Tuy Nhan Phúc Thụy cảm thấy Tư Đằng bỏ đi cũng có hơi đột ngột, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy dù sao cũng hợp lý. Không những thấy hợp lý mà quả thật lòng ông còn như trút đi được gánh nặng ấy chứ. Tiểu thư Tư Đằng dù gì cũng là yêu quái, chuyện đã làm xong dĩ nhiên cô không cần đến họ nữa đi là phải. Mà trước khi đi còn báo mộng nói lại một tiếng coi như là có tình cảm lắm rồi. Đối với yêu quái còn mong đợi gì hơn được đây! Mà cô rời đi như vậy cũng chứng tỏ rằng đã tha thứ cho Khưu Sơn, sư phụ của ông, chắc sẽ không tìm ông gây phiền phức nữa. Đây quả thật là kết cuộc không thể tốt hơn, ngoại trừ chuyện của Nhà Ngói…
Lòng Nhan Phúc Thụy vừa vui mừng vừa thổn thức, nghĩ đến Nhà Ngói tự dưng lại phải chết trong tay Xích Tán, mắt ông như nhòe đi, lại bất chợt nhớ đến lời khuyên của Tư Đằng. Thật ra thì ông vẫn nên trở về Thanh Thành thì tốt hơn, dù sao ông cũng không quen với cuộc sống ở Hàng Châu này.
Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Tần Phóng hỏi: “Ông đoán xem Tư Đằng sẽ đi đâu?”
Ơ hay, sao vẫn còn Tư Đằng, Tư Đằng mãi thế. Tiểu thư Tư Đằng người ta đã tuyên bố, đến đây là chấm dứt, tuy ông không đọc nhiều sách vở nhưng cũng biết từ “chấm dứt” này có nghĩa là “kết thúc” đấy!
Tần Phóng không đợi ông trả lời, nói tiếp: “Với tính cách của Tư Đằng, không thể nào bất kể Bạch Anh như vậy. Ông cho rằng khi đó cô ấy không đi tìm là vì cô ấy thấy không thể tìm được hay là bởi cô ấy đã biết rõ Bạch Anh ở đâu rồi…”
Nhan Phúc Thụy ngắt lời anh: “Ôi chao, Tần Phóng à, đến đây chấm dứt được rồi. Tiểu thư Tư Đằng và Bạch Anh đều là yêu quái, yêu quái đấy.”
Ông cố ý nhấn mạnh hai chữ “yêu quái” này, chẳng dè Tần Phóng lườm ông rồi thốt lên: “Tôi còn là hậu duệ của yêu quái nữa đây này.”
Nhan Phúc Thụy nghẹn lời, một lúc sau ông mới nhìn Tần Phóng bằng ánh mắt là lạ: “Vậy cậu định thế nào? Lẽ nào cậu vẫn còn muốn xen vào chuyện của yêu quái sao? Thật là lạ lùng, ai lại bỏ qua cuộc sống an ổn của mình mà cứ nhất quyết chen vào chuyện riêng của yêu quái như cậu chứ?”
Tần Phóng nhỏ giọng: “Tôi cảm thấy chuyện này còn chưa xong đâu.”
Nhan Phúc Thụy nổi giận. Cái cậu Tần Phóng này sao lại đầu đất đến mức đấy nhỉ!
“Đương nhiên là chưa xong rồi, nói không chừng tiểu thư Tư Đằng còn định đi quyết đấu với Bạch Anh nữa kìa. Nhưng chúng ta chấm dứt ở đây đi, cậu đâu có giúp được gì mà đòi đến góp vui làm chi hả? Làm người nên có tự trọng, người ta đã nói với mình là chấm dứt rồi mà còn cốchõ mõm vào làm gì? Cậu sao thế? Không bị chập mạch, thì cũng là…” Ông bỗng trợn to mắt lên, nhìn Tần Phóng với vẻ không dám tin, “Tần Phóng, không phải cậu gì gì đó rồi chứ? Cậu có ý nghĩ kia thật hả?”
Tần Phóng tức giận: “Gì là gì?”
Nhan Phúc Thụy há hốc mồm còn to hơn cả quả bầu, trong lòng tự nhủ: Không đâu, không phải đâu. Cô ấy là yêu quái, hơn nữa, thế hệ chênh lệch, tuổi tác cũng hơn kém nhau quá xa. Có điều ông từng nghe trên tivi có nói về một kiểu… phức cảm yêu mẹ gì đó. Thế không phải Tần Phóng chắc là mắc chứng… phức cảm yêu bà tổ rồi chứ?
Ban đầu, Tư Đằng nói phải lập tức tìm ra Bạch Anh, chính bản thân cô cũng tự đi tìm. Sau khi anh nói cho cô biết về vụ tai nạn xe, cô lại bảo không cần tìm nữa, quay về khách sạn. Ngay sau đó trời chưa sáng cô lại rời đi… Nhất thời, Tần Phóng như bừng tỉnh, bật thốt lên: “Tôi biết rồi!”
Nhan Phúc Thụy còn đang mải miết suy nghĩ làm sao để có thể ‘khéo léo’ khuyên nhủ Tần Phóng rằng người với yêu quái sẽ không có kết quả tốt. Đầu tiên ông định lấy ví dụ chuyện của Bạch Xà. Sau đó chợt nghĩ đến con trai Hứa Sĩ Lâm của Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên còn thi đậu trạng nguyên nữa. Nói như vậy không phải sẽ thành biến tướng, càng khích lệ Tần Phóng sao? Không được, không được…
Đang lúc ông lẩm bầm “không được” thì bị câu nói “Tôi biết rồi” của Tần Phóng làm cho giật cả mình, ông ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”
Tần Phóng khá kích động: “Nếu Tư Đằng không định hợp thể với Bạch Anh thì cô ấy chẳng có lý do gì mà phải chia cho Bạch Anh một nửa yêu lực cả. Cho nên việc này chứng tỏ rằng cô ấy buộc phải san chỗ yêu lực ấy đi. Ông còn nhớ lúc đó ông đã hỏi, sao phải cho Bạch Anh làm gì, cho ai cũng được mà, đúng không? Tôi đoán cô ấy không thể cho người khác được, nhưng cũng không thể tùy tiện vứt bỏ. Bạch Anh kia chính là vật dẫn, vì chỉ có yêu quái cùng giống loại với cô ấy mới có thể tiếp nhận được yêu lực của cô ấy mà thôi.”
Nhan Phúc Thụy nghe mà như lọt vào giữa sương mù, tiếp tục ngớ ngẩn: “Hả?”
“Tư Đằng muốn làm năm việc tất cả, nhưng hai việc cuối cùng đã bị sai thứ tự, thật ra cô ấy nên hợp thể trước đã rồi mới cướp yêu lực sau. Nhưng cô ấy đã làm ngược lại, mà yêu lực của Xích Tán là yêu lực của cả con yêu, cô ấy chỉ là bán yêu nên không thể chịu tải được. Muốn giải quyết việc này chỉ có hai cách, một là hợp thể với Bạch Anh để thu về toàn bộ yêu cốt, hai là chia ra cho kẻ kia một nửa chỗ yêu lực. Khi ấy Tư Đằng không muốn hợp thể với Bạch Anh, nhưng nếu phân thể mãi như vậy thì cũng có nguy hiểm, tính đến lối hành động và mưu kế của Bạch Anh, Tư Đằng nhất định sẽ tìm cách để chế ngự cô ta trước. Nhưng không biết lúc bấy giờ đã xảy ra chuyện khác thường gì mà Bạch Anh lại nhảy ra khỏi đáy hồ trước Tư Đằng. Có lẽ vì thế mà sau khi Tư Đằng lên thuyền liền nói với chúng ta phải lập tức tìm được Bạch Anh về.”
Rốt cuộc Nhan Phúc Thụy đã hiểu, ông cũng muốn phát biểu ý kiến nhưng không biết nên nói như thế nào, đành ngây người ra nghe Tần Phóng nói tiếp.
“Ngày đầu tôi gặp Tư Đằng, cô ấy cũng gần như là một bộ xương khô chỉ là có thêm lớp da bọc ngoài thôi. Nhưng sau khi được máu nhỏ vào người, lấy cọc nhọn kia ra, cô ấy liền khôi phục lại hình dáng như con người. Vì thưc ra năm đó cô ấy chỉ bị Bạch Anh vắt khô máu, thi thể vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng Bạch Anh thì khác, cô ta bị Khưu Sơn trấn giết, thiêu đốt đến chỉ còn lại mỗi bộ xương, khi rót yêu lực vào cũng chỉ khiến cô ta sống lại thôi, còn muốn trà trộn trong thế giới loài người thì cô ta phải có thêm lớp da người bên ngoài nữa. Nhan Phúc Thụy à, cái Bạch Anh cần hiện giờ là phải chui vào trong thân thể con người giống như là mặc quần áo vậy.”
Mặt Nhan Phúc Thụy dần tái xanh: “Cho nên lúc ở trên thuyền, cô ta tấn công cậu…”
Tần Phóng gật đầu: “Cô ta vừa sống lại, vẫn kinh hoảng nên mới bất kể nam nữ như vậy. Cô ta cần một hình dáng để che giấu yêu cốt. Khi ấy không có ai khác ở gần đó cả, ngoại trừ thuyền của chúng ta và…”
Lòng Nhan Phúc Thụy lạnh toát: “Và chiếc xe kia trùng hợp chạy đến, sau đó xảy ra tai nạn.”
Hai người liếc nhìn nhau, đều im bặt. Sau khi Tư Đằng nghe về vụ tai nạn xe liền có thái độ khác thường, bảo họ “không cần tìm nữa”. Chẳng phải là cô ấy đã đoán ra được rồi hay sao?
***
Tần Phóng mất cả buổi sáng mới liên lạc được với người cảnh sát tiếp nhận vụ tai nạn xe tối qua, nhận được câu trả lời là: “Tuy tình trạng xe rất thê thảm nhưng may là người không sao cả. Hai mẹ con chỉ cần băng bó vết thương rồi được xuất viện luôn rồi.”
May mắn là người không sao ư? Xe bị biến dạng thành một đống sắt vụn, lúc anh rời đi vẫn còn nghe cô bé con kia rên rỉ, nhưng suốt thời gian đó người phụ nữ lái xe kia lại chẳng có động tĩnh gì, ngay cả người cứu hộ cũng còn bảo chị ta bị thương nặng hơn kia mà. Thế nhưng sau đó lại chỉ “băng bó vết thương rồi được xuất viện luôn” sao?
Mãi gần lúc chạng vạng, Tần Phóng xin được địa chỉ và số điện thoại di động của gia đình nạn nhân, nhưng anh cẩn thận không gọi cho họ trước. Lúc lái xe xuất phát, Nhan Phúc Thụy thở dài: “Tần Phóng à, chúng ta đừng đến đấy. Nếu tiểu thư Tư Đằng cũng ở đấy, cô ấy sẽ có thể giải quyết. Nhưng nếu không có thì…”
Nếu Tư Đằng không ở đấy, họ đối mặt với Bạch Anh thì thật sự là quá nguy hiểm. Cô ta đang ẩn núp trong thân thể người phụ nữ kia, cảnh tượng này Nhan Phúc Thụy không dám nghĩ đến nữa. Lòng Tần Phóng cũng rất phức tạp, cả anh cũng không hiểu rõ động cơ của mình là gì, chỉ đành tự an ủi: Chẳng qua là đi xem một lần để biết Tư Đằng ở đâu và biết mình đoán đúng thôi mà.
***
Nhà kia họ Vạn, gia cảnh rất tốt, ở trong một khu chung cư cao cấp. Tần Phóng lái xe đến, bảo vệ ở cửa cũng không vặn hỏi nhiều liền cho anh vào. Xe dừng ngay dưới lầu, lúc mở cửa xuống xe anh bỗng thấy do dự: Nếu vô tình gặp Tư Đằng, liệu cô ấy có tức giận hay không?
Đang chần chờ thì phía sau có người gọi anh: “Anh Tần?”
Là một người đàn ông trung niên, tay xách túi lớn túi nhỏ, anh nhìn khá quen nhưng nhất thời không nhớ ra nổi là ai. Thấy Tần Phóng còn đang nghi ngờ, người nọ liền nhắc: “Tối qua chúng ta gặp nhau rồi, lúc vợ tôi bị tai nạn xe ấy. Đúng là phải cảm ơn anh Tần lúc đi ngang qua đã kịp thời báo cảnh sát.”
Hóa ra người chồng nạn nhân tối qua đã từng gặp, khi đó tình hình hỗn loạn, Tần Phóng cũng không nhớ rõ mặt, không ngờ lại trùng hợp gặp ngay dưới nhà anh ta. Tần Phóng vội vàng nói dối là qua khu này thăm bạn, lại còn ra vẻ quan tâm hỏi han thêm: “Vợ và con gái anh đều không sao chứ?”
Trong khi nói chuyện, anh liếc qua túi giấy mà anh Vạn kia đang xách, trên túi in logo màu vàng, nhãn hiệu rất nổi tiếng ở vùng này: “Tơ Chi Vận”. Tơ, tơ lụa ư? Là sườn xám sao?
Anh Vạn đẩy gọng kính lên sóng mũi, bùi ngùi vui buồn lẫn lộn: “May là người không sao cả, nhưng xe thì hỏng hết, cũng không biết bên bảo hiểm có đền hay không? Có điều tiền tài là vật ngoài thân thôi, người không sao là tốt lắm rồi.”
Có đúng là người không sao không? Tim Tần Phóng đập thình thịch, anh vô thức liếc nhìn lên tầng: “Vậy… đã được xuất viện rồi à?”
Anh Vạn gật đầu, sau đó lại không hề che giấu, tỏ rõ sự lo lắng: “Phải, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy tôi cứ nghĩ thường sẽ để lại ám ảnh gì đó… Vậy mà sau khi vợ tôi về nhà vẫn ôm con gái ngồi xem tivi, bình thường cô ấy đâu có như thế. Nhưng thôi, như vậy cũng tốt, có thể tâm trạng bây giờ vẫn còn chưa ổn định, xem chương trình giải trí cho thư thả…”
Nói đến đây anh ta dường như mới nhớ ra điều gì: “Anh Tần, nếu anh rảnh thì đến nhà tôi chơi một chút nhé?”
Tần Phóng còn chưa kịp lên tiếng đáp lại thì đã thấy Nhan Phúc Thụy ở bên cạnh vừa nháy mắt vừa phồng mang trợn má. Lòng anh thầm buồn cười, cố ý im lặng một lát rồi mới viện cớ từ chối khéo. Nhìn anh Vạn kia đã vào tòa nhà, Nhan Phúc Thụy mới thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng oán trách Tần Phóng: “Cậu do dự cái gì hả? Dĩ nhiên là không thể vào rồi, nguy hiểm lắm, đó là Bạch Anh đấy biết chưa.”
Người vợ vẫn xem tivi suốt, anh Vạn lại mua về túi lớn túi nhỏ toàn là tơ lụa, thật sự là giống hệt với chuyện Tư Đằng lúc trước. Tần Phóng bỗng nghĩ đến điều gì đó: “Nếu Bạch Anh lại muốn hại người, không phải tôi cũng nên nhắc nhở anh Vạn sao, anh ta và con gái còn ở đấy, cũng rất nguy hiểm.”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm số điện thoại của anh Vạn mà lúc trước anh đã lưu. Nhan Phúc Thụy ở bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở anh: “Cậu định nói như thế nào? Bảo thẳng anh ta rằng vợ anh ta thật ra là yêu quái hả? Người ta chịu tin cậu mới lạ…”
Nói đến giữa chừng thì ông chợt im bặt, Tần Phóng thấy kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn ông, phát hiện Nhan Phúc Thụy lại đang chớp mắt phồng má lên rồi, đầu còn cố nghiêng sang một bên, lại còn giơ tay lên che mặt. Tần Phóng quan sát ông một hồi, quả thật thấy hoang mang vô cùng: “Ông bị bệnh à?”
Nhan Phúc Thụy quýnh quáng cả lên, mặt nghiêng qua nghiêng lại vẫn không tránh được, đành gào to về phía sau Tần Phóng: “Không phải tự tôi muốn đến đây đâu, là Tần Phóng lôi tôi đến đấy.”