55

55

QUÝ VỊ ĐANG RỜI KHỎI HẠT SWANNEKKE, QUÊ HƯƠNG CỦA CON SÓNG, QUÊ HƯƠNG CỦA NGUYÊN TỬ, ĐỪNG XA NƠI NÀY QUÁ LÂU!

Đời vẫn ổn. Joe Napier chuyển chiếc Jeep sang chế độ chỉnh ga tự động đường trường. Đời vẫn đẹp. Điện lực Seaboard, cuộc đời lao động của ông, Margo Roker và Luisa Rey lùi lại sau lưng ông ở vận tốc 130 km/h. Đời rất tuyệt. Hai giờ nữa sẽ đến căn nhà gỗ của ông trên dãy Santo Cristo. Ông có thể bắt cá da trơn làm bữa tối nếu không quá mệt mỏi sau chuyến đi. Ông kiểm tra kính chiếu hậu: một chiếc Chrysler màu bạc chạy sau ông suốt bốn, năm cây số, cách độ chín mươi mét, nhưng giờ thì nó đã vượt qua và biến mất hút. Thư giãn đi, Napier tự nhủ, mày đã thoát rồi. Có gì đó trong chiếc Jeep của ông kêu lanh canh. Buổi chiều chạm mốc ba giờ vàng son. Đường cao tốc chạy dọc theo con sông suốt nhiều cây số, lên cao dần. Phía trên này đã trở nên xấu xí hơn trong ba mươi năm qua, nhưng làm gì có nơi nào không trở nên như thế. Hai bên đường, những khu dinh thự chiếm lĩnh những bãi đá bị ủi phẳng. Mất cả cuộc đời để giải phóng mình. Buenas Yerbas thu nhỏ lại thành một vệt mờ trên đường chân trời bờ biển trong kính chiếu hậu của Napier. Mi không thể cản con gái của Lester làm Kỳ Nữ được. Mi đã cố hết sức rồi. Cứ để con bé đi. Nó chẳng còn thơ dại gì nữa. Ông chuyển kênh radio, nhưng chỉ toàn là những giọng ca nam hát như nữ và nữ hát như nam, cho đến khi ông tìm được một kênh nhạc đồng quê đang phát bài “Everyone’s Talkin’ At Me”. Milly chính là một nửa âm nhạc trong cuộc hôn nhân của ông. Napier hồi tưởng đêm đầu tiên ông gặp bà: bà chơi đàn violin cho Wild Oakum Hokum và Những nàng cao bồi trên cát. Những ánh mắt mà các nhạc công thầm trao nhau, khi âm nhạc nhẹ nhàng tuôn trào, đó là điều ông muốn từ Milly, sự thân mật đó, và chẳng bao lâu sau họ quen nhau. Luisa Rey còn trẻ con quá, mi biết điều đó mà. Napier rẽ ở đường thoát hiểm mười tám rồi cho xe chạy theo con đường của những thợ đào vàng ngày xưa lên Copperline. Tiếng lách cách đó mãi vẫn chưa dứt nhỉ. Mùa thu đang liếm láp những thân cây trên núi. Con đường men theo một hẻm núi hẹp dưới những cây thông già đến nơi mặt trời lặn.

Đột nhiên, ông rơi vào trạng thái đó, chẳng nhớ nổi một suy nghĩ nào suốt bốn mươi lăm phút vừa qua. Napier dừng xe ở tiệm tạp hóa Copperline, tắt máy rồi bước ra khỏi chiếc Jeep. Nghe tiếng hối hả đó không? Dòng Thất Hà đấy. Nó nhắc ông nhớ rằng Copperline không phải là Buenas Yerbas, và ông lại mở khóa chiếc Jeep. Người chủ hiệu tạp hóa chào ông thân mật, kể lại những chuyện đồn đại linh tinh trong sáu tháng qua trong vòng vài phút, rồi hỏi Napier có phải định đi nghỉ suốt tuần hay không.

“Bây giờ tôi đi nghỉ dài hạn luôn rồi. Tôi được đề nghị…” ông chưa bao giờ dùng đến từ này trong đời “… nghỉ hưu non. Cũng bất thình lình lắm.”

Nét mặt người chủ tiệm lộ vẻ hiểu biết. “Ăn mừng ở Duane tối nay chứ hả? Hay ngậm ngùi ở Duane ngày mai?”

“Hẹn thứ Sáu đi. Mỗi thứ một ít. Chủ yếu là ăn mừng. Tôi muốn dành tuần tự do đầu tiên của mình nghỉ ngơi trong nhà gỗ, không phải rũ rượi say xỉn dưới gầm bàn ở Duane.” Napier trả tiền những món đã mua rồi ra xe, đột nhiên nôn nóng được ở một mình trong căn nhà gỗ. Lốp chiếc Jeep nghiến trên con đường rừng sỏi đá. Đèn pha rọi sáng khu rừng nguyên sinh bằng những vệt sáng lướt qua.

Ở đây. Một lần nữa, Napier nghe tiếng dòng Thất Hà. Ông nhớ lần đầu tiên ông đưa Milly lên căn nhà gỗ mà ông, các anh em và bố đã dựng nên. Giờ đây ông là người cuối cùng còn lại. Họ đã đi bơi lõa thể tối hôm đó. Đó là ý tưởng của bà. Hoàng hôn trên rừng tràn ngập phổi và tâm trí ông. Không điện thoại, không camera an ninh hay tivi, không kiểm tra giấy tờ tùy thân, không có những cuộc họp an ninh “thân mật” trong phòng làm việc cách âm của chủ tịch. Không bao giờ nữa. Người nhân viên an ninh nay đã về hưu kiểm tra ổ khóa trên cửa xem có xáo trộn gì không rồi mở cửa chớp. Thả lỏng đi, Chúa ơi. Seaboard đã để cho mi đi, tự do, không ràng buộc, không quay lại.

Dù thế ông vẫn nắm khẩu 38 li trong tay khi bước vào nhà. Thấy chưa? Chẳng có ai. Napier nhóm lửa rồi làm món đậu với xúc xích và khoai tây nướng cả vỏ. Vài lon bia. Xả bầu tâm sự dài thật dài ở bên ngoài. Dải Ngân hà long lanh. Một giấc ngủ sâu thật sâu.

Thức giấc, lần nữa, nóng ran, bàng quang căng đầy bia. Lần thứ năm hay thứ sáu rồi nhỉ? Âm thanh núi rừng không ru ngủ Napier đêm nay, mà châm chích cảm giác yên ổn của ông. Tiếng phanh xe? Con cú mèo thôi mà. Tiếng cành cây gãy? Một con chuột, một con chim núi, ta chẳng biết nữa, mi đang ở trong rừng, đó có thể là bất cứ tiếng gì.

Đi ngủ đi, Napier. Tiếng gió. Giọng nói dưới bậu cửa sổ? Napier tỉnh giấc và phát hiện một con báo đang ngồi trên xà ngang nhìn xuống giường ông; ông hét to thức dậy; con báo là Bill Smoke, giương vuốt chụp đầu Napier với ngọn đuốc; không có gì trên xà ngang. Lần này có phải là tiếng mưa không? Napier lắng nghe.

Chỉ là tiếng nước sông, chỉ là dòng sông thôi.

Ông bật một que diêm nữa để xem đã đến giờ đáng để dậy chưa. 4:05. Không. Giờ này lưng chừng quá. Napier ngụp lặn trong bóng đêm gấp khúc để tìm kiếm những đường hầm dẫn vào giấc ngủ, nhưng những ký ức sáng chói gần đây về ngôi nhà của Margo Roker cứ đeo bám ông. Bill Smoke đang nói, Ông đứng canh đi. Nguồn tin của tôi nói bà ta cất tài liệu trong phòng. Napier đồng ý, mừng thầm vì giảm thiểu mức độ tham gia. Bill Smoke bật chiếc đèn pin cao su to rồi đi lên lầu.

Napier quan sát vườn cây của Roker. Ngôi nhà gần nhất cách đấy hơn tám trăm mét. Tự hỏi tại sao kẻ ưa thích hành động một mình như Bill Smoke lại muốn ông đi cùng trong nhiệm vụ đơn giản này.

Một tiếng thét yếu ớt. Một cái kết đột ngột.

Napier chạy lên lầu, trượt chân, qua một dãy những phòng trống.

Bill Smoke đang quỳ trên một chiếc giường cũ, dùng đèn pin nện lên một cái gì đó, ánh đèn quét lên tường và trần nhà, tiếng đấm gần như không âm thanh hạ xuống cái đầu bất động của Margo Roker. Máu bà ta thấm đầy ga giường – màu đỏ tươi ướt đẫm. Napier gào lên bảo hắn dừng tay. Bill Smoke quay lại, cáu kỉnh.

Có chuyện gì, Joe?

Anh bảo bà ta sẽ ra ngoài tối nay mà!

Không, không, ông nghe nhầm rồi. Tôi bảo nguồn tin của tôi nói bà già sẽ ra ngoài tối nay. Nhân viên đáng tin cậy thật khó tìm mà.

Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi, bà ta chết chưa?

Thà giết lầm hơn bỏ sót, Joe à.

Một sự sắp đặt nhỏ hoàn hảo, Joe Napier thừa nhận giữa cơn mất ngủ trong căn nhà gỗ. Một sự đồng lõa trói buộc. Cả đám kéo đến đập chết một nhà hoạt động già không có khả năng tự vệ? Bất kỳ sinh viên luật bỏ học giữa chừng nào, dù không giỏi hùng biện, cũng có thể cho ông vào tù đến mọt gông. Một con chim hét cất tiếng hót. Ta đã phạm phải sai lầm lớn trong vụ Margo Roker, nhưng ta đã rời bỏ cuộc sống đó rồi. Bốn vết sẹo nhỏ do đạn để lại, mỗi bên mông hai cái, đang đau nhức. Tôi đã mạo hiểm đến gặp Luisa Rey để thức tỉnh con bé. Cửa sổ đủ sáng để ông nhìn thấy Milly trong khung ảnh. Tôi chỉ có một mình, ông phản đối. Tôi không phải là một trung đội. Tôi chỉđòi hỏi một điều duy nhất từ cuộc sống là sinh mạng. Và vài buổi câu cá.

Joe Napier thở dài, mặc quần áo rồi bắt đầu chất đồ lên xe Jeep. Milly luôn thắng bằng cách im lặng.

Bản Đồ Mây

Bản Đồ Mây

Score 8
Status: Completed Author:

Bản Đồ Mây, tác phẩm đạt được giá trị về giải trí lẫn trí tuệ

Nếu đại dương được tạo thành từ vô số giọt nước thì nhân loại được cấu thành từ muôn vàn số phận lẻ loi. Sự hóa khí của mỗi giọt nước để kết tinh thành những đám mây cũng giống như tiến trình văn minh của loài người chạm tay tới những giấc mơ.

Lịch sử nhân loại là lịch sử của những giấc mơ tan vỡ để quay lại điểm xuất phát ban đầu, trong vòng tròn của thăng trầm luẩn quẩn.

Với ý tưởng ấy, David Mitchell đã dệt tấm bản đồ xuyên thời gian, xuyên lục địa bằng sáu câu chuyện khác nhau kéo dài hơn 5 thế kỷ tại 3 lục địa, bắt đầu từ Nam Thái Bình Dương thế kỷ XIX cho tới thời hậu tận thế ở Hawaii. Sáu câu chuyện, kết dính bằng một sợi dây mỏng manh gần như không thấy rõ, được sinh ra từ những va chạm tình cờ của các nhân vật đang lạc trong mê cung – cuộc đời của chính họ. Cuốn sách dựa theo kết cấu của bản nhạc mà Frobisher, nhân vật trong câu chuyện thứ hai viết nên: bản Lục tấu Vân Đồ soạn cho sáu loại nhạc cụ biểu diễn một cách chồng lấn: piano, clarinet, allo, sáo, kèn oboe và violin. Sáu thang âm, màu sắc riêng tương ứng với sáu cuộc đời ở các thời đại và địa điểm khác nhau.

Mỗi câu chuyện đều bỏ dở để chuyển sang câu chuyện khác cho đến chuyện cuối cùng được kể trọn vẹn rồi bắt đầu đi ngược lại các câu chuyện trước, để những con người xa lạ “đọc” được nhau. Đó là cách David Mitchell nối sáu câu chuyện thành vòng tròn. Đó chính là nguồn cảm hứng người đời trước truyền lại cho đời sau, dù giấc mơ đời họ có dở dang hay đến đích thì tinh thần họ để lại là vĩnh cửu.

Trong sự đan cài tưởng chừng rối rắm, Mitchell vẫn là tay lái vững vàng, lường trước mọi khả năng cũng như định vị được vai trò của các nhân vật. Tất cả những hình ảnh ông xây dựng đều mang hàm ý cao, từ cái bớt hình ngôi sao chổi trên cơ thể các nhân vật ẩn ý về sự đầu thai cho đến hành động mang tính nhân quả đời trước gieo. Bối cảnh xã hội của câu chuyện sau luôn được xây dựng dựa trên tiềm năng sẵn có của câu chuyện trước. Mỗi nhân vật xuất hiện, từ chính đến phụ, không phải để trang điểm cho bối cảnh. Họ ở đó như một mắt xích mà thiếu họ, mọi thứ sẽ khác đi, sẽ dẫn đến một kết cục rất khác. Họ, chỉ nhỏ bé như những giọt nước trong đại dương, nhưng đại dương cần những giọt nước.

Bản đồ mây còn đặt ra vô số câu hỏi về giá trị sống, về trách nhiệm của mỗi người trong chuỗi tiến hóa nhân loại, về tính thiện và ác, sự phân biệt chủng tộc, ngưỡng tâm linh của người phương Đông, khát vọng về sự khải huyền, về sức mạnh và sự hủy diệt của nền văn minh, về cái giá phải trả khi con người hiến mình cho khoa học.

...

Tác phẩm đã lọt vào shorlist của giải Man Booker năm 2004, đồng thời được Tom Tykwer, Lana Wachowski, Lilly Wachowski chuyển thể thành phim vào năm 2012.

Về tác giả David Mitchell, anh Là một trong những tiểu thuyết gia người Anh được yêu thích nhất hiện nay, với nghệ thuật kể chuyện lôi cuốn, khả năng khắc họa tài tình tính cách nhân vật. Cuốn tiểu thuyết đầu tay Ghostwritten được xuất bản năm 1999, ngay lập tức David Mitchell được xem như tiểu thuyết gia triển vọng và được trao giải Betty Trask. Hai tác phẩm tiếp theo number9dream và Cloud Atlas đều được vào shortlist của giải Man Booker. Cuốn sách có tên Black Swan Green cũng được TIME bình chọn là một trong 10 cuốn sách hay nhất năm 2006.

_Nguồn giới thiệu: Tạp chí Phái Đẹp ELLE

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset