Văn phòng của Dom Grelsch là một thư phòng hỗn loạn trong trật tự. Tầm nhìn ra Đại lộ số 3 cho thấy một bức tường những văn phòng cũng tương tự như văn phòng ông. Một túi cát Người khổng lồ xanh treo trên giá bằng kim loại ở góc phòng. Tổng biên tập của tạp chí Spyglass tuyên bố buổi họp điểm tin sáng thứ Hai bắt đầu bằng cách chĩa một ngón tay múp míp về phía Roland Jakes, một người tóc muối tiêu, mặt nhăn nheo như quả táo tàu, mặc áo sơ mi chim cò, quần jean ống loe và xăng đan nhuộm màu. “Jakes.”
“Ừm, tôi muốn làm tiếp loạt bài Nỗi kinh hoàng ở khu cống thải, để hưởng ứng cơn sốt phim Hàm cá mập. Dirk Melon, tay này có thể là một gã làm thuê tự do, được tìm thấy dưới đường Đông 50 trong một buổi tuần tra theo thông lệ. Hay nói đúng hơn là, ờ, những gì còn sót lại của gã. Nhận diện nhờ xét nghiệm nha khoa và thẻ ra vào dành cho báo chí rách bươm. Thịt bị róc khỏi xác theo kiểu rất phù hợp với mô tả về Serasalmus scapularis – tôi cám ơn – nữ hoàng của tất cả các loại cá piranha, nhập khẩu bởi những kẻ cuồng cá cảnh, sau đó bị nhấn trôi xuống toilet khi hóa đơn mua thịt nuôi chúng trở nên quá lớn. Tôi sẽ gọi cho Vermin ở Tòa thị chính để nghe ông ta phủ nhận đang có một loạt vụ tấn công nhằm vào các công nhân cống thải. Có ghi chép không đấy, Luisa? Đừng tin tưởng điều gì cho đến khi nó được chính thức phủ nhận. Vậy sao nào, Grelsch. Đến lúc tăng lương cho tôi rồi nhỉ?”
“Anh nên mừng là lương tháng trước của anh không bị thu hồi thì có. Nộp lên bàn tôi trước mười một giờ ngày mai, kèm một bức ảnh của loại cá rỉa thịt đó. Và đừng quên tuần này anh viết cho mục tử vi 12 cung hoàng đạo đấy. Có hỏi gì không, Luisa?”
“Vâng. Có chính sách biên tập mới nhằm gạt ra những bài báo chứa đựng sự thật mà không ai nói cho tôi biết à?”
“Này, hội thảo về lý thuyết suông đang diễn ra trên nóc nhà ấy. Cứ đón thang máy lên đó rồi đi bộ tiếp cho đến khi cô xuống tới vỉa hè nhé. Chuyện gì cũng được coi là có thật nếu có đủ người tin. Nancy, có gì cho tôi?”
Nancy O’Hagan ăn mặc bảo thủ, làn da bủng beo và cặp lông mi dài như lông mi hươu cao cổ, thường xuyên rơi ra. “Nguồn tin đáng tin cậy của tôi ở Bệnh viện Betty Ford có một tấm hình quầy bar trên máy bay của tổng thống. Hay là làm một bài ‘Tiệc tùng chè chén trên chuyên cơ Tổng thống’? Cứ bảo chuyện ăn nhậu của lão lưu linh này đã bị khai thác cạn kiệt, nhưng Dì Nance này không nghĩ vậy.”
Grelsch suy nghĩ một lúc. Tiếng điện thoại reo và tiếng đánh máy lách cách vang lên từ phía sau. “Được rồi, nếu không có gì mới hơn xảy ra. Ồ, và nhớ phỏng vấn anh chàng múa rối nói tiếng bụng bị mất hai cánh tay cho mục Họa vô đơn chí… Nussbaum. Đến lượt anh.” Jerry Nussbaum lau những giọt kem chocolate lấm tấm trên bộ râu quai nón, đeo nhầm cặp kính mát, đổi lại cặp kính đọc sách, ngả người ra sau làm đổ một chồng báo. “Cảnh sát đang cong đít truy tìm thủ phạm trong vụ St Christopher, vậy làm một bài ‘Liệu chính bạn có trở thành nạn nhân tiếp theo của St Christopher không?’ nhé? Thông tin về toàn bộ những vụ từ trước đến nay và tái hiện lại những phút cuối cùng của các nạn nhân. Họ đi đâu, họ gặp ai, họ đang nghĩ gì…”
“Khi viên đạn của St Chris bắn xuyên qua đầu họ,” Roland Jakes cười cợt.
“Phải rồi, Jakes, cũng mong là hắn bị màu sắc Hawaii sặc sỡ thu hút. Tiếp theo, lát nữa tôi sẽ đi gặp tay lái tàu điện da màu bị cảnh sát tóm hồi tuần trước. Gã sắp kiện sở cảnh sát vì bắt nhầm người theo Đạo luật Dân quyền.”
“Có thể làm thành bài trang chủ. Luisa?”
“Tôi đã gặp một kĩ sư nguyên tử.” Luisa phớt lờ sự dửng dưng làm lạnh toát căn phòng. “Một thanh tra tại tập đoàn Seaboard.” Nancy O’Hagan đang giũa móng tay, khiến Luisa càng quyết tâm trình bày những nghi ngờ của mình như sự thật. “Ông ấy tin rằng lò phản ứng hạt nhân HYDRA mới tại Đảo Swannekke không an toàn như thông báo chính thức. Thực ra là không an toàn một chút nào. Lễ khánh thành diễn ra chiều nay, nên tôi muốn lái xe ra đó để xem có tìm được gì không.”
“Sốt dẻo nhỉ, một lễ khánh thành kĩ thuật,” Nussbaum cảm thán. “Tiếng rền vang đó là gì thế mọi người? Một giải thưởng Pulitzer lăn về hướng này à?”
“Ờ, có ngon thì ngửi mông tôi này, Nussbaum.”
Jerry Nussbaum thở dài. “Trong những giấc mơ ướt át nhất của tôi…”
Luisa đắn đo giữa ăn miếng trả miếng, đúng rồi, và để tên sâu bọ này biết hắn đã làm cho mình phát điên; với phớt lờ, đúng rồi, và để tên sâu bọ muốn nói gì thì nói.
Dom Grelsch phá tan sự im lặng của cô. “Các nhà nghiên cứu thị trường đã chứng minh,” ông ta xoay cây bút chì trong tay, “mỗi thuật ngữ khoa học được dùng đại diện cho hai trăm nghìn độc giả bỏ tạp chí xuống và mở tivi lên để xem phát lại chương trình Tôi yêu Lucy.”
“Thôi được,” Luisa nói. “Thế giật tít ‘Bom nguyên tử Seaboard sắp làm Buenas Yerbas nổ tung thành bình địa!’ thì sao?”
“Tuyệt vời, nhưng cô cần phải chứng minh điều đó.”
“Giống như Jakes có thể chứng minh câu chuyện của anh ta?”
“Này.” Bút chì của Grelsch ngừng quay. “Những con người tưởng tượng bị ăn thịt bởi những con cá tưởng tượng không thể lột từng tờ đô la cuối cùng của cô ở tòa hoặc dựa vào ngân hàng của cô để triệt hạ cô. Nhưng một đế chế kinh doanh trải dài từ bờ biển này đến bờ biển kia như Tập đoàn Điện lực Seaboard có các luật sư làm được việc đó và, Lạy Đức mẹ lòng lành, nếu cô sơ hở, họ sẽ làm thế.”