồ số N0909 chỉ chín mét.