“Betty và Frank muốn thoát cảnh túng quẫn,” Lloyd Hooks kể với cử tọa trong bữa điểm tâm sáng, ở khách sạn Swannekke. Một mạng lưới những kẻ mới vào nghề và những kẻ thân cận chú ý cao độ vào Chuyên gia Năng Lượng của Tổng thống. “Vì vậy họ bàn với nhau Betty sẽ hành nghề để kiếm chút tiền tiêu. Đêm đến, Frank chở Betty đến Hẻm Gái Điếm để kiếm khách. ‘Này, Frank,’ Betty nói, khi họ đậu xe ở vỉa hè. ‘Em nên lấy bao nhiêu tiền?’ Frank tính toán một lúc rồi nói, ‘Một trăm đô thì bao trọn gói.’ Thế là Betty xuống xe, còn Frank thì đỗ xe ở một con hẻm yên tĩnh gần đó. Không lâu sau một gã lái chiếc Chrysler cũ mèm đến ngã giá với Betty: ‘Đi cả đêm thì bao nhiêu vậy cưng?’ Betty đáp, ‘Một trăm đô.’ Gã này nói, ‘Anh chỉ có ba mươi đô. Ba mươi đô thì anh được gì nào?’ Vậy là Betty chạy lại chỗ Frank để hỏi. Frank nói, ‘Bảo với hắn ba mươi đô thì chỉ có vui vẻ bằng tay thôi.’ Vậy là Betty quay lại chỗ gã nọ…”
Lloyd Hooks nhận ra Bill Smoke ở phía sau. Bill Smoke đưa lên một-hai-ba ngón tay; ba ngón tay biến thành nắm đấm; nắm đấm biến thành một nhát chém. Alberto Grimaldi, chết; Isaac Sachs, chết; Luisa Rey, chết. Hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn. Ánh mắt Hooks ra hiệu cho Smoke biết ông ta đã hiểu và một đoạn trong thần thoại Hy Lạp hiện ra trong đầu ông ta. Khu rừng thiêng của Diana được một Thầy tế Chiến binh canh giữ. Thầy tế này sống cuộc đời xa hoa nhưng địa vị ấy có được nhờ thủ tiêu người tiền nhiệm. Khi ông ta ngủ, ông ta đặt mình vào nguy hiểm. Grimaldi, mi đã ngủ quên quá lâu rồi.
“Thế là, tiếp đó, Betty quay lại gã nọ, nói với hắn ba mươi đô thì được vui vẻ bằng tay, nếu chịu thì làm. Gã này nói, ‘Được thôi cưng à, lên xe đi, anh trả tiền cho vui vẻ bằng tay. Gần đây có con hẻm nào yên tĩnh không?’ Betty bảo gã chở vòng qua góc phố đến hẻm nơi Frank đang đỗ xe, gã khách hàng cởi thắt lưng và lôi ra của quý – các bạn biết không – to nhất quả đất. ‘Đợi đã!’ Betty há hốc mồm. ‘Tôi sẽ quay lại ngay.’ Cô ta nhảy ra khỏi xe rồi đến gõ cửa xe Frank. Frank hạ kính xe xuống. ‘Gì nữa đây?’ Hook dừng lại một chút để chấm câu.
“Betty đáp, “Frank, này Frank, cho gã này mượn bảy mươi đô đi!”” Những gã đàn ông sắp trở thành thành viên hội đồng quản trị cười khùng khục như bầy linh cẩu. Ai nói tiền không mua được hạnh phúc,Lloyd Hooks ngẫm nghĩ, rõ ràng là kẻ đó không có đủ tiền rồi.