Nóng, quá nóng, tôi tan chảy & ngứa ngáy & phồng rộp. Sáng nay tôi thức dậy bởi tiếng than thở của những thiên thần mắc đọa. Tôi nằm trong buồng lắng nghe, khi những khoảnh khắc kéo dài thành những phút, tự hỏi con giun của tôi đang muốn gây ra điều ác độc gì, cho đến khi tôi nhận ra một tiếng hét kinh hoàng từ phía trên: “Kìa nó phun kìa!” Tôi tháo lỗ thông gió ra nhưng trời tối quá không thấy rõ được, vì thế dù người rất yếu tôi vẫn cố lê bước lên cầu thang giữa. “Đó, thưa ông, ở đó!” Rafael giữ chặt eo tôi bằng một tay, còn tay kia thì chỉ. Tôi nắm chặt lan can tàu, vì lúc này chân không còn đứng vững nữa. Thằng bé vẫn chỉ. “Đấy! Thật là kỳ thú, phải không ông?” Dưới ánh hoàng hôn tôi thấy bọt sủi, cách mạn phải mũi thuyền chỉ chín mét. “Đàn sáu con!” Autua hét lên, từ trên cao. Tôi nghe tiếng thở của cá voi, rồi cảm thấy cơn mưa bọt nước trút xuống người chúng tôi! Tôi đồng ý với cậu ta, chúng thực sự tạo ra một cảnh tượng kỳ thú. Một con nhô lên, rồi hạ xuống dưới những con sóng. Những chiếc đuôi cá voi in bóng lên nền trời phía đông đỏ hồng. “Thật tiếc chúng ta không phải tàu đánh cá voi nhỉ,” Newfie bình luận. “Dễ cũng được cả trăm thùng dầu từ một con to đấy!” Pocock mắng, “Tiếc gì mà tiếc! Tao từng làm trên tàu đánh cá voi rồi, lão thuyền trưởng đúng là người xấu xa độc ác nhất mà tao từng thấy, ba năm trên đó làm cho Prophetess giống như một chuyến đi thuyền nhẹ nhàng chiều Chủ nhật vậy!”
Tôi quay về buồng nằm nghỉ. Chúng tôi đang đi ngang qua một đàn cá voi lưng gù rất lớn. Tiếng hét “Kìa nó phun kìa!” được nghe thấy quá thường xuyên đến nỗi giờ đây chẳng ai còn bận tâm đi xem nữa. Môi tôi khô như ngói & lột hết cả da. Sự đơn điệu có màu xanh dương.