Tư Đằng ngủ thẳng đến tận trưa mới tỉnh, lúc thức dậy cảm thấy đã khỏe hơn nhiều không còn khó chịu như đêm qua nữa. Nhưng cổ, vai và các đốt ngón tay vẫn đau nhức vô cùng. Cô vừa xoay xoay cổ vừa mở cửa ra, khách sạn im ắng Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy đều không ở đây. Chỉ có chủ khách sạn đang bưng bát cơm trắng với thịt khô ngồi ăn trưa trong sân, thấy cô đi ra ngoài liền cười giơ bát cơm về phía cô, ý là “Cô ăn không?”
Tư Đằng còn chưa kịp nói chuyện thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng người ồn ào. Một chàng trai mặc trang phục bản xứ đi vào, gào to với chủ khách sạn đôi câu bằng tiếng dân tộc rồi bỏ đi. Tư Đằng nghe không hiểu, bèn hỏi người chủ: “Chuyện gì vậy?”
Người chủ giải thích có chiếc xe gặp tại nạn bên kia núi, va chạm đến độ biến hình, cửa xe đều mắc kẹt. Nơi này cách khá xa huyện lị, trong thời gian ngắn xe cứu thương không đến kịp, cho nên những người cường tráng trong bản tự phát kéo nhau đi giúp đỡ, ngay cả thầy trật đả cũng bị kêu đi.
Vùng hẻo lánh không tốt chính là ở điểm này, xảy ra chuyện gì cũng được cứu viện trễ, chỉ có thể dựa vào dân bản xứ đồng lòng hợp sức. Tư Đằng nhàm chán không có niềm vui nhiệt tình giúp người liền dứt khoát về phòng xem tivi.
Xem đến giữa chừng thì cầu thang vang lên tiếng bước chân, Tư Đằng còn tưởng là Tần Phóng, sau khi người đó đi vào mới phát hiện là Nhan Phúc Thụy.
Nhan Phúc Thụy rất ngạc nhiên: “Tần Phóng không có ở đây sao?”
Thật kỳ lạ, Tần Phóng nhất định phải ở đây sao? Không cho phép người ta có không gian riêng tư hả? Tư Đằng vẫn chăm chú nhìn màn hình ti vi, thờ ơ trả lời: “Đi chơi rồi.”
Nhan Phúc Thụy càng thấy quái lạ: “Cậu ấy nói có chuyện quan trọng phải báo cho cô biết.”
Cuối cùng ánh mắt Tư Đằng rời khỏi tivi: “Chuyện quan trọng? Cậu ấy có chuyện gì quan trọng chứ?”
Nhan Phúc Thụy vội vàng kể lại chuyện sáng sớm gặp quan chủ Thương Hồng: “Quan chủ Thương Hồng nhắc nhở tiểu thư Tư Đằng đề phòng tên Ương Ba kia, nói là anh ta rất quái gở. Tần Phóng nghe xong liền vội vã trở về báo cho cô biết. Sao đến bây giờ chẳng thấy người đâu? Có thể nào… xảy ra chuyện rồi không?”
Tư Đằng cảm giác Tần Phóng chắc đã xảy ra chuyện, có điều cô cũng không gấp gáp: Dù sao hai người chung một mạng, cô không chết Tần Phóng cũng sẽ không chết. Nếu đã không chết thì chẳng có chuyện gì gọi là to tát.
Nếu như Ương Ba thật sự đã bắt cóc Tần Phóng, cuối cùng gã cũng sẽ đến tìm cô thôi, cứ kiên nhẫn chờ là được. Ngay cả Thẩm Ngân Đăng cô còn không sợ thì sợ gì một diễn viên quần chúng như thế chứ?
Dĩ nhiên Nhan Phúc Thụy không hiểu được sự bình tĩnh này của cô, sau ba bốn bận thúc giục, cầu xin không được liền tức giận tự mình chạy đi tìm. Trước khi đi ông còn càu nhàu một hồi, đại ý là: Tại sao tiểu thư Tư Đằng lại như vậy. Dù sao Tần Phóng vẫn luôn đi theo cô, thật là không có tình nghĩa mà.
Nếu là trước đây có ai dám nói này nói nọ trước mặt cô, cô sẽ quất một cái cho họ biến mất luôn. Có điều bây giờ nghe Nhan Phúc Thụy cứ lằng nhà lằng nhằng ngược lại cảm thấy người này rất thú vị, rất chân chất.
Không chỉ có Nhan Phúc Thụy mà Tần Phóng cũng vậy. Kiếp này cô không có tính cách như vậy, cũng không hi vọng mình có tính cách đó. Nhưng thẳng thắn mà nói, cô thật sự rất thích họ: Ở chung với hai người này không mệt óc, bọn họ không có nhiều quanh co vòng vèo. Có đôi khi tâm trạng đều viết thẳng trên mặt – Tiểu thư Tư Đằng, sao cô lại vậy chứ?
Cô thử nghĩ nếu như đi theo mình là một kẻ giống mình, hoặc là một kẻ giống Thẩm Ngân Đăng. Tình cảnh ngày trắng đêm đen, trong tối ngoài sáng, nghi kỵ tính toán như vậy mệt mỏi biết bao.
Đang miên man theo dòng suy nghĩ, tiếng Nhan Phúc Thụy the thé kết hợp với tiếng bước chân chạy rầm rầm lên cầu thang thi nhau vang lên: “Tiểu thư Tư Đằng, không xong rồi…”
Nhan Phúc Thụy lần theo con đường Tần Phóng có thể sẽ đi qua cẩn thận tra xét nhiều lần, phát hiện được vết máu tại một phiến đá ở ngã ba, trên mặt đất còn dấu vết bị lôi đi.
Ông vô cùng chắc chắn Ương Ba đã ẩn núp đâu đó cầm khúc cây, thừa dịp Tần Phóng không phòng bị liền đập anh hôn mê. Sau khi suy luận xong ông nói: Tiểu thư Tư Đằng à, cô mau nghĩ cách đi.
Rồi lại nói: “Tiểu thư Tư Đằng, cô là yêu quái, cô mau mở thiên nhãn xem thử coi Tần Phóng đang ở đâu.”
Chó chết, cái gì mà mở thiên nhãn, Nhan Phúc Thụy này nhiễm Tây Du Ký hay sao vậy? Tư Đằng tức giận: “Tôi không biết cậu ấy đang ở đâu.”
“Cô là yêu quái mà.”
Yêu quái thì sao, Tư Đằng rất giận nhưng lại cười: “Nếu không tìm thấy ai tôi đều biết được người đó ở đâu thì tôi không phải là yêu quái nữa mà là quốc bảo đó. Bất cứ tên tội phạm lớn nhỏ gì nếu bỏ trốn tôi đều tìm ra thì tôi đã một mình gánh vác cả bộ công an rồi.”
Nhan Phúc Thụy nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết là cô không vui, ông lúng túng im lặng. Qua một hồi lại nghe thấy Tư Đằng nói: “Chắc chắn không có chuyện lớn, nhưng bị đánh đập hay không thì không bảo đảm được.”
Nhan Phúc Thụy xen mồm vào: “Đã bị đánh đập là có đổ máu.”
Tư Đằng nói: “Chờ một chút đi, nếu như đến tối vẫn không có tin tức thì tôi sẽ tự mình đi tìm. Ban ngày nếu vận dụng yêu lực sẽ dọa rất nhiều người, chỉ tổ chuốc lấy phiền phức.”
Trong mắt Nhan Phúc Thụy phát ra tia sáng hâm mộ. Trước mắt giống như xuất hiện hình ảnh Tư Đằng cưỡi mây bay tới bay lui trên không trung bản Miêu, ánh mắt như tia X-quang quét qua mỗi căn nhà tìm Tần Phóng.
Có yêu lực thật tốt.
Có điều cuối cùng ông không được chứng kiến cảnh tượng này. Lúc cơm tối hai người thợ săn lên núi bắt chim tước đã dìu Tần Phóng trở về, nói là phát hiện ra anh ở một căn nhà tại lưng chừng núi. Khi đó tay anh bị trói, bò ra đến ngoài cửa, sắc mặt tím ngắt giống như đã ăn nhầm nấm độc. Hai người vội vàng dùng phương pháp đơn giản súc ruột cho anh, cuối cùng đã cứu được tính mạng.
Thật là kỳ lạ, Ương Ba đã bắt cóc được Tần Phóng, muốn chém muốn giết thì tùy sao lại bắt cậu ấy ăn nấm nhỉ? Nhan Phúc Thụy vô cùng băn khoăn.
Khi hai người thợ săn kia rời đi, Nhan Phúc Thụy thấy chủ khách sạn đuổi theo hỏi: “Có phải do hai tên tội phạm bỏ trốn kia không? Hôm nay nhà nào cũng được thông báo là buổi tối khóa chặt cửa, phải cẩn thận.”
Tội phạm bỏ trốn? Tình huống gì đây?
Nhan Phúc Thụy vẫn còn mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, người chủ giải thích buổi trưa có chiếc xe gặp tai nạn được hai người trong bản phát hiện ra. Sau đó một người ở lại trông chừng xe để người kia trở về bản tìm người giúp đỡ. Nào biết khi cả đám người đến mới phát hiện ra người trông chừng đã bị đánh bất tỉnh nằm trên mặt đất, hai người trong xe cũng mất tích. Chuyện này rất nghiêm trọng, bọn họ đã báo lên huyện lị rồi.
Có người đoán hai người kia rất có thể là tội phạm hoặc là có giao dịch mờ ám, cho nên sau khi bị thương thà chạy trốn cũng không muốn được đưa vào bệnh viện cứu chữa hoặc là đăng ký thân phận. Tuy chỉ là suy đoán, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Cho nên cả bản đều thông báo cho nhau như thế.
***
Theo lời kể của Tần Phóng, Tư Đằng đã biết toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Sau khi chết Thẩm Ngân Đăng còn nghĩ cách thăm dò trí nhớ của Tần Phóng, đúng là ngoài dự liệu của Tư Đằng. Chuyện này khó giải quyết hơn trong tưởng tượng nhiều. Tư Đằng trầm ngâm không nói gì, Tần Phóng cực kỳ áy náy nói: “Đều tại tôi ý chí không kiên định.”
Sắc mặt anh tái nhợt trên người dính rất nhiều vết máu, bị lôi cả quãng đường như vậy, người đã lấm lem đầy bùn đất trông vô cùng thảm hại. Nhưng anh lại áy náy phân trần như một đứa trẻ: “Đều tại tôi ý chí không kiên định.”
Tư Đằng cười cười, vắt khăn lông trong thau nước đưa cho Tần Phóng ý bảo anh lau mặt đi: “Dù sao Thẩm Ngân Đăng cũng là yêu quái, yêu thuật không giống như đánh đập tra khảo, chỉ dựa vào ý kiên định là có thể qua sao.”
Nếu như cô mắng anh “chỉ số thông minh thấp” hoặc là “thành sự không có bại sự có thừa” giống như trước, có lẽ Tần Phóng sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng cô bỗng rộng lượng khoan dung như vậy, Tần Phóng lại hơi không thích ứng được: “Vậy… có phiền phức gì không?”
Tư Đằng thản nhiên cười: “Không phiền.”
– “Thẩm Ngân Đăng đúng là đã thu xếp đường lui cho mình, nhưng lại thu xếp vội vàng, thao tác vụng về. Lúc chiếc hộp trang sức bạc kia mở ra còn sót lại mùi quái dị, tôi đoán là lần đầu mở ra chính là khí độc, dùng để gây mê và khống chế Ương Ba. Nhưng cô ta cho phân lượng không đúng, đánh giá cao mức độ chịu đựng khí độc của con người. Thế cho nên sau khi Ương Ba hít vào thì hơi điên điên khùng khùng. Tuy vẫn làm theo yêu cầu của cô ta nhưng không chú ý trước sau, sơ hở chồng chất.”
Tần Phóng nhớ lại tất cả hành động của Ương Ba. Sau khi thăm dò được trí nhớ của anh thì gã cười ha ha bỏ chạy, thậm chí còn không nhớ phải khóa cửa giam anh lại.
– “Cậu tính thử đi. Từ lúc tôi sống lại đến giờ phải bỏ ra bao nhiêu ngày, mất bao nhiêu tinh lực mới có thể khôi phục được yêu lực.”
– “Thẩm Ngân Đăng tuy dùng cách tái sinh giống vậy nhưng cũng không thể lấy lại được yêu lực. Nếu như bọn họ ẩn náu gần đây thì tôi sẽ dùng yêu lực truy tìm. Nếu như bọn họ rời khỏi bản Miêu thì bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, bất cứ con đường nào cũng bị tôi phong tỏa. Sống lại có ích gì nếu đường lui không tính toán kỹ, sống lại như vậy cũng chẳng qua là sẽ chết thêm lần nữa mà thôi.”
Tần Phóng nghe mà sững sờ nhưng lại không phản bác được, cuối cùng anh thở dài: “Nghe cô nói vậy tôi cũng bất giác cảm thấy đáng thương cho Thẩm Ngân Đăng. Tính toán mưu kế tường tận cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay cô.”
Tư Đằng cũng có chút cảm khái: “Là cô ta không may mắn, thật ra thì ở Thanh Thành khi lần đầu gặp mặt nếu cô ta ra tay với tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi.”
Đâu chỉ là ở Thanh Thành, đến tận trước khi đối đầu trên núi Hắc Bối, bất cứ giờ khắc nào chỉ cần Thẩm Ngân Đăng dám hạ quyết tâm ra tay thì Tư Đằng chắc chắn sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.
Tư Đằng đi một nước cờ hiểm, từng bước kinh tâm, nhưng cuối cùng lại thành công, cũng không thể không bội phục câu nói kia của cô – Có gan làm giàu.
Để lại Nhan Phúc Thụy chăm sóc cho Tần Phóng, một mình Tư Đằng lên núi Hắc Bối. Tối nay không có ánh trăng chiếu sáng, mây vần vũ trên đỉnh núi. Lúc gió thổi lá cây lay động xào xạc nghe như tiếng ma khóc trong đêm. Cửa hang động thoang thoảng mùi tanh hôi như có như không. Xích Tán tu luyện nghìn năm chưa từng nghĩ sẽ mất hết toàn bộ vào tay cô.
Lúc trước cô đọc sách đã từng xem rất nhiều chuyện xưa. Triều đại thay đổi, anh em bất hòa, hậu cung tranh đấu, bày mưu lập kế, cô tự hỏi mình hết lần này đến lần khác muốn làm người tốt hay là người xấu?
Sau đó cảm thấy mình đã muốn quá nhiều, căn bản cô còn không phải là người nữa mà. Bỏ đạo đức nhận thức qua một bên, chỉ có cân nhắc đến quyền lợi, cô chọn con đường đó đều chỉ vì muốn tìm lợi tránh hại, sống lâu hơn mà thôi.
Cô từ từ đi vào hang động. Không cần ánh sáng, yêu lực đã giúp cô nhìn rõ mọi vật. Càng đi vào trong mùi hôi tanh càng nồng, gốc Độc Dăng Tán khổng lồ đã bắt héo úa rửa nát. Nghiêng người nhìn xuống có thể thấy được thi thể của đạo trưởng Phan Kỳ Niên, gương mặt bị đỉnh thạch nhủ đâm xuyên, từng dòng máu chảy xuống đã đóng thành màu đen.
Tư Đằng thở dài một hơi, tay phải hơi nhấc lên, đáy động chợt bốc cháy lốp ba lốp bốp, khói đen cuồn cuộn. Cô quay người tiếp tục đi vào trong, gót giày nhòn nhọn giẫm lên đất đá, tiếng vang vọng vô cùng rõ ràng.
Sau đó tiếng bước chân cô thốt nhiên dừng lại.
Cô thấy Thẩm Ngân Đăng và Ương Ba. Xác Thẩm Ngân Đăng nằm ngang, ba cọc nhọn đâm từ ngực và hai bên xương sườn vào cơ thể. Người Ương Ba đổ gục trên cọc nhọn, cũng cùng vị trí là ngực và xương sườn, không hề sai lệch.
Cọc nhọn đã thấm đẫm máu tươi và đọng vũng trên mặt đất xung quanh xác bọn họ. Tư Đằng đứng một lúc, sau đó từ từ đi đến bên cạnh họ.
Tay trái Ương Ba vẫn nắm lấy hộp trang sức Tần Phóng đã nhắc đến, tay phải nắm thật chặt bàn tay như xương khô của Thẩm Ngân Đăng, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Không cần cô tốn sức truy tìm hay phong tỏa phương hướng, Thẩm Ngân Đăng đã hoàn toàn không sống lại được.
Tư Đằng đứng yên thật lâu, trên mặt dần dần ánh lên vẻ tàn nhẫn. Một lát sau cô quay người bỏ đi, chưa đầy hai ba bước xác Thẩm Ngân Đăng và Ương Ba đã bắt đầu bốc cháy. Thế lửa rất lớn, trong nháy mắt thi thể tuy hai mà một kia chỉ còn lại một đám lửa khổng lồ.
Hang động bắt đầu rung chuyển, đất đá không ngừng rơi xuống bên từng bước chân tiến dần ra ngoài của Tư Đằng. Đến tận khi cô đã hoàn toàn rời khỏi động, trong động mới phát nổ ầm ầm, bụi bốc lên mù mịt, cửa động từ từ sụp xuống cho đến khi toàn bộ bị vùi lấp hết.
Tại sao Thẩm Ngân Đăng không thể sống lại?
Lúc cô sống lại dưới đáy vực Nang Khiêm, bản thân cũng rất kinh ngạc. Trong nhận thức của cô, đã chết là chết hẳn, từ trước đến nay chưa từng có yêu quái nào sống lại được. Tung tích Xích Tán sau trăm năm lại xuất hiện cũng không phải chết đi sống lại mà chỉ là do năm đó chưa thật sự bị giết chết.
Cô đã hỏi Tần Phóng từ đầu đến cuối tình cảnh đêm đó. Có một dạo cô cảm thấy có lẽ do ma xui quỷ khiến nên cô tình cờ biết được bí mật làm yêu quái sống lại: Hóa ra máu từ tim người nhỏ vào trái tim yêu quái sẽ có thể thúc đẩy yêu quái sống lại.
Cho đến hôm nay cô mới giật mình bàng hoàng, có lẽ là mình đã sơ suất một chuyện. Có lẽ mấu chốt để sống lại không phải ở máu người, mà là ở chỗ đó là… máu Tần Phóng.
Sắp đến nửa đêm, Tư Đằng trở về bản Miêu. Cửa bản làm bằng gỗ tạo thành hình vòng cung khổng lồ trên không trung, gần như không cònnhà nào sáng đèn. Cả bản Miêu và ngọn núi đều chìm trong tĩnh lặng giống như chẳng hề tồn tại.
Bước từng bước lên bậc thang, gót giày gõ lên phiến đá lóc cóc, truyền đi rất xa trong đêm yên tĩnh này. Phía sau bỗng vang lên một tiếng két, ánh mắt Tư Đằng quắc lên lập tức quay đầu lại lớn tiếng hỏi: “Ai?”