Luisa Rey ghé vào nhà hàng Snow White để uống ly cà phê cuối cùng của những ngày tháng cô làm ở Spyglass và để chào tạm biệt Bart. Ghế ngồi duy nhất còn trống kề sát một người đàn ông đang giấu mình sau tờ San Francisco Chronicle. Luisa nghĩ ngợi, Một tờ báo tốt, rồi ngồi xuống chiếc ghế đó. Dom Grelsch lên tiếng, “Chào buổi sáng.”
Luisa cảm thấy một thoáng ghen tị về địa vị. “Ông đang làm gì ở đây?”
“Biên tập viên cũng cần ăn mà. Sáng nào tôi cũng đến đây kể từ khi vợ tôi… cô biết đấy. Bánh xốp thì tôi còn tự làm bằng máy nướng bánh mì được, chứ còn…” Ông chỉ tay về đĩa thịt bê, ngụ ý Tôi có cần nói thêm không?
“Tôi chưa từng gặp ông ở đây lần nào.”
“Đó là vì ông ấy thường rời khỏi đây,” Bart nói trong lúc làm ba việc cùng lúc, “một giờ trước khi cô đến. Như thường lệ hả, Luisa?”
“Vâng. Sao anh không bao giờ nói cho tôi biết vậy, Bart?”
“Tôi cũng đâu có nhiều chuyện về giờ đi giờ đến của cô với bất kỳ ai.”
“Người đầu tiên đến tòa soạn,” Dom Grelsch gập báo lại, “người cuối cùng ra về vào buổi tối. Vị trí của chủ bút. Tôi có chuyện muốn nói với cô, Luisa.”
“Tôi nhớ mang máng là mình bị đuổi việc rồi mà.”
“Thôi dẹp chuyện ấy đi, được không? Tôi muốn nói tại sao – thế nào – mà tôi không từ chức khi thấy cách đối xử tệ hại của Ogilvy dành cho cô. Và bởi vì tôi đang tự thú, tôi đã biết cô sẽ bị trảm từ thứ Sáu tuần trước rồi.”
“Ông thật tử tế khi báo trước cho tôi biết đấy.”
Viên chủ bút hạ giọng xuống mức thấp nhất. “Cô biết về chứng bệnh máu trắng của vợ tôi. Tình hình bảo hiểm của chúng tôi?” Luisa quyết định dành cho ông ta một cái gật đầu. Grelsch cứng giọng hơn. “Tuần trước, trong quá trình đàm phán mua lại… tôi được cho hay, nếu tôi ở lại Spyglass và chấp thuận rằng tôi chưa từng nghe nói…” Grelsch rất không vui “… đến một bản báo cáo nào đó, thì người ta sẽ giật dây các công ty bảo hiểm cho tôi.”
Luisa không lay chuyển. “Ông tin những người này sẽ giữ lời sao?”
“Sáng Chủ nhật, nhân viên tính toán các khoản bồi thường bảo hiểm của tôi tên Arnold Frum, gọi điện đến. Anh ta xin lỗi làm phiền các thứ, rồi báo tin rằng Blue Shield đã thay đổi quyết định, và sẽ thanh toán tất cả hóa đơn y tế cho vợ tôi. Một tấm séc bù tiền cho những lần chi trả trước được gửi đến qua bưu điện. Chúng tôi thậm chí còn giữ lại được căn nhà. Tôi không tự hào gì về bản thân mình, nhưng tôi sẽ không hổ thẹn vì đã đặt gia đình lên trên sự thật.”
“Sự thật là mưa phóng xạ sẽ đổ xuống Buenas Yerbas.”
“Tất cả chúng ta đều đưa ra lựa chọn về các cấp độ rủi ro. Nếu tôi có thể bảo vệ vợ mình bằng cách đóng một vai nhỏ dẫn đến khả năng xảy ra tai nạn ở Swannekke, thì tôi sẽ chấp nhận điều đó. Tôi thực lòng mong muốn cô suy nghĩ thêm một chút về rủi ro mà cô đang đặt chính mình vào khi đối đầu với những con người này.”
Ký ức của Luisa về lúc chìm xuống nước trở lại ám ảnh cô, làm tim cô nghẹn lại. Bart đặt một tách cà phê xuống trước mặt cô. Grelsch chuyền một trang giấy đánh máy qua quầy bar. Trên đó có hai cột chữ, mỗi cột là bảy cái tên. “Đoán xem đây là danh sách gì.” Hai cái tên hiện ra: Lloyd Hooks và William Wiley.
“Thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn Trans Vision?”
Grelsch gật đầu. “Gần đúng. Danh sách thành viên hội đồng là thông tin công khai. Còn đây những cố vấn tập đoàn không có tên trong danh sách chính thức nhưng nhận tiền từ tập đoàn Trans Vision. Những cái tên khoanh tròn chắc sẽ khiến cô quan tâm. Nhìn này. Hooks và Wiley. Lười biếng, đáng chết, một lũ tham lam.”
Luisa gấp danh sách lại rồi nhét vào túi. “Tôi phải cám ơn ông về điều này.”
“Gã ngốc Nussbaum đào ra danh sách này đấy. Còn một chuyện cuối cùng. Fran Peacock, ở tờ Western Messenger, cô biết bà ta chứ?”
“Chỉ chào hỏi ở những buổi tiệc báo chí xã giao thôi.”
“Fran và tôi biết nhau từ lâu rồi. Tôi có ghé qua văn phòng bà ấy tối hôm qua, và đề cập đến những điểm quan trọng trong câu chuyện của cô. Tôi không hứa hẹn điều gì, nhưng một khi cô có đủ chứng cứ để ra trận, thì bà ta sẽ muốn nói nhiều hơn là đôi ba câu chào hỏi đấy.”
“Ông có hiểu đúng ý tập đoàn Trans Vision khi làm việc này không đấy?”
Grelsch đứng dậy, gập tờ báo lại. “Họ đâu có nói tôi không được chia sẻ những đầu mối mình biết.”