Zedelghem.
29 – x – 1931.
Sixsmith,
Eva. Vì tên nàng đồng nghĩa với cám dỗ: còn gì tiến gần đến gần cốt lõi của con người hơn? Vì tâm hồn nàng bơi trong đôi mắt nàng. Vì tôi mơ thấy mình chui qua lớp màn nhung đến phòng nàng, mở cửa vào, ngân nga cho nàng một giai điệu rất – rất – rất đỗi dịu êm, khiến nàng đứng bằng đôi chân trần trên chân tôi, áp tai vào tim tôi và chúng tôi nhảy điệu waltz như người rối dây. Sau đó chúng tôi hôn nhau, nàng nói, “Vous embrassez comme un poisson rouge!” và trong những tấm gương sáng ánh trăng, chúng tôi chìm đắm yêu đương với tuổi trẻ và nhan sắc của mình. Vì trong suốt đời tôi, những người phụ nữ tinh tế, ngốc nghếch đã tự cho họ cái quyền hiểu tôi, chữa trị cho tôi, nhưng Eva biết tôi là vùng đất hoang, và nàng khám phá tôi không vội vã, như anh đã từng. Vì nàng săn chắc như một người con trai. Vì nàng mang mùi hương hạnh nhân, mùi cỏ non. Vì nếu tôi mỉm cười trước tham vọng của nàng trở thành một nhà Ai Cập học, nàng sẽ kín đáo đá vào ống quyển tôi dưới bàn. Vì nàng khiến tôi nghĩ về một điều gì đó khác ngoài bản thân mình. Vì ngay cả lúc nghiêm nghị nàng vẫn tỏa sáng. Vì nàng thích những buổi chiếu phim du thám hơn Ngài Walter Scott, thích Billy Mayerl hơn Mozart và không phân biệt được cung Đô trưởng với Cảnh sát trưởng. Vì tôi, chỉ có tôi, mới nhìn nụ cười của nàng thoáng trước khi nó hiện ra trên khuôn mặt nàng. Vì Hoàng đế Robert không phải là người tốt – phần tốt nhất của hắn đã được trưng dụng cho âm nhạc chưa biểu diễn của hắn mất rồi – nhưng nàng vẫn ban cho tôi nụ cười hiếm hoi nhất của mình. Vì chúng tôi lắng nghe tiếng chim cú muỗi. Vì tiếng cười phun trào ra từ cái lỗ phun trên đầu nàng và bắn tung tóe khắp buổi sáng. Vì một người đàn ông như tôi chẳng biết làm gì với “nhan sắc” vật chất này, nhưng nàng vẫn ở đây, trong những ngăn cách âm của trái tim tôi.
Thân ái,
R.F.