Chương 161: Bạn cũ gặp lại

Bạn cũ gặp lại

Cái gọi là trừng phạt đối với mấy người Trư Anh Hùng bọn hắn, Phượng Nghi quả nhiên là tiếng sấm to giọt mưa nhỏ, thế nhưng lại phạt Chu Anh Hùng bọn hắn kêu khổ thấu trời — phạt chép sách, sao Đạo Đức Kinh.

Được rồi, tuy rằng Đạo Đức Kinh không dài, nhưng là đối với Chu Anh Hùng mà nói, bảo hắn sao một trang sách, còn khó chịu hơn so với bảo hắn đào đất một ngày làm việc nặng một ngày.

Người trông coi được chỉ định chính là Hôi Đại Mao. Đại Mao nhưng thật ra vui vẻ tiếp nhận chuyện này, bộ dáng kích động xoa tay đúng là đối lập rõ ràng với bộ dáng như cha mẹ chết của ba người Chu Anh Hùng.

Hơ, Bàn Ti động sắp náo nhiệt.

Ấn cách nói của Phượng Nghi, bây giờ chúng ta nên làm chính sự.

Thế nhưng ta chung quy cảm thấy… ờ, quá nhanh.

Hơn nữa, ừm, tuy rằng kiếp trước mọi người kết hôn là chuyện đơn giản, kiếp này lại không giản đơn, tam môi lục sính (1) ta tưởng rằng chỉ nói mà thôi, thế nhưng Phượng Nghi vừa đề ra, lại cư nhiên là tính toán tổ chức thật lớn.

“Ừm…” Ta thử thăm dò: “Chúng ta nếu như làm thật, vậy đơn giản một chút, mời người quen ăn một bữa cơm, làm cái lễ, không phải là xong?”

“Vậy sao được?” Phượng Nghi một mực phủ quyết: “Chúng ta là đường đường chính chính, như nàng nói, lại thành tựa trốn theo trai. Hơn nữa, làm thật là thế nào? Chẳng lẽ còn làm giả?”

“Khụ, việc này gấp cái gì chứ…” Bạn bè kiếp trước của ta, cũng có người yêu đương hơn mười năm mới kết hôn.

Đặt vào chúng ta, thời gian chúng ta quen biết dài, thế nhưng thời gian yêu đương lại không dài mà, nhanh như vậy liền… Ừm, tâm lý ta xoay không kịp. Lại nói, trong lòng ta còn có chút, vướng mắc khác…

“Chúng ta, lại bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình đi.”

“Thành thân cũng bồi dưỡng được.”

Ta bị nghẹn họng.

“Thế nhưng, bây giờ thành thân, trong lòng ta không xuôi. Ta…”

Phượng Nghi bỗng nhiên cười: “Được rồi. Ta biết nàng người này trong lòng chính là có cái cân. Người khác có lỗi với nàng, nàng coi là nhẹ. Nàng nếu cảm thấy nợ người khác, nàng liền coi vô cùng nặng. Hơn nữa luôn không bỏ xuống được. Ta không bức nàng đáp ứng bây giờ, nhưng ta lúc nào cũng sẽ hỏi nàng. Hỏi lâu, nàng cảm thấy mắc nợ ta, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ đáp ứng.”

“Hợ…” Người này…

Người này sao lại như thế chứ, mấy câu mà làm ta dở khóc dở cười.

Có điều nghĩ kỹ, nếu như hắn vẫn như thế, ừm, chân tâm bất biến, trung trinh như một… dây dưa tiếp với ta, cái cân trong lòng ta, thật sự sẽ bị dây dưa mà dịch qua.

Nợ gì cũng trả được, chính là nợ trong lòng khó trả.

Vì sao ta người này không làm chuyện xấu, cũng không đánh bạc chơi giai, khụ, kéo xa rồi, ta nghĩ không rõ vì cái gì ta lại luôn… luôn cảm thấy mình thiếu thật nhiều nợ tình chứ?

Càng đau đầu chính là, nợ mà không biết trả như thế nào.

Ta thở dài.

Bên ngoài lại ồn ào.

Bàn Ti động bây giờ là thật náo nhiệt. Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, Hôi Đại Mao tuy rằng tính tình không an tĩnh, nhưng một mình hắn không vẫy vùng nổi. Như thế rất tốt, lại tới một bàn tay to, còn không có sức mà vỗ ha.

Hôi Đại Mao cảm thấy Chu Anh Hùng bọn hắn là mới tới, hơn nữa cũng không phải bái sư, trong miệng bọn hắn gọi là chủ nhân cũng không phải sư phó. Đồ đệ và người hầu đây, đương nhiên là hai giai cấp. Cho dù bọn hắn cũng là đồ đệ ta thu, vậy Hôi Đại Mao chính là đại đệ tử khai sơn, mấy người sau cũng phải nghe hắn. Huống hồ, hắn hiện giờ là phụng mệnh Phượng Nghi, quản thúc giám sát mấy người bọn hắn.

Thế nhưng Chu Anh Hùng quen lỗ mãng, với lại làm lão đại quen rồi, con nhím Tiểu Tứ và con tê tê Tiểu Tam một trầm một buồn, bình thường đều thực nghe lời, hơn nữa Chu Anh Hùng cao hơn Hôi Đại Mao một cái đầu, khụ, ánh mắt nhìn hắn cũng là liếc xéo… Tuy rằng chưa nói, nhưng ý tứ ấy chính là, ngươi con chuột lùn dựa vào cái gì bảo ta phục ngươi quản há.

Cho nên… mỗi ngày bắt đầu giằng co.

Bọn họ giằng co bọn họ, người khác không nhúng tay quản. Ta cũng lười quản.

Khụ, Chu Anh Hùng bọn hắn muốn đấu pháp cơ đấy, ba đứa hợp lại đấu không lại một mình Hôi Đại Mao, dù sao Hôi Đại Mao không giống bọn hắn là tự mình luyện ra chiêu trò, quay đi quay lại chỉ mấy cái búa như thế. Hắn là ta dạy có hệ thống, lại trải qua Phượng Nghi Tử Hằng minh sư như vậy chỉ điểm, tư chất có tệ cũng mạnh hơn Chu Anh Hùng bọn hắn.

Chu Anh Hùng bọn hắn đấu pháp đấu không lại, liền vung quả đấm lên. Kết quả Hôi Đại Mao không biết bị cây gậy của ai thình lình quét trên bờ vai, nhất thời đau đến kêu ai ái.

Sau đó hắn cũng không lưu tay, bên ngoài kêu oai oái một mảnh, sau đó con nhện nhỏ bưng trà tiến vào, nói Hôi Đại Mao trói ba người Chu Anh Hùng bọn hắn lên học quy củ.

Ta cười thiếu chút nữa phun trà, có điều tin tức tiểu Hôi Mi vào sau nói làm ta không vui được nữa.

“Động chủ, có khách tới chơi.”

“Ồ? Ai thế?”

Bằng hữu của ta không nhiều lắm, có qua lại càng ít hơn. Phượng Nghi không tính, hắn không phải khách.

Kiểu cách của hắn còn lớn hơn so với chủ nhân ta đây, Bàn Ti động từ trên xuống dưới đều rất có ánh mắt, lấy Hôi Đại Mao đứng đầu, kính hắn tựa như thái thượng hoàng, trong mười ngày có tám ngày ở chỗ này của ta lắc lư.

Mắt thấy sắp vào đông, một số tộc nhân của hắn sẽ đi phương nam trú đông, hắn cũng đi hộ tống, vì thế hai ngày nay mới không có ở đây.

“Là vị Tống cô nương lần trước đã tới.”

Hở? Ta sửng sốt một chút mới phản ứng được, Tống cô nương = Tam Lục.

Tam Lục đến đây!

Ta đột nhiên cảm thấy ghế tựa dường như mọc gai, đâm rốt cuộc ngồi không yên được nữa, vụt cái đứng dậy.

Gì vậy, ta chột dạ cái gì chứ.

Ta lại không làm chuyện gì có lỗi với Tam Lục.

Có điều thời cơ nàng tới thật khéo, Lý Phù Phong mới đi xong không bao lâu nàng đã tới rồi, chẳng lẽ là tới gây phiền phức sao?

Việc này, nếu bàn về thứ tự đến, ừm, phải nói là Tam Lục cạy góc tường (2) của ta mới đúng.

Ta phất tay một cái: “Cho mời, quên đi, ta tự mình đi đón.”

Tam Lục mặc một bộ xiêm y vạt xanh mang theo hoa văn lá trúc, thắt lưng bên hông là màu xanh sẫm, thoạt nhìn cả người không phải thanh nhã ngưng trọng bình thường. Ừm, sắc mặt nàng vẫn ổn, không giống tới cửa hỏi tội.

Ta vốn hơi chột dạ, nhưng Tam Lục mỉm cười với ta, ta liền lập tức bổ nhào tới ôm lấy nàng cọ hai cái thật mạnh.

Có cọ ngàn vạn lần cũng không thể buông, lát nữa nàng muốn cãi nhau với ta cũng cọ không được.

“Ta nói, trời cũng lạnh, ngươi nghĩ thế nào lại tới thăm ta?”

Chúng ta đều là trời lạnh không ưa ra ngoài, nàng khẳng định là có việc.

“Ừ, ta thu một phong thư.”

“Hở?”

Ta nhận lấy phong thư nàng đưa tới, phía trên viết cái gì còn chưa có xem, có điều nét chữ tròn mềm tú lệ, ta chính là rất quen rất quen.

“Ồ, Tam Thất viết?”

Mặc dù biết nàng bây giờ tên là Ma Điệp, nhưng ta vẫn theo thói quen, chưa sửa được miệng: “Trong thư nói cái gì?”

“Còn có thể nói cái gì, bảo ta đi theo nàng, còn nói tuyệt đối không bạc đãi ta.”

“Vậy,” câu tiếp theo của ta là, ngươi có đi hay không, có điều ta thực thức thời nuốt lại.

Tam Lục người này tính tình tệ, vừa lạnh lại vừa cứng, có thể đi theo Tam Thất làm trợ thủ sao? Ta thay đổi cách hỏi: “Ngươi hồi âm chưa? Hồi âm viết như thế nào?”

“Hồi âm rồi, ta nói cám ơn ý tốt của nàng, nhưng ta hiện tại sống rất tốt, hơn nữa ta người này không có chí lớn gì, chỉ muốn sống yên ổn.”

“À há…” Quả nhiên là lời mà Tam Lục sẽ nói. Chúng ta vào phòng, ta sai người bưng nước đến, nàng ưa sạch sẽ, từ bên ngoài vào phòng nhất định muốn rửa mặt rửa tay gì đó. Ngày trước ở Đào Hoa quan nàng đã có thói quen này.

“Có điều thư vừa đưa, nàng lại sai người mang lời nhắn tới, nói, muốn gặp một lần, ôn ôn chuyện.”

“Hả?” May là ta cầm khăn mặt đưa cho nàng, nếu là ta bưng chậu nước, không thể không hắt nước vào người nàng: “Có chuyện gì để mà ôn…”

“Thời gian ta quen biết nàng, còn lâu hơn ngươi. Nếu nói chuyện ấy à, thật đúng là có mấy câu.”

“Vậy, hẹn khi nào? Ở đâu?”

Tam Lục quay đầu lại nhìn ta: “Cách không xa lắm, ta chính là tiện đường đi qua chỗ ngươi, vào nhìn ngươi một cái. Đúng rồi, Phượng tiền bối không ở đây, một mình ngươi ở nhà làm cái gì?”

“Sao ngươi biết hắn không ở đây?”

“Lúc lên núi gặp được tuần núi của đỉnh Đông Dương đối diện, bọn họ biết ta, nói với ta.”

“Ừ, trong tộc bọn họ lại đến lúc về phương nam, trước kia khi chúng ta tại tại Đào Hoa quan, sườn núi Phượng Hoàng bốn mùa như xuân, vì thế cũng không để ý chuyện này, nhạn phương bắc bay về phương nam, đúng là lúc này.”

“À, ta cũng quên.”

“Vốn dĩ việc này không cần hắn phải đi, có điều ngươi cũng biết, dạo này không yên ổn, hắn có chút lo lắng, cho nên muốn hộ tống đến nơi, lại thu xếp ổn thỏa, mới trở về.”

Tam Lục liếc mắt nhìn ta: “Ngươi bây giờ thực sự là giọng điệu vợ già. Hồi trước nhắc tới Phượng tiền bối liền sợ giống như chuột sợ mèo.”

Hôi Đại Mao nói leo: “Đâu mà, vì sao mà chuột lại phải sợ mèo chứ.”

Tuy rằng hắn xen mồm, Tam Lục cũng không giận, nói: “Ta vừa mới nhìn thấy ngươi diễu võ dương oai bên ngoài, là đang làm cái gì?”

Ta nâng chén trà lên uống một ngụm, thoạt nhìn Hôi Đại Mao đắc ý dào dạt, chỉ biết Chu Anh Hùng ba người bọn hắn dám chắc không yên thân.

“Hì hì,” Hôi Đại Mao ánh hồng đầy mặt, đắc ý hai sợi râu nhỏ bên miệng cứ vểnh lên: “Đang dạy, dỗ!”

Hắn nói vừa vang lại vừa rõ ràng, ta phụt một tiếng, nửa hớp trà liền sặc ra!

Hôi Đại Mao ơi Hôi Đại Mao, từ này không thể dùng loạn chứ!

Tam Lục liếc mắt nhìn ta, tựa hồ có phần trách cứ ta rất thất thố.

Hợ, ta buông chén trà, để ngừa hai người bọn họ lại có lời nói khác thường.

Có điều Hôi Đại Mao chẳng qua là hỏi thăm Tam Lục, cái khác cũng không nói gì. Đối với Chu Anh Hùng mấy người bọn hắn chỉ nhắc một câu, không nhiều lời, Hôi Đại Mao có lẽ có loại tâm lý việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ngược lại không ra sức nói xấu ba bọn hắn.

“Ờ, ngươi thật sự muốn đi gặp mặt nàng sao?” Ta một lòng một dạ không muốn Tam Lục đi. Tam Thất bây giờ… cũng không phải là lúc trước, ai biết nàng suy nghĩ cái gì? Nàng liệu có tính kế gì không? Tam Lục cần nàng làm cái gì?

“Ừ, muốn đi. Nói thật ra, ta cảm thấy, nàng nợ ta rất nhiều lời giải thích.” Tam Lục nói: “Không làm rõ, trong lòng ta vĩnh viễn vướng mắc.”

“Thế nhưng…” Chiếu ta xem vướng mắc thì vướng mắc đi, mặc dù ta cũng cảm thấy Tam Thất làm cho chúng ta rất khó hiểu, còn rất đau lòng, nhưng chỉ vì tháo gỡ nghi vấn này Tam Lục lại mạo hiểm như thế.

Đáng giá không?

Lời răn của ta chính là yêu quý sinh mệnh, rời xa nguy hiểm mà. Nếu như hiểu rõ chân tướng phải mạo hiểm lớn như vậy, ta thà rằng không hiểu.

“Ừm, ta muốn biết, nàng rốt cuộc… là nghĩ như thế nào, lại vì cái gì đi tới bước đi ngày hôm nay.” Tam Lục mỉm cười, rất điềm tĩnh: “Với ta mà nói, điều này quan trọng hơn.”

Chú thích

(1) chỉ yêu cầu khi kết hôn của nam nữ thời xưa: tam môi nghĩa là ba bà mối, gồm bà mối của nhà trai, bà mối của nhà gái và bà mối trung gian (làm mai hai bên); lục sính chỉ trình tự kết hôn cổ đại, bao gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghinh (tham khảo) ↑

(2) chỉ hành động đoạt người yêu, mở rộng ra là cướp đồ của người khác

Bàn Ti Động 38 Hào

Bàn Ti Động 38 Hào

Score 8
Status: Completed Author:

Quảng cáo

Xuyên qua thành người không phải chuyện lạ, thế nhưng biến thành một con nhện, đích thực phải có năng lực chịu đựng nhiều thử thách.

Một đời con nhện có thể dài bao lâu? Quay đi quay lại, có tìm được lối thoát, liệu có tìm được một đoạn chân tình?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giới thiệu của biên tập viên

Nếu như hình dung quyển sách này bằng bốn chữ, có lẽ thích hợp nhất là “ý còn chưa tận”.

Đang cùng Tam Bát chìm đắm trong mối tình đầu, thoáng một cái đã qua ba trăm năm, bỏ lỡ như vậy, khiến cho người ta thổn thức.

Tử Hằng thực ôn nhu, rất muốn có một người, có thể bồi bên cạnh hắn, không chỉ là một người bạn tốt.

Nhưng, vô luận như thế nào Tam Bát đúng là hạnh phúc, mặc dù đã phải trải qua phản bội, đau xót, nhưng có người yêu, bạn bè thân thiết, chẳng hề cô đơn.

Sau cùng chỉ còn vang vọng bên tai “Má phấn giờ đây đâu vắng tá, hoa đào còn bỡn gió xuân đây” (1).

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận của độc giả

Những nam tử ở đây đều khiến lòng người sinh quấn quýt, nhưng lại làm cho người ta rơi nước mắt, người và tiên, người và yêu, vô luận như thế nào đều là sự kết hợp không cân bằng, sự yên lặng canh giữ của tiểu đạo sĩ, cái bất đắc dĩ của Phù Phong, sự chờ đợi ấy, sự lưỡng lự ấy, nỗi ám ảnh ấy, theo gió rồi biến mất, nhưng lại vĩnh viễn không tiêu tan…

— Độc giả

Phải dùng bộ óc đặc biệt không biết yêu, nhìn lại về sau mới hiểu được tính cách của 38.

Nàng chính là thuộc những gì mà chúng ta ước ao nhất,

Giữa chuyện đời hỗn loạn, người bên cạnh dần dần lâm vào vũng bùn, thế tục, xấu xa.

Nàng lại vẫn bảo vệ thế giới nhỏ của mình, vẫn duy trì chủ tâm của mình thủy chung không bị phồn hoa bên ngoài mê hoặc.

Đối với người thường như chúng ta mà nói, nàng có lẽ không lợi hại, không tính toán.

Thế nhưng với những người như Phượng Nghi và Tử Hằng, đã trải qua năm tháng tang thương, mới càng hiểu được 38 đáng quý biết bao.

— Độc giả

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset