Bisco và Roper, hai tên thuộc hạ được Bill Smoke thuê cho phi vụ này, dùng thân người đẩy mở cửa. Tại phòng xử án trong đầu mình, Bill Smoke kết luận William Wiley và Lloyd Hooks phạm tội ngu xuẩn cực độ. Tôi đã nói với các người! Không thể tin tưởng để cho Joe Napier gói ghém lương tâm và cầm theo cần câu cá mà.
Cánh cửa tan nát thành nhiều mảnh.
Bên trong, một người đàn bà Mexico đang lên cơn kích động. Một đứa bé điềm tĩnh và một con chó xù được chăm sóc cẩn thận đang ngồi trên bàn tiếp tân, như thể chúng, chứ không phải người Mexico kia, là những bộ não bí mật của đơn vị này. “FBI đây!” Bisco hét lên, giơ ra giấy phép lái xe. “Họ đi đường nào?”
Người đàn bà Mexico ré lên: “Chúng tôi quan tâm đến công nhân của mình! Rất tốt! Trả lương cao lắm! Không cần công đoàn!”
Bisco móc súng ra rồi bắn con chó văng lên tường. “BỌN CHÚNG ĐI ĐƯỜNG NÀO?”
Jesus Muhammad Christ, đây là lý do ta chỉ hành động một mình.
Người đàn bà Mexico cắn nắm tay mình, run lẩy bẩy, rồi phát ra một tiếng kêu thê lương.
“Hay lắm, Bisco, làm như FBI suốt ngày đi giết chó xù vậy.” Roper chồm đến trước đứa bé, vẫn không phản ứng gì trước cái chết của con chó. “Người đàn ông và cô gái đi ra cửa thoát hiểm nào?”
Con bé nhìn lại như thể hắn chẳng là gì ngoài một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
“Mày có biết nói tiếng Anh không?”
Một mụ kích động, một đứa câm, một con chó chết, Bill Smoke tiến đến ba cửa thoát hiểm, và hai thằng thuộc hạ trung thành ngu như bò.
“Mất thời gian quá! Roper, cửa bên phải. Bisco, cửa bên trái. Tao đi cửa giữa.”