Fay Li đeo kính mát có vành và chụp thêm mũ rộng vành, đang đối chiếu đồng hồ đeo tay với đồng hồ của ngân hàng. Máy điều hòa đang thua cuộc trong trận chiến với cái nóng giữa buổi sáng. Cô ta dùng khăn tay thấm mồ hôi trên mặt và cánh tay, tự quạt và đánh giá những diễn biến gần đây. Joe Napier, ông trông có vẻ ngốc nghếch nhưng kỳ thực ông rất thông minh, đủ thông minh để biết khi nào thì rút lui. Luisa Rey sắp đến đây rồi, nếu Bill Smoke phán đoán đúng. Bill Smoke, ngươi trông có vẻ thông minh nhưng kỳ thực lại rất ngu ngốc, và người của ngươi không trung thành như ngươi nghĩ đâu. Vì ngươi không làm chuyện này vì tiền, ngươi đã quên rằng những kẻ tiểu nhân rất dễ bị mua chuộc.
Hai người đàn ông Trung Quốc ăn mặc bảnh bao bước vào. Ánh mắt của một người báo hiệu với cô ta rằng Luisa Rey đang đến. Ba người gặp nhau ở chiếc bàn canh giữ lối đi phụ: TỦ GỬI HÀNG ĐẢM BẢO . Tòa nhà này có rất ít người lui tới suốt buổi sáng nay. Fay Li từng nghĩ đến chuyện cài một người vào đây, nhưng tình trạng lỏng lẻo tự nhiên do việc thuê bảo vệ với mức lương tối thiểu vẫn an toàn hơn là để cho những thành viên Hội Tam Hoàng đánh hơi được món hời.
“Xin chào,” Fay Li mở lời bằng phát âm Trung Quốc khó nghe nhất, “tôi và mấy ông anh muốn lấy đồ từ két sắt.” Cô ta đung đưa một chiếc chìa khóa tủ ký gửi. “Nhìn đi chúng tôi có chìa khóa.”
Anh chàng tóc xoăn uể oải có vấn đề nghiêm trọng về da. “Giấy tờ tùy thân?”
“Giấy tờ đây, anh nhìn đi, giấy tờ anh nhìn đi.”
Những ký tự Trung Quốc chống lại sự kiểm tra của người da trắng bằng phép màu bộ lạc cổ xưa. Gã bảo vệ hất đầu về phía hành lang rồi quay lại đọc tiếp tạp chí Aliens!. “Cửa không khóa.”Ta sẽ bắn nát mông cậu tại chỗ, cậu nhóc à, Fay Li nghĩ.
Hành lang dừng lại ở một cánh cửa bọc thép mở hé. Phía bên kia là căn phòng két sắt có hình dạng như một cái chạc ba. Một thuộc hạ đi cùng cô ta vào nhánh bên trái, cô ta ra lệnh cho gã kia đi nhánh bên phải. Có khoảng sáu trăm cái tủ trong này. Một trong số đó chứa một bản báo cáo trị giá năm triệu đô la, mười nghìn đô một trang.
Tiếng bước chân tiến đến trên hành lang. Lốc cốc, giày cao gót nữ.
Cánh cửa bọc thép mở ra. “Có ai ở đây không?” Luisa Rey hỏi.
Im lặng.
Khi cánh cửa đóng sầm lại, hai gã đàn ông tóm lấy cô. Luisa bị giữ chặt, miệng bị một bàn tay bịt lại. “Cám ơn nhé.” Fay Li gỡ chiếc chìa khóa từ ngón tay cô nhà báo. Con số khắc trên đó là: 36/64. Cô ta không lãng phí một lời nào. “Tin xấu đây. Phòng này cách âm, không có máy quay, bạn tôi và tôi đều có vũ khí. Báo cáo Sixsmith vốn không phải để rơi vào tay cô. Tin tốt đây. Tôi đang hành động cho những thân chủ mong muốn HYDRA bị thắt cổ từ trong trứng nước và Seaboard bị mất uy tín. Các kết luận của Sixsmith sẽ lan truyền trong mạng lưới tin tức trong vòng hai hoặc ba ngày nữa. Họ có muốn theo đuổi việc xử lý tập đoàn này hay không là việc của họ. Đừng nhìn tôi như thế chứ, Luisa. Sự thật đâu có quan tâm ai là người phát hiện ra nó, vậy thì cớ gì cô bận tâm? Tin này còn tốt hơn nữa đây. Sẽ không có chuyện gì xấu xảy đến với cô. Trợ lý của tôi sẽ đưa cô đến một điểm tạm giữ ở BY. Đến tối, cô sẽ được tự do. Cô đừng có gây rắc rối gì cho chúng tôi từ giờ đến lúc đó,” Fay Li lấy ra một tấm ảnh của Javier vốn đính trên bảng ghim của Luisa rồi vẫy nó cách mặt cô vài centimet, “bởi vì bọn tôi sẽ đáp trả đích đáng đấy.”
Sự phục tùng thế chỗ cho chống cự trong mắt Luisa.
“Tôi biết anh có cái đầu tử tế nằm trên vai.” Fay Li nói bằng tiếng Quảng Đông với gã đang giữ Luisa. “Đưa ả đến phòng giam. Không được lộn xộn trước khi bắn. Ả là nhà báo, nhưng điều đó không biến ả thành gái điếm. Phi tang cái xác theo cách thông thường.”
Họ rời đi. Tên thuộc hạ thứ hai ở lại, giữ cửa mở.
Fay Li tìm thấy chiếc két 36/64 ở chiều cao ngang cổ, ở phần chóp của nhánh giữa.
Chiếc chìa khóa xoay một vòng và cửa tủ mở ra.
Fay Li lôi ra một bìa còng màu kem.
LÒ PHẢN ỨNG HYDRA-
ZERO – MỘT MẪU ĐÁNH GIÁ HOẠT ĐỘNG – TRƯỞNG DỰ ÁN TIẾN SĨ RUFIS SIXSMITH – SỞ HỮU TÀI LIỆU NÀY KHI CHƯA ĐƯỢC PHÉP LÀ VI PHẠM LUẬT HÌNH SỰ LIÊN BANG THEO ĐẠO LUẬT TÌNH BÁO QUÂN SỰ & CÔNG NGHIỆP 1971.
Một ngọn lửa hân hoan bùng cháy trong người Fay Li, cô ta cho phép mình mỉm cười. Mảnh đất cơ hội. Sau đó cô ta thấy hai sợi dây chạy ra từ trong bìa còng đến phía sau tủ sắt. Cô ta nhìn vào. Một đèn lưỡng cực đỏ nhấp nháy trên một khối kích thước 10×5 cm gồm nhiều hình trụ, dây nhợ và các bộ phận được dán băng dính vào nhau.
Bill Smoke, thằng khốn k…