Fay Li lục lọi phòng của Luisa Rey nhanh chóng và lão luyện khi mặt trời bắt đầu lặn. Cô ta kiểm tra bên trong bồn chứa nước toilet; xem dưới đệm có vết rạch nào không; các tấm thảm có vạt rời không; trong tủ lạnh; trong tủ quần áo. Bản gốc hẳn đã bị cho vào máy cắt giấy làm đầy một phần tư thùng máy cắt. Cô tiếp tân ngoan ngoãn của Li báo tin Sachs và Luisa trò chuyện đến gần sáng. Sachs đã được cho lên đường sáng nay, nhưng anh ta không phải dân khờ khạo, anh ta có thể để lại cái đó cho Luisa. Cô ta tháo ống nghe điện thoại ra, và thấy con chíp nghe lén yêu thích của Napier, ngụy trang thành một điện trở. Cô ta lục tìm những góc kín nhất trong chiếc túi du lịch của Luisa, nhưng chẳng tìm thấy một tài liệu in nào trừ cuốn Thiền và Nghệ thuật Bảo dưỡng Xe máy. Cô ta lật qua quyển sổ ghi chép của nữ phóng viên trên bàn, nhưng những ghi chú mã hóa của Luisa chẳng tiết lộ gì nhiều.
Fay Li tự hỏi mình có đang lãng phí thời gian hay không. Lãng phí thời gian à? Mexxon Oil đã tăng lời đề nghị lên một trăm nghìn đô la cho Báo cáo Sixsmith đấy. Và nếu họ nghiêm túc về con số một trăm nghìn, họ cũng sẽ nghiêm túc về con số một triệu. Để làm mất uy tín toàn bộ chương trình năng lượng nguyên tử này và đào mồ chôn nó, một triệu là chuyện nhỏ. Vì thế hãy tìm tiếp đi.
Điện thoại reo bốn tiếng: một lời cảnh báo rằng Luisa Rey đang chờ thang máy ở sảnh đợi. Li soát lại để đảm bảo không có gì xáo trộn rồi bỏ đi, xuống sảnh đợi bằng thang bộ. Sau mười phút, cô ta gọi lên cho Luisa từ quầy tiếp tân. “Xin chào, Luisa, Fay đây. Về phòng lâu chưa?”
“Vừa kịp tranh thủ tắm qua một chút.”
“Hi vọng là buổi chiều cô thu hoạch tốt?”
“Rất tốt. Tôi có đủ tư liệu để viết hai, ba bài rồi.”
“Tuyệt quá. Nghe này, nếu cô không có kế hoạch nào khác, thì tối nay đi ăn ở câu lạc bộ golf nhé? Món tôm Swannekke là số một trên cả nước đấy.”
“Tự tin nhỉ.”
“Tôi không bắt cô phải tin lời tôi ngay đâu.”