Chương 147: Gặp lại đối diện không nhận ra

Gặp lại đối diện không nhận ra

Ta không biết ta ngồi ở cửa của Tử Hằng bao lâu, ban đầu chỉ là vô ý ngồi xuống, sau lại dựa vào cửa nghỉ ngơi, liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng, tựa hồ có giọt nước rơi xuống trên mặt ta.

Trời mưa sao? Ta nâng tay lau một phen, sau đó khi nhìn thấy người nọ đứng trước mặt ta mới tỉnh táo lại.

“Tử Hằng.” Ta xoa xoa mắt, buồn ngủ nhanh chóng rút đi: “Ngươi đi đâu vậy?” Ta nhìn nhìn bốn phía, trời chưa sáng lên, không biết giờ nào.

“Đi giải giải sầu.” Tử Hằng ngồi xuống trên thềm đá bên cạnh ta: “Ngươi đang đợi ta sao?”

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, ta cẩn thận đánh giá hắn một phen, trên quần áo có chút mùi ẩm ướt, hơn nữa sau khi ngồi xuống vẫn trầm mặc.

“Ngươi…”

“Ta…”

Chúng ta đồng thời lên tiếng, lại đồng thời ngừng lại.

Hắn mở miệng trước, mỉm cười, ôn hòa nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo.”

Ta cảm thấy ta thật sự là vô dụng, trước vẻ mặt bình tĩnh như vậy của hắn, ta không nói nổi tiếng an ủi nào.

Ta thực sự là ăn nói vụng về.

Không không, không chỉ là ăn nói vụng về. Có lẽ bây giờ Tử Hằng đang muốn ở một mình, thế nhưng ta lại chạy tới thêm phiền cho hắn, làm cho hắn vào loại thời điểm này còn phải ngược lại an ủi ta bảo ta đừng lo.

“Nếu như… có cái gì ta có thể giúp được ngươi…”

“Ta biết. Ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi mà.” Dừng một lát, hắn hỏi:”Hỉ sự của ngươi và Phượng Nghi, định làm khi nào? Chén rượu mừng này nhưng không thể bớt của ta. Ừ, mà rượu cảm ơn ông mối cũng phải mời ta uống một chén.”

“Đúng vậy… Đương nhiên, đến lúc đó nhất định sẽ nói cho ngươi.”

Sau đó, ta không biết nên nói cái gì, hắn cũng không nói chuyện.

Không khí trầm mặc khiến cho ta cảm thấy bả vai cũng sắp bị đè sụp.

Biết rất rõ gánh nặng của hắn nặng nề như thế, nhưng lại không có cách nào chia sẻ với hắn.

“Ta vừa rồi đi gặp Thục Hàm.”

“Há?” Ta nhất thời không phản ứng kịp Thục Hàm là ai. Sau đó vỗ một cái mới nhớ tới, chính là Đổng, ừm, chính là vị phu nhân kia của hắn.

Có lẽ… cũng sắp không phải nữa rồi.

“Trước khi thành thân, chúng ta cũng từng gặp mặt. Khi đó, nàng là đệ tử đắc ý của Linh Tuyền thánh mẫu, niên thiếu mạo mỹ, khí phách hăng hái. Ta lần đầu thấy nàng, là Phượng Nghi mang ta đến tiên giới… Chính là tại một lần tụ hội Quan Vân đài ấy, ta là một tiểu nhân vật không người chú ý. Nàng lại bộc lộ tài hoa, tài năng đang thịnh. Khi đó ta biết nàng, nàng nhưng không biết ta… Chớp mắt một cái, mấy trăm năm, thế sự đổi thay, thương hải tang điền. Hôm nay lại là một hồi hội Quan Vân, ta và nàng, về sau có lẽ sẽ không gặp lại nữa. Ta vừa rồi còn có chút mê hoặc, thời gian nháy mắt, chúng ta đều thay đổi, không còn vẻ xưa nữa. Ta nghĩ không ra… những năm tháng ở giữa này, đều đi đâu mất rồi?”

Ta an tĩnh ngồi ở đó nghe hắn nói chuyện, không có ngắt lời.

“Thục Hàm so với ta nghĩ đến ban đầu, thản nhiên hơn nhiều. Nàng nói từng nghĩ sẽ có ngày này, tiên giới chính là như thế, có người nổi lên, sẽ có người chìm xuống. Nàng chẳng qua là không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.”

“Nàng nói, lúc ấy khi Ngao gia và Linh Tuyền cung có cử chỉ nghị thân, nàng còn từng tỏ ý với Linh Tuyền thánh mẫu… nàng rất thích ta. Khi thành thân, cũng từng nghĩ… chúng ta sẽ ân ái hòa thuận, sẽ trở thành thần tiên quyến lữ khiến người ta ca ngợi. Thế nhưng ta và nàng từ đầu tới đuôi không có một chút điểm hòa hợp. Cuộc sống mà ta hướng tới là nàng khinh thường để ý, mục tiêu nàng muốn đạt được là ta chán ghét thật sâu, cho dù không có biến cố lúc này đây, chúng ta sớm muộn cũng sẽ như người xa lạ.”

“Sau khi hai bên tiếp cận, mới phát hiện rất nhiều thứ bình thường nhìn không thấy. Trước kia ta cảm thấy nàng sang sảng thanh thoát, thế nhưng sau khi thành thân phát hiện nàng hành sự quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn… Nàng lúc trước cảm thấy ta ôn hòa văn nhã, về sau lại nhiều lần oán trách ta nhu nhược tiêu cực, không cầu tiến tới. Vừa rồi ta đi gặp nàng, nàng nói một câu. Nàng nói, hôn sự này, ngay từ đầu đã là sai.”

“Vậy, chuyện Tiểu Tâm, là nàng gây ra sao? Nàng vì sao muốn như vậy…” Ta đúng là vẫn còn kiềm chế không được, thế nhưng hỏi những lời này xong ta liền hối hận.

“Chuyện quá khứ, không đề cập nữa.” Tử Hằng nói: “Thải Mai sư cô mấy vị bọn họ đều rất thích ngươi, Phượng Nghi và ngươi hai bên lại hiểu nhau nhiều năm, tương lai nhất định sẽ chung sống vui vẻ.”

Đề tài này chuyển cũng quá nhanh, bất quá đã là Tử Hằng không muốn nhắc tới chuyện này, ta đương nhiên cũng sẽ không truy hắn muốn đáp án, muốn nắm chỗ đau của người ta đuổi đánh đến cùng.

Ta chỉ hi vọng hắn có thể thoải mái, có thể không bị đoạn trải qua này làm cho khổ sở.

“Cây sáo kia của ngươi đâu?”

“Hả?” Ta hơi sửng sốt, lấy cây sáo tùy thân mang theo ra.

“Thổi một bài cho ta nghe đi.”

Ta không biết nhiều bài lắm, thổi cũng không hay.

Lấy cây sáo ra, ta thử thử âm, thổi một điệu rất ngắn, Tử Hằng tựa vào cạnh cửa, ánh mắt nhắm lại, vẻ mặt giống như đi đường cực xa cuối cùng cũng có thể dừng lại thả lỏng một chút, cảm giác như thở phào một hơi.

Ta thổi một bài lại một bài, nhớ cái gì liền thổi cái đó, vẫn đều không có dừng.

Chính ta trong tiếng sáo, cũng nhớ tới rất nhiều chuyện xưa trước kia. Vui vẻ, ưu thương. Ôn nhu, lãnh lệ…

Tiếng sáo uyển chuyển, vẫn vang thật lâu.

Bầu trời phía đông lộ ra một mạt trắng óng ánh nhàn nhạt, ta buông cây sáo, quay đầu lại nhìn.

Vị trí phía sau đã trống không, Tử Hằng hắn rời đi lặng yên không một tiếng động, ta không phát hiện hắn đi khi nào.

Có lẽ tất cả gặp nhau, cuối cùng đều phải ly biệt như thế.

Có lẽ vì thế có thương đau, đều cần thời gian dài lâu để xoa dịu.

Ta đứng lên, nhìn về phía đông.

Phương hướng ấy, hẳn là Đông hải.

Tử Hằng là về? Hay là đi, phương hướng hoàn toàn bất đồng.

Ta lặng lẽ cầu khẩn trong lòng, nguyện hắn bình an vui vẻ, nguyện hắn chung quy sẽ tìm kiếm được tất cả mà hắn mong muốn.

Thái dương nhanh chóng vọt lên, xuất hiện phía trên tầng mây, biển mây vô hạn trong nháy mắt bị nhuộm đẫm thành màu đỏ vàng chói mắt, cái loại chói lọi rực rỡ này không cách nào nói rõ.

———

Tiên giới có lẽ là một nơi rất tốt, thế nhưng ta không thích nơi đó.

Sau hôm Tử Hằng rời đi, ta và Phượng Nghi cũng rời khỏi tiên giới, về Già Hội sơn.

Phong ấn của ma vực biến mất, chuyện này tựa hồ cũng không ảnh hưởng lớn tới thế gian, ít nhất, dọc theo đường đi của chúng ta không thấy có cái gì quá khác thường.

Thật ra, lần này tổng cộng thời gian rời đi cũng không lâu, tính ra cũng bất quá là tương đương với thời gian bế quan rất ngắn của ta trước kia, thế nhưng khi nhìn thấy phong cảnh quen thuộc của Già Hội sơn, trong lòng ta lại nổi lên một loại cảm giác đã lâu, vừa vui mừng lại vừa chua xót.

Chuyện đã xảy ra trung gian… quá nhiều.

Thoạt nhìn Già Hội sơn hết thảy như cũ, như vậy cũng tốt. Không có giống như ta lo lắng bị ma quái gì đó xâm chiếm thương tổn.

Phượng Nghi tuy rằng không nói cái gì, thế nhưng tốc độ cũng tăng nhanh rõ ràng.

Hắn cũng rất nhớ một tổ chim kia của hắn đi?

Sắp tới gần Bàn Ti động, ta bỗng nhiên toát ra ý tưởng chơi hay.

“Phượng Nghi. Này, chàng nói xem nếu như chúng ta không nói cho bọn hắn biết, lặng lẽ trở về, thừa dịp bọn hắn chưa chuẩn bị, lại đột nhiên hiện thân, dọa bọn hắn nhảy dựng, thế nào?”

Phượng Nghi lườm ta một cái: “Nghe dường như không ra gì.”

“Ai, chàng đừng cứng nhắc như vậy mà, chẳng thú vị chút nào. Ta muốn nghe xem, lúc ta không có ở đây, Hôi Đại Mao có phải phàn nàn ta nói xấu ta hay không, những người khác trong động có gây sự hay không… Chàng không tò mò sao? Lúc chàng vắng mặt, những đồng tộc trong tổ của chàng có nghị luận nghị luận chàng sau lưng hay không?”

Ánh mắt Phượng Nghi nhìn ta tuy rằng vẫn là cái loại: nàng nhàm chán nàng thực nhàm chán này, thế nhưng dù sao cũng không phản đối đề nghị của ta nữa. Sau đó ta và hắn đều cải trang. Ta tự biến cho mình một đôi mắt hồ ly, nếu như bị người quen thấy được có thể giả mạo một hồ ly tinh từ ngoài đến, sau đó làm xấu cho Phượng Nghi một cái mũi to, hai cái tai vểnh, vừa nhìn rất giống khuôn mặt béo phì của Chu Anh Hùng kia… Phượng Nghi không phản kháng cũng không lộn xộn, rất ngoan ngoãn mặc cho ta sửa soạn cho hắn. Nhưng tâm tình của ta lại không vui như ban nãy. Nhìn thấy khuôn mặt dưới tay này, ta chợt nhớ tới Chu Anh Hùng mấy người bọn hắn…

“Xong chưa?”

Ta lấy lại tinh thần, tự vẽ một khuôn mặt tươi cười: “Được rồi. Cam đoan ngay cả bồ câu nhỏ chim sẻ nhỏ vô cùng kiêu ngạo bên cạnh chàng nhìn thấy chàng cũng không nhận ra được chàng là ai”

Chúng ta dọc theo sơn đạo đi lên, trên đường gặp được hai con chuột tinh nhỏ trong động của ta xuống tuần núi. Hôi Đại Mao rất thú vị, đem “có qua có lại” và “xuất nhập bình an” ta từng nói cho hắn làm thành thẻ bài cho bọn hắn treo ở thắt lưng. Bằng cái thẻ bài này có thể không bị hạn chế ra vào trận pháp phòng ngự bên ngoài. Bọn họ hiển nhiên không nhận ra hai chúng ta hai boss lớn nhỏ của Già Hội sơn tới, ngăn chúng ta gặng hỏi. Bên trái tên đeo có qua có lại nói:”Này, đứng lại! Các ngươi là lai lịch thế nào? Già Hội sơn cũng không được xông loạn xằng bậy. Mau xưng tên ra.”

Hợ, ta cảm thấy câu hỏi này của bọn hắn không đủ lễ độ. Nếu như hỏi chính là tiểu yêu bình thường còn chưa tính, nếu như gặp tên có chút địa vị tính tình lại không tốt muốn so bì với bọn hắn, bọn hắn chẳng phải là sẽ chịu thiệt sao?

Ừ. giả dạng làm người lạ quả nhiên là có lợi.

“Chúng ta tới thăm bạn.” Phượng Nghi cư nhiên có hỏi có đáp, thái độ phi thường tốt bụng: “Đi thăm một vị bạn cũ ở đỉnh Đông Dương, nghe nói bọn họ đều chuyển nhà đến nơi này.”

“À, vậy sao…” Có qua có lại nghĩ nghĩ: “Vậy ngươi đi từ phía đông, tới lưng chừng núi, qua cầu độc mộc, phải đi đường đỉnh Đông Dương, không nên đi nhầm, phía tây là Bàn Ti động mà.”

“Các ngươi là người của Bàn Ti động?”

“Đúng vậy.” Có qua có lại gật đầu, không có nhiều lời, hai người lại rảo bước tiếp tục đi tuần núi.

Ta nhìn Phượng Nghi cười hì hì, hắn kỳ quái hỏi: “Nàng cười cái gì?”

“Ta nói, chàng thoạt nhìn không giống như là lần đầu làm chuyện như vậy nha. Thành thật khai đi, chàng trước kia có phải cũng từng chơi trò như thế hay không? Hoặc là, chàng khát vọng chơi thế này đã rất lâu rồi, hôm nay mới mới rốt cuộc có cơ hội?”

“Nói bậy, đâu có chuyện này.” Phượng Nghi ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng nụ cười bên môi lại tiết lộ tâm tình chân thật của hắn.

Chúng ta chậm rãi lên núi, lại gặp được một tốp của đỉnh Đông Dương tuần núi. Ha ha, lần này đến ta ra mặt, nói là đi thăm một vị bạn nhện cũ của Bàn Ti động, bọn họ quả nhiên cũng thả cho đi.

Chờ tốp tuần núi này vừa đi qua, ta liền nhíu nhíu mày: “Này, như vậy không được đâu, chàng coi, bên chàng cho rằng là người bên ta, bên ta lại tưởng là khách bên chàng, nếu thật là có ý đồ xấu, cũng không phải khoan một lỗ hổng?”

Việc này không thể nào qua loa được, nói chưa biết chừng ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.

Phượng Nghi chỉ cười: “Dù sao cũng sắp thành một nhà, chuyện này dễ xử lý, đừng lo.”

“Hợ…” Ta trừng hắn một cái, Phượng Nghi không có chút vẻ không được tự nhiên nào, khẽ mỉm cười kéo một tay ta: “Chẳng lẽ ta nói sai? Chờ chúng ta thành thân, tự nhiên tuy hai mà một, bọn hắn cũng không cần phải phân bên nàng, bên ta, có phải hay không?”

“Phải cái đầu chàng.”

Ta muốn gạt tay hắn ra, lại… Ừm, được rồi, cho hắn chút mặt mũi, xem hắn tự nguyện phối hợp ta làm trò cười, cũng không vung nữa.

Nhưng khi chúng ta vòng qua khe núi, cách Bàn Ti động càng ngày càng gần, xa xa nghe được phương hướng Bàn Ti động truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

Là ai đang om sòm?

Ta và Phượng Nghi liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh hơn.

Bàn Ti Động 38 Hào

Bàn Ti Động 38 Hào

Score 8
Status: Completed Author:

Quảng cáo

Xuyên qua thành người không phải chuyện lạ, thế nhưng biến thành một con nhện, đích thực phải có năng lực chịu đựng nhiều thử thách.

Một đời con nhện có thể dài bao lâu? Quay đi quay lại, có tìm được lối thoát, liệu có tìm được một đoạn chân tình?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giới thiệu của biên tập viên

Nếu như hình dung quyển sách này bằng bốn chữ, có lẽ thích hợp nhất là “ý còn chưa tận”.

Đang cùng Tam Bát chìm đắm trong mối tình đầu, thoáng một cái đã qua ba trăm năm, bỏ lỡ như vậy, khiến cho người ta thổn thức.

Tử Hằng thực ôn nhu, rất muốn có một người, có thể bồi bên cạnh hắn, không chỉ là một người bạn tốt.

Nhưng, vô luận như thế nào Tam Bát đúng là hạnh phúc, mặc dù đã phải trải qua phản bội, đau xót, nhưng có người yêu, bạn bè thân thiết, chẳng hề cô đơn.

Sau cùng chỉ còn vang vọng bên tai “Má phấn giờ đây đâu vắng tá, hoa đào còn bỡn gió xuân đây” (1).

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận của độc giả

Những nam tử ở đây đều khiến lòng người sinh quấn quýt, nhưng lại làm cho người ta rơi nước mắt, người và tiên, người và yêu, vô luận như thế nào đều là sự kết hợp không cân bằng, sự yên lặng canh giữ của tiểu đạo sĩ, cái bất đắc dĩ của Phù Phong, sự chờ đợi ấy, sự lưỡng lự ấy, nỗi ám ảnh ấy, theo gió rồi biến mất, nhưng lại vĩnh viễn không tiêu tan…

— Độc giả

Phải dùng bộ óc đặc biệt không biết yêu, nhìn lại về sau mới hiểu được tính cách của 38.

Nàng chính là thuộc những gì mà chúng ta ước ao nhất,

Giữa chuyện đời hỗn loạn, người bên cạnh dần dần lâm vào vũng bùn, thế tục, xấu xa.

Nàng lại vẫn bảo vệ thế giới nhỏ của mình, vẫn duy trì chủ tâm của mình thủy chung không bị phồn hoa bên ngoài mê hoặc.

Đối với người thường như chúng ta mà nói, nàng có lẽ không lợi hại, không tính toán.

Thế nhưng với những người như Phượng Nghi và Tử Hằng, đã trải qua năm tháng tang thương, mới càng hiểu được 38 đáng quý biết bao.

— Độc giả

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset