MŨI YERBAS MARINA ROYALE
TỰ HÀO LÀ QUÊ HƯƠNG CỦA PROPHETESS
CHIẾC THUYỀN BUỒM ĐƯỢC BẢO QUẢN TỐT NHẤT THẾ GIỚI!
Napier đỗ chiếc Ford thuê cạnh câu lạc bộ thể thao, trước đây là nhà thuyền. Những ô cửa sổ sáng trưng cho thấy một quán bar đầy mời gọi bên trong, cờ hàng hải gợn nhẹ trong gió chiều. Tiếng cười đùa vang lên, những chú chó được đưa xuống từ cồn cát trong lúc Luisa và Napier băng qua sân vườn của câu lạc bộ thể thao, rồi đi xuống những bậc thang dẫn đến một bến thuyền khá lớn. Một chiếc tàu gỗ ba cột in bóng lên phương đông đang lịm nắng, sừng sững giữa đám du thuyền bằng sợi thủy tinh nhỏ nhắn neo đậu xung quanh. Vài người đang đứng trên cầu tàu và du thuyền, nhưng không nhiều. “Starfish được neo tại cầu tàu xa nhất từ câu lạc bộ thể thao,” Luisa xem lại bản đồ của Megan Sixsmith, “đi qua chiếc Prophetess.”
Chiếc tàu thế kỷ mười chín kỳ thực đã được phục chế rất đẹp. Dù đang bận việc, nhưng Luisa vẫn mê mẩn trước sức hút kỳ lạ khiến cô phải dừng lại một lúc để nhìn ngắm những chi tiết trên tàu, lắng nghe tiếng khung gỗ kêu cót két.
“Có chuyện gì thế?” Napier thì thầm. Bên trong quá tối nên ông không nhìn rõ nét mặt cô.
Có chuyện gì nhỉ? Vết chàm của Luisa đập thình thịch. Cô níu lấy những đầu mối bên kia của khoảnh khắc co giãn này, nhưng chúng biến mất vào quá khứ và tương lai. “Không có gì.”
“Nếu cháu sợ cũng không sao. Bác cũng đang sợ đây.”
“Vâng.”
“Đi nào. Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Starfish nằm ở đúng nơi đánh dấu trên bản đồ của Megan. Họ leo lên tàu.
Napier nhét một cái kim kẹp vào cửa lên tàu rồi chèn thêm que kẹo mút vào khe trống. Luisa đứng canh bên ngoài. “Cháu cá là bác không học mánh này trong quân đội.”
“Cháu thua rồi. Những tên trộm là những người lính tháo vát đấy, mà Ban Tuyển Quân cũng không kén chọn lắm đâu…” Một tiếng tách. “Được rồi.” Khoang tàu gọn gàng không có quyển sách nào. Một chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy từ 21:55 sang 21:56. Ánh đèn pin mỏng mảnh của Napier dừng lại trên một chiếc bàn hàng hải gắn trên một tủ hồ sơ mini. “Trong đấy thì sao?”
Luisa mở ngăn kéo ra. “Nó đấy. Bác rọi đèn vào đây đi.” Một chồng hồ sơ và bìa còng. Một bìa còng, màu kem, khiến cô chú ý. LÒ PHẢN ỨNG HYDRA-ZERO – MỘT MẪU ĐÁNH GIÁ HOẠT ĐỘNG – TRƯỞNG DỰ ÁN TIẾN SĨ RUFIS SIXSMITH. “Được rồi. Nó đây. Joe? Bác không sao chứ?”
“Ừ. Chỉ là… đã đến lúc một chuyện gì đó diễn ra suôn sẻ, thật đơn giản.”
Vậy là Joe Napier có thể mỉm cười rồi.
Có chuyển động ở lối vào khoang tàu; một người đàn ông đứng chắn ánh sao.
Napier nhận ra nét mặt hoảng hốt của Luisa và quay ngoắt lại. Trong ánh đèn pin, Luisa thấy một đường gân trong cổ tay gã cầm súng giật giật, hai lần, nhưng không có tiếng súng phát ra. Chốt an toàn bị kẹt à?
Joe Napier phát ra tiếng nấc, khụy xuống, va đầu vào chân bằng thép của chiếc bàn hàng hải. Ông nằm bất động.
Luisa mất hết mọi giác quan, trừ cảm giác mơ hồ nhất về chính mình. Đèn pin của Napier lăn nhẹ, và ánh sáng của nó thay nhau chiếu lên thân người rách toạc của ông. Máu ông tuôn nhanh rợn người, màu đỏ tươi rợn người, bóng loáng rợn người. Dây treo rung trong gió, những tiếng chuông không lời.
Kẻ sát nhân đóng cửa khoang tàu lại. “Đặt bản báo cáo lên bàn đi, Luisa.” Giọng thì thầm của hắn nghe rất tử tế. “Tôi không muốn nó dính máu.” Cô phục tùng. Khuôn mặt hắn bị che lại. “Cô chuẩn bị đi chầu ông bà đi.”
Luisa nắm lấy cạnh bàn. “Ngươi là Bill Smoke. Ngươi đã giết Sixsmith.” Bóng tối trả lời, “Những thế lực to lớn hơn đã giết tất cả bọn mi. Ta chỉ gửi đạn đi thôi.”
Tập trung. “Ngươi đi theo chúng ta, từ ngân hàng, trong tàu điện ngầm, đến bảo tàng mỹ thuật…”
“Cái chết lúc nào cũng khiến mi nói dông dài thế à?”
Giọng Luisa run rẩy. “Ngươi nói ‘lúc nào cũng’ là có ý gì?”