Trên đường trở về, người khác thì bình thường chỉ có mỗi đạo trưởng Mã Khưu Dương là vô cùng thấp thỏm, cứ chốc chốc lại hỏi quan chủ Thương Hồng: “Thật sự không phát tác sao? Thật sự trong những năm tháng còn lại sẽ không phát tác sao? Lời nói của tiểu thư Tư Đằng có tin được không?”
Người như vậy sao có thể làm chưởng giáo đạo quán nhỉ? Đinh Đại Thành thật sự chán ghét ông ta không sao tả nổi: “Không tin thì sao? Cho dù Tư Đằng nói không giữ lời anh có thể liều mạng với cô ta à?”
Vốn đã bị sứt đầu mẻ trán, người mình lại còn phiền hà rắc rối, quan chủ Thương Hồng đau cả đầu. Giáo sư Bạch Kim ngẫm nghĩ nói: “Tôi cảm thấy có thể tin được. Có điều tiểu thư Tư Đằng không giải Đằng Sát cũng có ý đề phòng mọi người. Cái này gọi là ta bất động, cô ta cũng sẽ bất động, một khi ta có hành động khác thường thì sẽ bị đe dọa tính mạng.”
Từ lúc đồng hành đến nay, Lưu Hạc Tường của núi Tề Vân rất ít nói chuyện, lúc này cũng gật đầu phụ họa: “Nói cho cùng chỉ cần chúng ta không gây sự với cô ta, cô ta cũng sẽ không gây phiền phức cho chúng ta.”
Đang lúc nói chuyện đã về đến khách sạn, quan chủ Thương Hồng đưa tay định nhấn chuông, ông vô tình ngẩng đầu chợt thấy phòng trên lầu hai nhà Thẩm Ngân Đăng mở đèn sáng choang. Rèm cửa sổ kéo ra, Ương Ba đang đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm bọn họ, trên gương mặt phủ đầy bóng tối do khuất ánh đèn.
Quan chủ Thương Hồng sởn tóc gáy, trong nháy mắt khí lạnh tràn khắp lồng ngực.
Sau khi xảy ra chuyện, trước tiên ông buồn rầu nghĩ xem phải giải thích với người nhà Phan Kỳ Niên như thế nào, tiếp theo lại rầu rĩ làm sao để Tư Đằng giải Đằng Sát cho mọi người. Nhưng ông lại quên sạch chuyện của Thẩm Ngân Đăng. Không sai, hiện tại họ biết Thẩm Ngân Đăng là Xích Tán, là yêu quái, là bất nam bất nữ chết không có gì đáng tiếc, nhưng Ương Ba thì không biết.
Trán ông bắt đầu toát mồ hôi, khẽ hỏi: “Chúng ta phải giải thích cho cậu ta thế nào đây?”
Khi nãy đạo trưởng Mã Khưu Dương bị Đinh Đại Thành mỉa mai trong lòng đã sớm nén giận, nghe vậy cảm thấy kỳ lạ vô cùng: “Chuyện này phải giải thích thế nào? Lẽ nào nói với cậu ta ‘vợ cậu là một yêu quái bất nam bất nữ, bị một yêu nữ khác giết chết’ sao?”
Chân nhân Trương Thiếu Hoa thở dài: “Mọi người cùng nhau nghĩ xem. Dù sao Thẩm tiểu thư đi chung với chúng ta, đến giờ vẫn chưa về, cho dù là ai thì cũng sẽ nghi ngờ chúng ta thôi. Lỡ như Ương Ba này báo cảnh sát, tất cả mọi người đều sẽ phiền to.”
Lời nói này không sai, nếu thật sự truy cứu ai cũng có liên quan. Trong lòng mọi người đều hơi lo, lúc ngẩng đầu lên lại vẫn thấy Ương Ba đứng đó. Đinh Đại Thành chửi thề theo thói quen, khiếp sợ đến mức toàn thân đều nổi gai ốc.
Cũng không thể nào đứng ở cửa mãi thế được, quan chủ Thương Hồng đành nhấn chuông. Chủ khách sạn không vui ra mở cửa, cằn nhằn bọn họ trở về muộn quá. Nhóm người quan chủ Thương Hồng đi lên tầng hai trong tiếng cằn nhằn của người chủ. Lúc cầm chìa khóa mở cửa phòng họ không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn về phía nhà Ương Ba, vừa nhìn đã kinh hãi suýt đánh rơi chìa khóa trong tay.
Mặt Ương Ba đã quay sang nhìn về phía bọn họ, trong bóng tối đôi mắt sáng quắc khiếp người. Thấy quan chủ Thương Hồng nhìn mình, gã nhoẻn miệng cười như đáp lại, lộ ra cả hàm răng trắng.
Tim quan chủ Thương Hồng đập thình thịch, đành phải lúng túng cười đáp lại: “Còn chưa ngủ à?”
Khoảng cách giữa các nhà sàn trong Bản Miêu tương đối gần nhau, độ cao hai tầng cũng ngang nhau, rất tiện cho việc chào hỏi. Ương Ba đáp: “Vẫn chưa.”
Vẻ mặt gã vui vẻ, giống như rất có nhã hứng tán gẫu. Quan chủ Thương Hồng thật sự không có gì để nói, ngập ngừng rất lâu mới thốt ra được một câu: “Thẩm tiểu thư… sao rồi?”
Trong lòng ông cảm thấy hơi lạ, cố tình hỏi câu này nhằm thăm dò một chút: Mười hai giờ khuya mà cô vợ trẻ vẫn còn chưa về, lẽ ra Ương Ba phải mang vẻ mặt lo lắng hỏi thăm chứ? Tại sao còn có nhã hứng tán gẫu với ông như vậy?
Ương Ba nói: “Ông hỏi A Ngân nhà tôi à, cô ấy rất tốt.”
Quan chủ Thương Hồng hồ đồ rồi. Cái gì gọi là “rất tốt”? “Rất tốt” này rốt cuộc là sao?
***
Tần Phóng trằn trọc trở mình mãi vẫn không ngủ được. Nằm trên giường lắng nghe một hồi, tiếng xích đu kẽo kẹt bên ngoài giống như mãi mãi sẽ không dừng lại, anh thở dài khoác áo đi ra ngoài, thuận tay kéo ghế ngồi bên cạnh Tư Đằng.
Tư Đằng nghe thấy tiếng động vốn định mặc kệ anh, nhưng có một người sống sờ sờ ngồi bên cạnh cũng không thể xem anh là không khí được, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Có gì muốn nói à?”
Tần Phóng thoáng do dự: “Không có gì để nói cả.”
Tư Đằng cười khẩy: “Không có gì nói hả? Vẻ mặt của cậu đều tỏ ra hận không thể đốt giấy tiền cho Thẩm Ngân Đăng đó. Hôm nay trong hang động lúc tôi ra tay với Thẩm Ngân Đăng cậu kêu tôi làm chi? Cậu cảm thấy cô ta không đáng chết sao?”
Trong hang động ư? Tần Phóng nhớ lại, khi đó quả thật anh muốn ngăn cản cô, nhưng chỉ kêu tên cô thôi, những thứ khác còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã nuốt xuống lại rồi. Hóa ra Tư Đằng cảm thấy anh đang thương hại cho Thẩm Ngân Đăng sao?
Tần Phóng không biết giải thích thế nào, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Lúc Thẩm Ngân Đăng nói cô ăn đồng loại, mắng cô bỉ ổi, biểu hiện của cô rất lạ chỉ cười cười không biện giải gì hết. Tôi liền nghĩ đến từ nhỏ cô đã bị Khưu Sơn khống chế, Khưu Sơn không dạy cô đúng sai thiện ác. Là do cô không biết, nếu như cô biết chắc chắn sẽ không làm như vậy. Sau đó cô bị đồng loại xa lánh căm hận, bản thân cũng nhất định từng đau khổ đấu tranh. Nhưng lần này sống lại cô lại khẩn cấp cần yêu lực, dưới tình huống bất đắc dĩ phải làm chuyện mình không muốn lần nữa… Tôi không muốn để cô làm chuyện khó xử, nhưng lại cảm thấy dường như chỉ có thể làm như vậy thôi… Tôi nói không được rõ ràng lắm, cô hiểu là được rồi.”
Sau khi Tư Đằng nghe xong, im lặng rất lâu không lên tiếng. Mãi một lúc sau cô lại làm ra hành động kỳ quặc, cô vươn tay vỗ một cái lên đầu Tần Phóng: “Tần Phóng à, cậu thật giống một đứa bé biết quan tâm săn sóc người khác đó.”
Tần Phóng cười khổ, bởi vì hôm nay cô gọi quan chủ Thương Hồng là vãn bối đến nghiện luôn nên giờ lại gọi anh là đứa bé ư.
Vẻ mặt Tư Đằng hơi ngẩn ngơ, tiếng xích đu kẽo kẹt cũng như tâm trạng cô chợt trở nên im lặng hẳn, qua một lúc cô nói: “Hơi lạnh, Tần Phóng, cầm tấm chăn ra đây.”
Tần Phóng nghe lời đi vào nhà lấy chăn cho cô: “Không phải từ trước đến nay không sợ lạnh sao?”
Tư Đằng hơi mệt mỏi: “Dù sao không phải cùng tộc cùng loài, yêu lực của Thẩm Ngân Đăng không hợp với tôi lắm. Tôi phải có chút thời gian để thích ứng.”
Nói đến Thẩm Ngân Đăng, Tần Phóng chợt nhớ đến gì đó: “Hôm nay ở trong động cô ta đã nói dùng máu đạo trưởng đi tẩm bổ cho con cháu cô ta. Sau đó Phan Kỳ Niên té chết… Mấy cây Độc Dăng Tán kia khổng lồ dị dạng, có thể nào hút máu Phan Kỳ Niên xong sẽ hóa thành tinh không?”
Tư Đằng bật cười: “Cậu cho rằng máu người là phân hóa học sao? Tưới vào là nấm có thể thành tinh à? Cái động kia tôi định lấp lại, thi thể và Độc Dăng Tán cũng phải thiêu hủy. Chờ tôi nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ làm.”
Tần Phóng hơi lo lắng: “Không sợ đêm dài lắm mộng sao?”
“Cậu cũng đã nói là mộng rồi, tôi không để cho nó thành sự thật thì vĩnh viễn nó chỉ có thể là mộng thôi. Mới vừa rồi nói đến đâu hả?”
Mới vừa rồi à? Ồ đúng rồi, đề tài đã chuyển, nói đến đâu rồi nhỉ?
Anh còn chưa kịp trả lời thì Tư Đằng đã nhớ ra: “Ồ, nói đến Khưu Sơn.”
***
Lại là Khưu Sơn, đời trước của cô đều quanh quẩn bên cái tên này giống như ruồi bu. Tần Phóng nói không sai, từ trước đến nay Khưu Sơn chẳng dạy cô gì hết. Giống như do bản tính sai khiến tránh dữ tìm lành, cô cảm thấy Khưu Sơn chính là trời, chỉ cần cúi người nịnh nọt vâng lời thì trời của cô sẽ quang đãng.
Sau đó ý thức dần dần thức tỉnh thế nào nhỉ? Là có người chạy quáng quàng khóc lóc kêu gào cô chính là “Yêu quái”. Là có lần tình cờ gặp tiểu đạo sĩ đến kiếm chuyện gọi cô là “Nghiệt súc”. Là đồng loại trước khi chết vùng vẫy mắng cô “Không bằng heo chó, đê tiện bỉ ổi”.
Sau đó nghĩ lại, chuyện đời thật oái oăm biết bao. Trẻ con đi học, sách vỡ lòng là Tam Tự Kinh, “nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn (1)”. Còn cô thì không, cô bị xung quanh chửi rủa căm hận, mắng đến mức đầu óc choáng váng, lúc đó bản thân cô cũng tự hỏi mình: Rốt cuộc mình là gì?
(1) Hai câu đầu trong Tam tự kinh của Khổng Tử mang ý nghĩa ban đầu con người vốn có tính tốt lành, tính ấy gần giống nhau nhưng do nhiễm thói tục mà khác nhau.
Cho nên cô bắt đầu để ý, khi nghe người ta kể chuyện ma quỷ ở đầu đường cuối ngõ nếu vô tình có người hỏi đạo sĩ và yêu quái có phải là trời sinh đã là đối địch hay không thì cô cũng sẽ ra vẻ ngây thơ hỏi: “Có đạo sĩ nuôi yêu quái không?”
Đối phương cười ha ha: “Làm sao mà đạo sĩ nuôi yêu quái được, giả mạo thôi!”
Có đôi khi cô nghĩ nếu như Thiệu Diễm Khoan không dạy cô hiểu biết chữ nghĩa thì cô sẽ mãi mãi là yêu quái nghiệt súc không phân biệt được tốt xấu. Có lẽ sau đó sẽ không đấu tranh tư tưởng nhiều như vậy.
Một đường chạy trốn về phía Đông, gút mắc trong lòng không giải được. Giống như tất cả mọi người rơi vào cảnh khốn cùng gửi hi vọng vào tín ngưỡng, cô đi cầu Phật, thậm chí là cha sứ đến từ Phương Tây. Nhưng họ chỉ nói vài lời huyền diệu, bảo phải chính cô ngộ ra.
Cái gì “vạn pháp tùy duyên sinh, tùy duyên tức là phúc”, là muốn cô nhẫn nhục chịu đựng sao? Nói như vậy chuyện Khưu Sơn làm đều là đúng cả à?
Cái gì “xin hỏi an cư nơi nào, nơi sâu mây trắng chính là nhà tôi”, nếu cô có nhà còn sẽ chạy trốn đến tận chân trời góc biển hay sao?
Cái gì “có người đánh mình má bên phải, mình lại đưa má bên trái ra”, đây là bổn mạng thiếu bị đánh sao?
Lại nghĩ đến lời Thiệu Diễm Khoan đã nói, nếu có gì không rõ thì phải tìm trong sách. Biển sách mênh mông, sách cổ có thể đội nóc chỉ đường cho cô sao? Cho nên cô thật sự xem không ít sách thượng vàng hạ cám, chuyện xưa muôn hình muôn vẻ, gặp gỡ nghìn chuyện quái lạ, nhưng không có ai giống như cô. Có điều cũng chó ngáp phải ruồi, sách đã dạy cho cô từng chút từng chút, ngộ ra đạo của riêng mình.
Đậu Nga thật sự bị oan, nếu cô là Đậu Nga thì đã cho một dây mây siết chết Trương Lư Nhi, một dây mây treo cổ Thái thú bức cung, chứ không ngu ngốc đưa cổ cho người ta giết. Tuyết rơi giữa mùa hè, hạn hán giữa mùa đông sao? Chết là cái gì cũng mất. Có điều nói đi cũng cần nói lại Đậu Nga vốn là một cô gái yếu đuối, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt. Cho nên cô tuyệt đối không thể yếu đuối, phải làm một yêu quái khiến cho người ta nghe tên đã sợ vỡ mật. Đạo môn không dám chèn ép cô, yêu giới cũng không dám làm bừa.
Còn có Nhạc Phi, mười hai kim bài đòi mạng, biết rõ là chết mà vẫn hồi kinh. Đổi lại là cô thì không có đâu. Người nhân từ ta nhân từ, người nghĩa khí ta nghĩa khí, người bất nhân bất nghĩa thì ta phất cờ giành lấy giang sơn lên làm hoàng đế, không chịu ai đè đầu cưỡi cổ… Yêu quái mà, không có nhiều trói buộc như vậy, cũng chả sợ cái gì là tội khi quân.
Sau đó cô đến bến tàu Cô Tô, chờ thuyền qua sông. Chiếc thuyền đầu là thuyền chở gạo, thuyền thứ hai là chở đồ sành sứ, thuyền thứ ba thì đã đầy người. Trên dòng sông nông sâu, bảy tám con sóng lăn tăn thật lâu không tan biến. Cô nhìn một hồi bỗng hiểu ra.
Cõi đời này có bao nhiêu người thì có bao nhiêu đạo. Mỗi nghề mỗi đạo chớ hỏi tương lai, đồng đạo thì thân thiết, còn đạo bất đồng bất tương vi mưu (2). Đời như sông dài, đò ngang nghìn chiếc, chỉ tự độ mình mới thật sự là độ.
(2) Đây là một trong những câu nói của đức Khổng Tử, nó có nghĩa lý tưởng (chí hướng) khác nhau thì không thể cùng ngồi bàn bạc với nhau được.
***
Tư Đằng nói với Tần Phóng: “Cậu nói không sai, sau khi biết ăn đồng loại là đại nghịch bất đạo, quả thật tôi cũng chẳng dễ chịu gì. Sau đó đúng là tôi không làm chuyện như vậy nữa. Lúc trốn về phía Đông, tôi loan truyền tin đồn nói là mình liên tục giết ba yêu quái, đó là vì để cho Khưu Sơn sợ tôi. Ông ta không hiểu rõ thật sự tôi có bao nhiêu thực lực sẽ không dám tùy tiện xuống tay với tôi. Nhưng những chuyện đã làm thì cũng làm rồi, tôi lại không muốn lấy cái chết tạ tội. Nếu đã muốn sống thì tôi phải tự tha thứ cho chính mình thôi. Dĩ nhiên người khác có thể không tha thứ cho tôi, có thể tìm tôi báo thù, vậy thì cứ việc đến đây đi. Đánh thắng được tôi thì lấy đầu tôi, đánh không lại tôi thì cút thật xa, đừng có lảng vảng trước mặt tôi càng thêm chán ghét.”
“Chuyện Thẩm Ngân Đăng tôi không có gì khó xử. Không lấy được yêu lực, sống với thân phận nửa yêu quái không bị người giết chết cũng sẽ chết già giống như loài người. Từ lúc tôi biết cô ta là Xích Tán thì tôi đã quyết định. Tôi và Thẩm Ngân Đăng chẳng ai là người tốt. Cô ta muốn tôi chết, tôi lại muốn cô ta chết, dựa vào sức mình nguyện đánh cược, nguyện chịu thua. Chuyện này rất giống với loài mây chúng tôi, vì tranh giành ánh nắng và dưỡng khí khó tránh khỏi chuyện che đi những thân cành yếu ớt khác. Loài người bọn cậu là dìu già, dắt trẻ, giúp đỡ kẻ yếu. Yêu quái chúng tôi là vật đua trời lựa, kẻ thích ứng được thì tồn tại. Tất cả đều là đạo bất đồng thì bất tương vi mưu thôi.”
Hóa ra là thế, cô vừa nói xong đã khiến những lo lắng trước kia của anh trở thành buồn lo vô cớ và cũng chỉ là do anh cả nghĩ rồi. Có lẽ thật sự là đạo bất đồng thôi.
Cô nhất thời im lặng, gió đột ngột thổi đến vén lên một góc chăn. Tần Phóng cúi đầu giữ chăn lại cho cô. Tư Đằng nhìn anh, trong lòng có chút ấm áp: “Thật ra thì bây giờ dù cậu rời khỏi tôi cũng sẽ chẳng có gì đáng ngại cả. Trước đây một khi cậu rời xa tôi thì bề ngoài sẽ xảy ra biến hóa, đó là vì yêu lực của tôi quá yếu, không thể chống đỡ cho khí huyết cậu bình thường được. Hiện tại có được yêu lực của Xích Tán, cậu đã không sao nữa rồi.”
Tầm Phóng thoáng im lặng: “Không phải còn việc thứ năm sao? Tôi nghe được chuyện cô hỏi quan chủ Thương Hồng, chuyện thứ năm có phải là đi tìm… hài cốt… của một Tư Đằng khác không…?”