Lâu đài Zedelghem,
28 – ix – 1931.
Sixsmith,
J. ngày càng tỏ ra r. phiền toái. Sau khi làm tình, bà ta nằm xã xoài trên giường như một thứ quái thai và hỏi về những người đàn bà mà tôi đã chạm cung tơ. Giờ thì bà ta tìm cách khiêu khích để moi cho ra những cái tên, những câu đại loại, “Ô, tôi đoán là Frederica dạy anh chiêu đó phải không?” (Bà ta vuốt vết chàm trên hõm vai tôi, vết chàm mà anh nói là giống hình sao chổi ấy – không thể chịu nổi người đàn bà vờn vỗ da tôi.) J. gây ra những chuyện cãi vã nhỏ nhặt để tôi phải làm lành và rồi, một cách đầy lo lắng, bắt đầu để những bi kịch ánh trăng len lỏi vào đời sống ban ngày. Ayrs không thấy gì khác ngoài Luân hồi vĩnh cửu, nhưng Eva sắp quay lại sau mười ngày nữa và sinh vật có đôi mắt diều hâu ấy sẽ đánh hơi ra một bí mật đang bốc mùi chỉ trong tích tắc.
J. nghĩ rằng thỏa thuận công việc mới giúp bà ta buộc chặt tương lai của tôi vào Zedelghem hơn – bà ta nói, nửa đùa, nửa nghiêm túc, rằng bà ta sẽ không để tôi “bỏ rơi” bà ta hoặc chồng, vào lúc “họ” cần tôi. Cái ác nằm trong những đại từ như thế, Sixsmith ạ. Tệ hại nhất là, bà ta đã bắt đầu nói tiếng “Y” với tôi rồi, và muốn nghe tôi đáp lại. Người đàn bà này bị làm sao vậy? Bà ta gần gấp đôi tuổi tôi cơ mà! Bà ta muốn gì? Trấn an bà ta rằng tôi chưa từng yêu ai ngoài bản thân và không có ý định bắt đầu yêu ai lúc này, nhất là với vợ người khác, và nhất là khi người đó có thể hủy hoại tên tuổi tôi trong xã hội âm nhạc châu Âu chỉ bằng cách viết năm, sáu lá thư. Vì vậy, tất nhiên, người đàn bà giở chiêu trò riêng, úp mặt vào gối khóc lóc, cáo buộc tôi “lợi dụng” bà ta. Tôi đồng ý, tất nhiên là tôi đã “lợi dụng” bà ta, cũng như bà ta “lợi dụng” tôi vậy thôi. Đó chính là thỏa thuận. Nếu bà ta không còn vui vẻ với điều đó nữa, thì bà ta chẳng phải là tù nhân của tôi. Thế là bà ta tức tối bỏ đi, dỗi được vài ngày, cho đến khi con cừu cái già lại đói cồn cào trước con cừu đực trẻ, và bà ta quay lại, gọi tôi là chàng trai yêu quý, cám ơn tôi vì đã “đem âm nhạc trở lại cho Vyvyan”, và cái vòng lẩn quẩn ngu ngốc lại bắt đầu trở lại. Tôi tự hỏi trước đây bà ta có tìm đến Hendrick hay không? Với người đàn bà này thì điều gì cũng có thể. Nếu một bác sĩ người Áo tài năng bổ đầu bà ta ra, thì cả một tổ ong loạn trí sẽ tràn ra. Nếu biết bà ta bất ổn thế này thì tôi đã không bao giờ để cho bà ta lên giường mình trong đêm đầu tiên ấy. Kiểu ái ân với bà ta chẳng có gì vui. Không, là tàn bạo mới đúng.
Đã đồng ý với lời đề nghị của V.A. là tôi sẽ ở lại đến mùa hè năm sau, ít nhất là thế. Không có tiếng vọng vũ trụ nào ảnh hưởng đến quyết định của tôi – chỉ là lợi ích nghệ thuật, thực tế tài chính, và vì J. có thể suy sụp nếu tôi đi. Những hậu quả mà chuyện đó đem lại sẽ không tốt chút nào.
Sau đó, cùng ngày
Người làm vườn sau khi gom đốt lá khô vừa trở về phòng. Hơi nóng trên mặt, trên tay, làn khói buồn, đám lửa lách tách khò khè. Gợi nhớ đến túp lều của người quản sân ở Gresham. Tóm lại, nghĩ ra được một đoạn tuyệt vời nhờ đám lửa – trống cho tiếng lách tách, alto bassoon cho gỗ, và tiếng sáo phiêu linh cho ánh lửa. Đã chuyển thể nó xong ngay lúc này. Không khí trong lâu đài ẩm ương như quần áo không chịu khô. Tiếng cửa đóng sầm dọc các lối đi. Mùa thu đang để lại sự dịu ngọt sau lưng để chuyển sang giai đoạn châm chích, mục nát. Không nhớ mùa hạ có từng nói lời tạm biệt.
Thân mến,
R.F.