Chiếc VW Beetle màu cam đồng của Luisa chạy bon bon trên đường đến cây cầu dài cả cây số nối liền Mũi Yerbas với Đảo Swannekke, nơi có nhà máy điện sừng sững choán hết cửa sông đơn độc. Chốt kiểm soát trên cầu hôm nay không yên tĩnh. Khoảng một trăm người biểu tình đứng thành hàng dài trên nhịp cầu cuối cùng, hô vang khẩu hiệu, “Swannekke C Phải Bước Qua Xác Chúng Tôi!” Một hàng rào cảnh sát ngăn họ một quãng tầm chín, mười chiếc xe. Luisa đọc các biểu ngữ trong lúc chờ đợi. Một biểu ngữ cảnh báo, BẠN ĐANG VÀO ĐẢO UNG THƯ, một bảng khác ghi, CÒN LÂU! CHÚNG TÔI SẼ KHÔNG ĐI! Và, một bảng viết thật khó hiểu, MARGO ROKER GIỜ Ở ĐÂU?
Một nhân viên bảo vệ gõ lên cửa sổ; Luisa hạ cửa kính xuống và nhìn thấy khuôn mặt cô trong cặp kính mát của người này. “Luisa Rey, tạp chí Spyglass.”
“Thẻ báo chí, thưa cô.”
Luisa lấy thẻ trong túi xách. “Hôm nay sẽ có rắc rối hả?”
“Không.” Anh ta kiểm tra gì đó trên một bảng kẹp rồi trả lại thẻ cho cô. “Chỉ là những người ủng hộ môi trường thường lệ thôi. Các cậu sinh viên thì đi nghỉ mát ở nơi sóng biển đẹp hơn rồi.”
Băng qua chiếc cầu dài, rất dài, nhà máy Swannekke B hiện lên từ sau những tháp làm mát cũ kĩ, xám xịt hơn của Swannekke A. Một lần nữa, cô thắc mắc về Rufus Sixsmith. Tại sao ông ta không cho mình số điện thoại liên lạc khi mình hỏi? Nhà khoa học không thể là những người mắc chứng sợ điện thoại được. Tại sao không có ai trong phòng quản lý ở khu chung cư ông ở nhận ra tên ông ta? Nhà khoa học không thể dùng bí danh. Bảo vệ ở chốt kiểm soát phía trên đảo hướng dẫn cô chạy theo con đường duy nhất trên đảo đến Làng Seaboard. Sau đó sẽ có các biển hiệu chỉ lối đến Trung tâm Công cộng trong khu nhà Nghiên cứu & Phát triển.
Con đường ôm lấy bờ biển. Ngoài biển, chim hải âu lượn lờ trên những chiếc tàu đánh cá. Những lớp cỏ dợn sóng. Mười phút sau Luisa đến một khu có khoảng hai trăm ngôi nhà hạng sang nhìn ra một vịnh được che chắn. Một khách sạn và sân golf nằm trên một sườn đồi phía dưới nhà máy điện. Cô đỗ chiếc Beetle trong bãi đỗ xe của khu Nghiên cứu & Phát triển, rồi nhìn những tòa nhà nửa lộ nửa khuất gần đỉnh đồi. Một hàng cọ thẳng tắp xào xạc trong cơn gió Thái Bình Dương.
“Chào đằng ấy!” Một người Mỹ gốc Hoa tiến đến. “Có vẻ như cô đi lạc à. Đến đây để dự lễ khánh thành phải không?” Bộ vest màu đỏ nâu phong cách, trang điểm không tì vết và phong thái tự tin của cô ta khiến Luisa cảm thấy thật luộm thuộm trong chiếc áo khoác dạ màu việt quất. “Fay Li,” người phụ nữ chìa tay ra, “phụ trách PR của Seaboard.”
“Luisa Rey, tạp chí Spyglass. ”
Cái bắt tay của Fay Li rất mạnh mẽ. “Spyglass à? Tôi không ngờ là…”
“… mảng thời sự của chúng tôi có viết về chính sách năng lượng?”
Fay Li mỉm cười. “Xin đừng hiểu nhầm, đó là một tạp chí rất năng động.”
Luisa nhại lại phát ngôn đáng tin cậy của Dom Grelsch. “Nghiên cứu thị trường cho thấy ngày càng nhiều người muốn đọc tin có nội dung nghiêm túc hơn. Tôi được thuê làm bộ mặt trí thức của Spyglass.”
“Rất mừng vì cô đã đến, Luisa, dù là bộ mặt gì đi nữa. Để tôi đăng ký tên cô ở bàn Tiếp tân. An ninh yêu cầu phải kiểm tra túi xách, nhưng thật chẳng hay ho gì khi để khách của chúng tôi bị đối xử như những kẻ phá hoại. Đó là lý do mà họ tuyển tôi.”