Bước chân của Luisa và Javier vang dội trên cầu thang. Javier hé mắt nhìn qua tay vịn. Những tầng bên dưới thu nhỏ lại như vòng xoắn vỏ ốc. Một cơn choáng lướt qua, khiến nó thở hổn hển và xây xẩm mặt mày. Nhìn lên trên cũng gây ra cảm giác tương tự. “Nếu cô có thể thấy được tương lai,” nó hỏi, “thì cô sẽ làm gì?”
Luisa choàng túi xách qua vai. “Còn tùy cháu có thể thay đổi được nó hay không nữa.”
“Giả sử cô thay đổi được nó thì sao? Này nhé, ví dụ như cô thấy mình sẽ bị điệp viên rình bắt cóc ở tầng hai, thì cô sẽ đi thang máy xuống tầng trệt.”
“Nhưng nếu bọn gián điệp bấm gọi thang, rồi bắt cóc bất kể ai ở trong đó thì sao? Nếu như việc tránh né tương lai là nguyên nhân gây ra tất cả những điều đó thì sao?”
“Nếu cô có thể nhìn thấy tương lai, như cô có thể nhìn thấy điểm cuối của Phố 16 từ sân thượng thương xá Kilroy, thì điều đó có nghĩa là nó đã ở đó sẵn rồi. Nếu nó đã có sẵn ở đó, thì có nghĩa là nó không phải là chuyện cô muốn đổi là đổi được.”
“Phải, nhưng thứ nằm ở cuối Phố 16 không phải được tạo ra từ những gì cháu làm. Nó đã được định đoạt rồi, bởi những nhà hoạch định, kiến trúc sư, nhà thiết kế, trừ khi cháu đến đấy làm nổ tung một tòa nhà hay gì đấy. Điều xảy ra trong một phút tới mới được tạo ra từ những gì cháu làm.”
“Vậy câu trả lời là sao? Cô có thể thay đổi tương lai hay không?”
Có thể câu trả lời không phải là một chức năng của siêu hình học, mà đơn giản chỉ là một chức năng của quyền lực. “Đó là điều không thể nào lường trước được, Javi à.” Họ đã đến tầng trệt. Cơ bắp phỏng sinh học của nhân vật Người đàn ông sáu triệu đô[64] ồn ào phô diễn trên tivi của Malcolm.
“Hẹn gặp lại nhé, cô Luisa.”
“Cô không bỏ đi khỏi thành phố luôn đâu, Javi à.”
Javi chủ động bắt tay. Cử chỉ đó khiến Luisa ngạc nhiên: nó đem lại cảm giác trang trọng, lần cuối và thân thiết.
===== =====
[64] Tên một bộ phim truyền hình của Mỹ.