Nancy O’Hagan đang nói chuyện đầy hào hứng trên điện thoại khi Luisa quay lại tòa soạn. “Shirl à? Shirl! Là Nancy đây. Nghe này, chúng ta vẫn đón Giáng sinh dưới bóng Nhân sư nhé. Chủ mới là tập Bí ẩn đầu tiên về Luisa Rey 493 đoàn Trans Vision” – cô ta nói to hơn – “Tập đoàn Trans Vision… Tôi cũng không biết, nhưng mà…” O’Hagan hạ giọng “… tôi vừa mới gặp KPO, ừ, sếp cũ ấy, lão vào hội đồng quản trị mới rồi. Nhưng mà nghe này, tôi gọi là để nói, công việc của tôi vẫn an toàn!” Cô ta gật đầu vẻ đanh đá với Luisa. “Ừ hử, hầu như không ai bị trảm hết, vì vậy hãy gọi cho Janine và bảo với chị ấy rằng chị ta sẽ đón Giáng sinh một mình với mấy đứa gã người tuyết tí hon bất thường của chị ta đi.”
“Luisa,” Grelsch gọi từ cửa phòng làm việc, “ông Ogilvy sẽ gặp cô bây giờ.”
K. P. Ogilvy chiếm chỗ chiếc ghế đỏng đảnh của Dom Grelsch, đày vị chủ bút sang một chiếc ghế xếp bằng nhựa. Ngoài đời, chủ báo của tờ Spyglass khiến Luisa liên tưởng đến một bản khắc bằng thép. Của một ông quan tòa miền Viễn Tây. “Không có cách nào lịch sự để nói điều này,” ông ta bắt đầu, “vì thế tôi sẽ cứ nói toạc ra. Cô bị sa thải. Lệnh của chủ mới.” Ông ta kết thúc.
Luisa cảm nhận tin này dội vào người mình. Không, nó không thể sánh với việc bị húc rơi từ trên cầu xuống biển giữa lúc nhập nhoạng tối. Grelsch không dám nhìn vào mắt cô. “Tôi có hợp đồng mà.”
“Ai mà chẳng có? Cô bị sa thải rồi.”
“Tôi có phải là phóng viên duy nhất hứng đòn khó ở của các ông chủ mới không?’
“Có vẻ là thế.” Cằm K. P. Ogilvy giật một cái.
“Thế thì tôi nghĩ cũng công bằng khi hỏi, ‘Tại sao là tôi?’”
“Chủ công ty thuê mướn, sa thải và quyết định cái gì là công bằng. Khi một người mua đề nghị một gói giải cứu với mức mà Trans Vision đưa ra, thì chẳng ai muốn bị vạch lông bắt chấy cả.”
“‘Con Chấy Bị Bắt’. Tôi có thể khắc mấy chữ đó lên chiếc đồng hồ vàng của mình không?”
Dom Grelsch lúng búng. “Ông Ogilvy, tôi nghĩ Luisa có quyền được nghe một lời giải thích.”
“Vậy thì cô ta có thể đi mà hỏi Trans Vision. Có thể khuôn mặt cô ta không hợp với tầm nhìn của họ về Spyglass. Quá cực đoan. Quá nữ quyền. Quá khô khan. Quá hợm hĩnh.”
Lão đang cố tình tung hỏa mù đây. “Tôi muốn hỏi Trans Vision một số điều. Văn phòng chính của họ ở đâu?”
“Ở đâu đó phía đông thành phố ấy. Nhưng tôi nghĩ sẽ chẳng có ai tiếp cô đâu.”
“Ở đâu đó phía đông. Các thành viên hội đồng quản trị mới của ông là ai?”
“Cô đang bị sa thải, chứ không phải đang nhận bản khai có tuyên thệ nhé.”
“Chỉ một câu nữa thôi, ông Ogilvy. Cho ba năm phục vụ hết mình, chỉ cần trả lời câu này – điểm chung của Trans Vision và công ty điện lực Seaboard là gì?”
Sự tò mò của Dom Grelsch rất nhạy bén. Ogilvy thoáng lưỡng lự, sau đó hùng hồn, “Tôi còn nhiều việc phải giải quyết lắm. Cô sẽ được trả lương trọn tháng này, không cần đến nữa. Cám ơn và tạm biệt.”
Nơi nào có hùng hổ thì nơi đó có dối trá, Luisa nghĩ.