57

57

Luisa Rey ghé vào nhà hàng Snow White để uống ly cà phê cuối cùng của những ngày tháng cô làm ở Spyglass và để chào tạm biệt Bart. Ghế ngồi duy nhất còn trống kề sát một người đàn ông đang giấu mình sau tờ San Francisco Chronicle. Luisa nghĩ ngợi, Một tờ báo tốt, rồi ngồi xuống chiếc ghế đó. Dom Grelsch lên tiếng, “Chào buổi sáng.”

Luisa cảm thấy một thoáng ghen tị về địa vị. “Ông đang làm gì ở đây?”

“Biên tập viên cũng cần ăn mà. Sáng nào tôi cũng đến đây kể từ khi vợ tôi… cô biết đấy. Bánh xốp thì tôi còn tự làm bằng máy nướng bánh mì được, chứ còn…” Ông chỉ tay về đĩa thịt bê, ngụ ý Tôi có cần nói thêm không?

“Tôi chưa từng gặp ông ở đây lần nào.”

“Đó là vì ông ấy thường rời khỏi đây,” Bart nói trong lúc làm ba việc cùng lúc, “một giờ trước khi cô đến. Như thường lệ hả, Luisa?”

“Vâng. Sao anh không bao giờ nói cho tôi biết vậy, Bart?”

“Tôi cũng đâu có nhiều chuyện về giờ đi giờ đến của cô với bất kỳ ai.”

“Người đầu tiên đến tòa soạn,” Dom Grelsch gập báo lại, “người cuối cùng ra về vào buổi tối. Vị trí của chủ bút. Tôi có chuyện muốn nói với cô, Luisa.”

“Tôi nhớ mang máng là mình bị đuổi việc rồi mà.”

“Thôi dẹp chuyện ấy đi, được không? Tôi muốn nói tại sao – thế nào – mà tôi không từ chức khi thấy cách đối xử tệ hại của Ogilvy dành cho cô. Và bởi vì tôi đang tự thú, tôi đã biết cô sẽ bị trảm từ thứ Sáu tuần trước rồi.”

“Ông thật tử tế khi báo trước cho tôi biết đấy.”

Viên chủ bút hạ giọng xuống mức thấp nhất. “Cô biết về chứng bệnh máu trắng của vợ tôi. Tình hình bảo hiểm của chúng tôi?” Luisa quyết định dành cho ông ta một cái gật đầu. Grelsch cứng giọng hơn. “Tuần trước, trong quá trình đàm phán mua lại… tôi được cho hay, nếu tôi ở lại Spyglass và chấp thuận rằng tôi chưa từng nghe nói…” Grelsch rất không vui “… đến một bản báo cáo nào đó, thì người ta sẽ giật dây các công ty bảo hiểm cho tôi.”

Luisa không lay chuyển. “Ông tin những người này sẽ giữ lời sao?”

“Sáng Chủ nhật, nhân viên tính toán các khoản bồi thường bảo hiểm của tôi tên Arnold Frum, gọi điện đến. Anh ta xin lỗi làm phiền các thứ, rồi báo tin rằng Blue Shield đã thay đổi quyết định, và sẽ thanh toán tất cả hóa đơn y tế cho vợ tôi. Một tấm séc bù tiền cho những lần chi trả trước được gửi đến qua bưu điện. Chúng tôi thậm chí còn giữ lại được căn nhà. Tôi không tự hào gì về bản thân mình, nhưng tôi sẽ không hổ thẹn vì đã đặt gia đình lên trên sự thật.”

“Sự thật là mưa phóng xạ sẽ đổ xuống Buenas Yerbas.”

“Tất cả chúng ta đều đưa ra lựa chọn về các cấp độ rủi ro. Nếu tôi có thể bảo vệ vợ mình bằng cách đóng một vai nhỏ dẫn đến khả năng xảy ra tai nạn ở Swannekke, thì tôi sẽ chấp nhận điều đó. Tôi thực lòng mong muốn cô suy nghĩ thêm một chút về rủi ro mà cô đang đặt chính mình vào khi đối đầu với những con người này.”

Ký ức của Luisa về lúc chìm xuống nước trở lại ám ảnh cô, làm tim cô nghẹn lại. Bart đặt một tách cà phê xuống trước mặt cô. Grelsch chuyền một trang giấy đánh máy qua quầy bar. Trên đó có hai cột chữ, mỗi cột là bảy cái tên. “Đoán xem đây là danh sách gì.” Hai cái tên hiện ra: Lloyd Hooks và William Wiley.

“Thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn Trans Vision?”

Grelsch gật đầu. “Gần đúng. Danh sách thành viên hội đồng là thông tin công khai. Còn đây những cố vấn tập đoàn không có tên trong danh sách chính thức nhưng nhận tiền từ tập đoàn Trans Vision. Những cái tên khoanh tròn chắc sẽ khiến cô quan tâm. Nhìn này. Hooks và Wiley. Lười biếng, đáng chết, một lũ tham lam.”

Luisa gấp danh sách lại rồi nhét vào túi. “Tôi phải cám ơn ông về điều này.”

“Gã ngốc Nussbaum đào ra danh sách này đấy. Còn một chuyện cuối cùng. Fran Peacock, ở tờ Western Messenger, cô biết bà ta chứ?”

“Chỉ chào hỏi ở những buổi tiệc báo chí xã giao thôi.”

“Fran và tôi biết nhau từ lâu rồi. Tôi có ghé qua văn phòng bà ấy tối hôm qua, và đề cập đến những điểm quan trọng trong câu chuyện của cô. Tôi không hứa hẹn điều gì, nhưng một khi cô có đủ chứng cứ để ra trận, thì bà ta sẽ muốn nói nhiều hơn là đôi ba câu chào hỏi đấy.”

“Ông có hiểu đúng ý tập đoàn Trans Vision khi làm việc này không đấy?”

Grelsch đứng dậy, gập tờ báo lại. “Họ đâu có nói tôi không được chia sẻ những đầu mối mình biết.”

Bản Đồ Mây

Bản Đồ Mây

Score 8
Status: Completed Author:

Bản Đồ Mây, tác phẩm đạt được giá trị về giải trí lẫn trí tuệ

Nếu đại dương được tạo thành từ vô số giọt nước thì nhân loại được cấu thành từ muôn vàn số phận lẻ loi. Sự hóa khí của mỗi giọt nước để kết tinh thành những đám mây cũng giống như tiến trình văn minh của loài người chạm tay tới những giấc mơ.

Lịch sử nhân loại là lịch sử của những giấc mơ tan vỡ để quay lại điểm xuất phát ban đầu, trong vòng tròn của thăng trầm luẩn quẩn.

Với ý tưởng ấy, David Mitchell đã dệt tấm bản đồ xuyên thời gian, xuyên lục địa bằng sáu câu chuyện khác nhau kéo dài hơn 5 thế kỷ tại 3 lục địa, bắt đầu từ Nam Thái Bình Dương thế kỷ XIX cho tới thời hậu tận thế ở Hawaii. Sáu câu chuyện, kết dính bằng một sợi dây mỏng manh gần như không thấy rõ, được sinh ra từ những va chạm tình cờ của các nhân vật đang lạc trong mê cung – cuộc đời của chính họ. Cuốn sách dựa theo kết cấu của bản nhạc mà Frobisher, nhân vật trong câu chuyện thứ hai viết nên: bản Lục tấu Vân Đồ soạn cho sáu loại nhạc cụ biểu diễn một cách chồng lấn: piano, clarinet, allo, sáo, kèn oboe và violin. Sáu thang âm, màu sắc riêng tương ứng với sáu cuộc đời ở các thời đại và địa điểm khác nhau.

Mỗi câu chuyện đều bỏ dở để chuyển sang câu chuyện khác cho đến chuyện cuối cùng được kể trọn vẹn rồi bắt đầu đi ngược lại các câu chuyện trước, để những con người xa lạ “đọc” được nhau. Đó là cách David Mitchell nối sáu câu chuyện thành vòng tròn. Đó chính là nguồn cảm hứng người đời trước truyền lại cho đời sau, dù giấc mơ đời họ có dở dang hay đến đích thì tinh thần họ để lại là vĩnh cửu.

Trong sự đan cài tưởng chừng rối rắm, Mitchell vẫn là tay lái vững vàng, lường trước mọi khả năng cũng như định vị được vai trò của các nhân vật. Tất cả những hình ảnh ông xây dựng đều mang hàm ý cao, từ cái bớt hình ngôi sao chổi trên cơ thể các nhân vật ẩn ý về sự đầu thai cho đến hành động mang tính nhân quả đời trước gieo. Bối cảnh xã hội của câu chuyện sau luôn được xây dựng dựa trên tiềm năng sẵn có của câu chuyện trước. Mỗi nhân vật xuất hiện, từ chính đến phụ, không phải để trang điểm cho bối cảnh. Họ ở đó như một mắt xích mà thiếu họ, mọi thứ sẽ khác đi, sẽ dẫn đến một kết cục rất khác. Họ, chỉ nhỏ bé như những giọt nước trong đại dương, nhưng đại dương cần những giọt nước.

Bản đồ mây còn đặt ra vô số câu hỏi về giá trị sống, về trách nhiệm của mỗi người trong chuỗi tiến hóa nhân loại, về tính thiện và ác, sự phân biệt chủng tộc, ngưỡng tâm linh của người phương Đông, khát vọng về sự khải huyền, về sức mạnh và sự hủy diệt của nền văn minh, về cái giá phải trả khi con người hiến mình cho khoa học.

...

Tác phẩm đã lọt vào shorlist của giải Man Booker năm 2004, đồng thời được Tom Tykwer, Lana Wachowski, Lilly Wachowski chuyển thể thành phim vào năm 2012.

Về tác giả David Mitchell, anh Là một trong những tiểu thuyết gia người Anh được yêu thích nhất hiện nay, với nghệ thuật kể chuyện lôi cuốn, khả năng khắc họa tài tình tính cách nhân vật. Cuốn tiểu thuyết đầu tay Ghostwritten được xuất bản năm 1999, ngay lập tức David Mitchell được xem như tiểu thuyết gia triển vọng và được trao giải Betty Trask. Hai tác phẩm tiếp theo number9dream và Cloud Atlas đều được vào shortlist của giải Man Booker. Cuốn sách có tên Black Swan Green cũng được TIME bình chọn là một trong 10 cuốn sách hay nhất năm 2006.

_Nguồn giới thiệu: Tạp chí Phái Đẹp ELLE

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset