Alberto Grimaldi rất thích những buổi Báo cáo An ninh “ngoại khóa” với Bill Smoke và Joe Napier tại văn phòng Swannekke. Ông ta thích thái độ thẳng thắn của cả hai người này, đối lập với đám xu nịnh và a dua. Ông ta thích cử thư ký đến khu vực tiếp tân nơi các sếp công ty, lãnh đạo liên đoàn và người của chính phủ buộc phải chờ đợi, lý tưởng ra cũng vài giờ đồng hồ, rồi nghe cô ta nói, “Frank, Joe, ông Grimaldi có thể gặp hai người bây giờ.” Smoke và Napier để Grimaldi thỏa thích sắm vai J. Edgar Hoover[31]. Ông ta thấy Napier như một con Mỹ chó bull kiên định, sau ba mươi lăm năm sống ở California vẫn không mất đi sự rắn rỏi hình thành từ tuổi thơ ở New Jersey; Bill Smoke là người ông ta đã quá quen thuộc, một người có thể đi xuyên qua các bức tường, các chuẩn mực đạo đức và pháp lý để thực thi ý chí của chủ.
Cuộc gặp hôm nay do Fay Li đề xuất, Napier chủ trì, để bàn về vấn đề cuối cùng trong nghị trình bất thành văn của họ: một nhà báo đến Swannekke tuần này, Luisa Rey, một người có thể đem lại rủi ro an ninh, cũng có thể không. “Vậy, Fay này,” Grimaldi hỏi trong lúc sửa thế ngồi cho thăng bằng trên mép bàn, “chúng ta biết gì về cô ta?”
Fay Li nói như đọc từ một danh sách nhớ sẵn trong đầu. “Phóng viên của Spyglass – tôi cho rằng chúng ta đều biết cả rồi? Hai mươi sáu tuổi, tham vọng, ngả về thuộc phái tự do hơn là phái cấp tiến. Con gái của Lester Rey, thông tín viên nước ngoài, mới chết. Mẹ tái hôn với một kiến trúc sư sau một vụ ly dị bình thường bảy năm trước, sống ở khu thượng lưu Ewingsville, BY. Không anh chị em. Học lịch sử và kinh tế tại Berkeley, tốt nghiệp hạng ưu. Khởi nghiệp ở LA Recorder, có vài bài chính trị đăng trên Tribune và Herald. Độc thân, sống một mình, thanh toán hóa đơn đúng hạn.”
“Tẻ nhạt như nước cống,” Napier nhận xét.
“Vậy thì nhắc lại giùm tôi tại sao chúng ta phải nói về cô ta,” Smoke nói. Fay Li nói với Grimaldi: “Chúng tôi bắt gặp cô ta lượn lờ quanh khu Nghiên cứu hôm thứ Ba, trong buổi khánh thành. Cô ta nói là có hẹn với Tiến sĩ Sixsmith.”
“Về việc gì?”
“Một bài báo cho Spyglass, nhưng tôi nghĩ cô ta đang moi tin.”
Tổng giám đốc kiểm tra với Napier, nhưng ông này nhún vai: “Khó đoán lắm, ông Grimaldi ạ. Nếu cô ta đang moi tin, thì chúng ta có thể cho là cô ta biết mình đang moi tin gì.”
Grimaldi có điểm yếu khi phải nói ra chuyện đã rõ ràng. “Bản báo cáo.”
“Nhà báo có trí tưởng tượng phong phú lắm,” Li nhận xét, “đặc biệt là những nhà báo trẻ tìm kiếm bài báo chấn động đầu tiên trong đời. Tôi cho rằng cô ta có thể biết cái chết của Tiến sĩ Sixsmith là… Phải nói sao nhỉ?” Alberto Grimaldi làm vẻ mặt khó hiểu.
“Thưa ông Grimaldi,” Smoke tiếp lời, “điều mà tôi tin là Fay đang khéo léo nói tránh là thế này: người phụ nữ tên Rey này có thể đã tưởng tượng ra chuyện chúng ta xóa sổ Tiến sĩ Sixsmith.”
“‘Xóa sổ’? Chúa ơi. Thật không? Joe? Ông nghĩ sao?”
Napier xòe hai bàn tay ra. “Fay có thể đúng, thưa ông Grimaldi. Spyglass đâu phải tờ báo có tiếng viết bài dựa trên căn cứ chắc chắn.”
“Chúng ta có đối trọng nào với tạp chí này không?” Grimaldi hỏi. Napier lắc đầu. “Tôi sẽ kiểm tra.”
“Cô ta gọi điện thoại,” Li nói tiếp, “hỏi xem có thể phỏng vấn vài người ở đây cho bài báo về Một-ngày-trong-đời-một-nhà-khoa-học hay không. Vì vậy tôi đã mời cô ta đến khách sạn dự tiệc tối nay, và hứa sẽ giới thiệu vài người vào dịp cuối tuần. Thực ra,” Li liếc nhìn đồng hồ, “một tiếng nữa tôi sẽ gặp cô ta ở đây.”
“Tôi đồng ý chuyện đó, thưa ông Grimaldi,” Napier nói. “Tôi thà để cho cô ta chõ mũi vào trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Cũng đúng đấy, Joe. Cũng đúng. Hãy đánh giá mức độ đe dọa của cô ta. Đồng thời dập tắt mọi nghi ngờ không hay về Rufus luôn.” Mỉm cười nhìn một lượt. “Thế nhé, Fay, Joe, xong rồi, cám ơn đã dành thời gian tham dự hôm nay. Bill, nói chuyện với tôi một chút về vài vấn đề ở Toronto.”
Chỉ còn lại tổng giám đốc và sát thủ trong phòng.
“Ông bạn của chúng ta,” Grimaldi bắt đầu, “Lloyd Hooks. Hắn khiến tôi lo lắng.” Bill Smoke cân nhắc điều này. “Cụ thể là gì?”
“Hắn đắc chí cứ như nắm hết bốn con át trong tay vậy. Tôi không thích thế. Hãy trông chừng hắn.”
Bill Smoke ngả đầu ra sau.
“Và anh hãy chuẩn bị sẵn một tai nạn cho Luisa Rey. Tác phẩm của anh ở sân bay thật là đáng biểu dương, nhưng Sixsmith là một công dân nước ngoài ưu tú và chúng ta không muốn con ả này moi ra bất kỳ tin đồn nào về chuyện giả mạo.” Ông ta hất đầu về phía Napier và Li. “Hai người đó có nghi ngờ gì về Sixsmith không?”
“Li chẳng nghĩ gì hết. Cô ta là dân PR, chấm hết. Napier thì không nhìn. Một người mù, thưa ông Grimaldi, cố tình nhắm mắt làm ngơ, và lại còn sắp về hưu nữa.”
===== =====
[31] J. Edgar Hoover: Giám đốc đầu tiên của Cục điều tra Liên bang (FBI)