Trong lúc Henry được gọi đi để chữa một người bị thương, tôi lê bước đến buồng của thuyền trưởng Molyneux để bày tỏ quan điểm của mình. Lão ta không vui khi có người đến thăm, nhưng tôi sẽ không rời đi cho đến khi nào đã trình bày hết suy nghĩ, đó là, bầy đàn của Boerhaave đã hành hạ Rafael bằng trò cưỡng gian hàng đêm cho đến khi thằng bé, cảm thấy không còn lối thoát nào khác, đã kết liễu mạng sống. Cuối cùng, thuyền trưởng hỏi, “Thế chắc là ông có bằng chứng cho tội ác này hử? Một lá thư tuyệt mệnh? Những lời tố cáo có chữ ký?” Mọi người trên tàu biết tôi nói sự thật! Thuyền trưởng không thể dửng dưng trước sự tàn ác của Boerhaave! Tôi yêu cầu điều tra về vai trò của thuyền phó trong vụ tự sát của Rafael.
“Còn muốn gì thì đòi nốt đi, Gà Chọi!” Thuyền trưởng Molyneux quát lên. “Tôi quyết định ai lái tàu Prophetess, ai duy trì trật tự, ai huấn luyện cho những đứa học việc, không phải một tay bồi bút chết giẫm, không phải những lời càm ràm của y & thề có máu của Chúa, càng không phải bất kỳ ‘yêu cầu’ chó chết nào! Biến đi cho, đồ trời đánh thánh vật!”
Tôi đi & ngay lập tức chạm trán Boerhaave. Tôi hỏi lão có định nhốt tôi vào buồng của lão với bầy rắn sọc dài không, rồi sau đó hi vọng tôi sẽ treo cổ trước bình minh? Lão nhe nanh ra, và bằng một giọng chứa đầy nọc độc và thù hằn, đưa ra lời cảnh báo: “Mùi thối rữa đang bốc ra từ ông đấy, Gà Chọi, không thằng đệ tử nào của tôi muốn động vào ông vì sợ bị lây nhiễm thôi. Ông sẽ sớm lìa dương thế vì căn bệnh ‘sốt âm ỉ’ của mình.”
Tôi tỉnh táo cảnh báo lão, các công chứng viên của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ không biến mất dễ dàng như những cậu bé thuộc địa làm việc trên tàu đâu. Tôi tin lão rất thích ý nghĩ siết cổ tôi. Nhưng tôi ốm quá nặng đến nỗi không còn sợ hãi một kẻ gian dâm người Hà Lan nữa.
=====
=====
Sau đó –
Lòng nghi ngờ chiếm hết lương tâm tôi & kết tội tôi là đồng phạm. Tôi có cho phép Rafael tìm đến cái chết hay không? Nếu tôi đoán được nỗi khổ của cậu khi cậu nói chuyện với tôi lần cuối, đoán được ý định của cậu & đáp, “Không, Rafael ạ, Đức Chúa không thể tha thứ cho một vụ tự sát được định trước, vì sự ăn năn không thể là thật nếu nó xảy ra trước tội lỗi,” thì chàng trai có lẽ vẫn còn thở. Henry quả quyết rằng tôi không thể nào biết được, nhưng lời nói của ông ta chẳng lọt vào lỗ tai trống rỗng của tôi. Ôi, có phải tôi đã đẩy chàng trai vô tội đó xuống địa ngục hay không?