Nhan Phúc Thụy không ở lại Hàng Châu như Tư Đằng đã gợi ý lúc trước, ông cảm thấy ở núi Thanh Thành thoải mái hơn. Ông được Khưu Sơn nuôi lớn ở đây, sau đó ông lại nuôi lớn Nhà Ngói cũng tại đây. Vì vậy ông vẫn quay về chốn cũ, nhà cửa đã bị tháo dỡ, dự án khu nghỉ dưỡng kia đã gióng trống khua chiêng bắt đầu.
Gã giám sát công trình đội mũ bảo hộ khua tay múa chân, vừa ngước mắt đã thấy ông, sợ sẽ bị giội cả nồi nước lẩu xiên que như lần trước liền nhanh chóng nhảy sang nơi khác. Thấy Nhan Phúc Thụy không có ý định động thủ thì lại cảm thấy lúng túng, đưa tay chỉnh chiếc mũ đã lệch, hỏi ông: “Cái thằng nhóc hỗn xược kia đâu rồi?”
…
Dù sao không có chỗ nào để đi, Nhan Phúc Thụy đành ở lại công trường, gã giám sát phân cho ông công việc nấu cơm cho công nhân, còn hứa tương lai sau khi khu nghỉ dưỡng xây xong sẽ mướn ông làm bảo vệ: “Nhưng ông phải biết khu nghỉ dưỡng của chúng ta là hạng sang, đối tượng tiếp đón đều là khách trong và ngoài nước. Dù là bảo vệ canh cửa cũng phải biết vài ba câu tiếng Anh.”
Tiếng Anh, nói đến tiếng Anh, Nhan Phúc Thụy lại nghĩ đến Vương Càn Khôn. Sau khi chuyện kết thúc, Vương Càn Khôn lấy lại đèn đất Bát Quái, bảo muốn trả lại cho Hoàng Gia Môn ở An Huy: “Đèn là do thái sư phụ tôi mượn, đã mượn thì phải trả, đây là danh dự của thái sư phụ tôi.”
Về phần sau đó nữa thì Vương Càn Không không nói. Anh ta không còn nhắc lại kế hoạch muốn ra nước ngoài du học phát triển đạo gia ra thế giới vĩ đại gì đó nữa. Nhưng gần đây liên lạc, hình như anh ta đã tìm ra được mục tiêu mới rồi. Anh ta nói với Nhan Phúc Thụy, tôi cảm thấy hiện tại đạo môn chúng ta quá xem trọng lý luận học thuật, đánh mất những kỹ năng thuật pháp trước kia. Ông xem đi, nhiều người trong giới đạo môn như vậy mà không đánh lại một con yêu quái, có chết người không chứ! Tôi phải thay đổi cục diện này mới được.
Ý là anh ta muốn chấn hưng lại khí thế hưng thịnh năm xưa của đạo môn nhưng đã bị Nhan Phúc Thụy xối cho gáo nước lạnh. Những thứ kia đều đã thất truyền rồi, cậu có hiểu cái gì gọi là thất truyền không?
Nhưng Vương Càn Khôn lại vô cùng tự tin, nói như thể đương nhiên: “Thế giới to lớn không hiếm chuyện lạ, trên đỉnh núi, dưới đồng bằng, trong hang động, trong biển cả, trong mồ trong mả, sao ông chắc chắn là đã thất truyền. Hơn nữa đâu phải là đã qua ngàn năm vạn năm, lúc này mới mấy trăm năm thôi mà.”
Nhan Phúc Thụy không còn gì để nói. Có điều ông rất hâm mộ Vương Càn Khôn, có mơ ước cao đẹp biết bao. Dĩ nhiên ông cũng có mơ ước, ông từng trò chuyện với đám công nhân ở công trường, bảo rằng muốn cố gắng kiếm tiền sau này sẽ nhận nuôi một đứa trẻ đáng thương như Nhà Ngói. Nếu sau này có điều kiện, nói không chừng sẽ có thể mở cô nhi viện.
Đám công nhân cười xòa, nói ông Nhan ơi ông bị bệnh à, bản thân ông đã nghèo rớt mồng tơi mà còn muốn làm từ thiện ư?
Nhan Phúc Thụy rất tức giận, cảm thấy nói với họ cũng vô ích, tư tưởng hai bên khác xa nhau. Nói chuyện với họ quả thật là tốn hơi thừa lời, chỉ có Vương Càn Khôn và Tần Phóng là hợp.
Nhắc đến Tần Phóng, Nhan Phúc Thụy vẫn thấy rất lạ. Ông vốn cho rằng, người khó có thể chấp nhận chuyện này nhất là Tần Phóng. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh lẳng lặng nghe ông kể lại những chuyện đã xảy ra liền không có phản ứng gì, cứ thế chấp nhận.
Sao lại như vậy nhỉ? Ít nhất là cũng nên đau khổ như những bộ phim trên tivi, hay là ngập trong men rượu hoặc chí ít phải thức liền tù tì mấy ngày mới đúng chứ!
***
Một ngày nọ mấy tháng sau, Nhan Phúc Thụy đẩy xe thức ăn trở về, chợt thấy một chiếc xe mới coong đỗ trước căn nhà dựng tạm của đám công nhân. Nhóm người ở cửa lấm lem bùn đất hất cằm về phía phòng, nói: “Có người tìm ông đấy.”
Dù trước đó đã đoán được là ai đến, nhưng khi thật sự nhìn thấy Tần Phóng, Nhan Phúc Thụy vẫn kinh ngạc một lúc.
Lần đầu tiên thấy Tần Phóng, anh bước xuống xe, khoác chiếc áo nỉ không cổ màu đen, mắt mang theo nét cười, toát lên khí chất điềm đạm ung dung. Nhìn ra được là một thanh niên có gia cảnh rất tốt, chưa từng chịu gian khổ gì. Những ngày tháng đi chung sau đó cũng đã chứng minh những gì ông nghĩ đều không sai. Con người Tần Phóng rất tốt, không phải là kẻ lòng dạ gian xảo, xum xoe nịnh nọt. Cho nên dù Tư Đằng là một yêu quái, ông vẫn yên tâm giao Nhà Ngói cho Tần Phóng, đi theo Vương Càn Khôn đến Võ Đang.
Nhưng lần này, Tần Phóng dường như đã khang khác. Anh đứng tựa vào bàn, ngón tay kẹp điếu thuốc, mặt vô cảm. Vẫn là thái độ điềm nhiên như không nhưng quanh thân lại toát nên vẻ hờ hững và lạnh lùng không sao tả nổi. Thấy Nhan Phúc Thụy đi vào, Tần Phóng dụi tắt điếu thuốc, nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhan Phúc Thụy.”
Nhan Phúc Thụy hơi kích động: “Tần Phóng, cậu khỏe không?”
Giống với Tư Đằng khi hút yêu lực của Thẩm Ngân Đăng xảy ra nhiều hiện tượng không thích ứng. Tuy Tần Phóng là đời sau của Bạch Anh, có điều kiện kế thừa yêu lực của cô ta, nhưng dù sao anh cũng là người bình thường, sau khi tỉnh lại vẫn xuất hiện những điều khác thường. Đến tận khi Nhan Phúc Thụy rời đi, Tần Phóng vẫn cần thời gian dài để tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi. Hôm nay thấy anh đã hoạt động như bình thường, thật sự là chuyện đáng vui đáng mừng.
***
Nhan Phúc Thụy xin giám sát nghỉ nửa ngày, tận tình đưa Tần Phóng đi ngắm cảnh núi non Thanh Thành, giới thiệu cho anh mấy món bánh bột lọc, món cay ngon và mì lạnh. Mua nén nhang bái lạy Ngọc Hoàng Đại Đế và Thái Thượng Lão Quân, ngắm nhìn cung Thượng Thanh, Lão Quân các trong cảnh nhang khói lượn lờ nghi ngút. Trời đang vào hè, núi rừng Thanh Thành xanh ngắt, nhiệt độ thư thích, rất nhiều người già cư ngụ gần đó leo núi hoạt động gân cốt, qua lại không ngớt trên con đường núi khá chật hẹp, trông có vài phần náo nhiệt.
Tần Phóng dừng bước trước tấm biển hướng dẫn ở ngã rẽ trên dốc núi cao. Trên tấm bảng kia ngoại trừ chỉ hướng đi còn nhiệt tình và tự hào ghi vài dòng khen ngợi núi Thanh Thành. Đại ý là thời tiết Thanh Thành mát mẻ, nhiệt độ trung bình ở đây là 16,8 độ, lượng khí oxy cao gần 91%, thật sự là nơi thiên nhiên trong lành hiếm có vân vân…
Tần Phóng đọc hết từng chữ một rồi khẽ nói: “Nơi tốt.”
Nhan Phúc Thụy tự hào: “Đương nhiên rồi, năm đó sức khỏe sư phụ tệ lắm, nhờ sống ở nơi này mới sống lâu…”
Dường như ông ý thức được điều gì đó, vội vàng im bặt. Lần này gặp mặt, họ như có ăn ý không nhắc đến đạo môn cũng không nói đến Tư Đằng, không ngờ lại lỡ miệng ở nơi này.
Tần Phóng cười xòa, ra vẻ không để ý, anh đi vào rừng, ngồi xuống một tảng đá dưới tàng cây, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đây trò chuyện chút đi.”
Trò chuyện về điều gì đây? Tự dưng Nhan Phúc Thụy cảm thấy áp lực, ngập ngừng một lúc mới chần chừ ngồi xuống.
“Ông còn nhớ trong chín đạo phố có một nhà là Hoàng Gia Môn và bà cụ tên Hoàng Thúy Lan không?”
“Nhớ chứ.”
“Bà ấy chết rồi.”
Gì cơ? Nhan Phúc Thụy bất ngờ quá đỗi, giật nảy cả mình, đứng bật dậy. Tần Phóng cũng không nhìn ông, chỉ đưa tay lên vịn bả vai ông, ấn ông ngồi xuống: “Ông nóng ruột làm gì, đâu phải tôi giết.”
Rồi anh lại nói: “Bà Hoàng sống đến hơn tám mươi tuổi, liệt giường đã mười mấy năm, coi như là yên bình sống thọ rồi. Lúc bà ra đi, chẳng qua tôi trùng hợp đến kịp thôi.”
Hóa ra là vậy. Nhan Phúc Thụy thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sao Tần Phóng lại đi tìm bà Hoàng làm gì nhỉ?
Dường như Tần Phóng nhận ra mối nghi ngờ của ông: “Tôi không những đi tìm bà Hoàng, mà còn cả đạo trưởng Mã Khưu Dương, chân nhân Trương Thiếu Hoa, giáo sư Bạch Kim… tôi đều đã tìm một lần.”
Nhan Phúc Thụy sững sờ nhìn anh, chờ anh giải thích, nào ngờ anh lại lái câu chuyện trở về bà Hoàng.
“Hoàng gia xử lý hậu sự cho bà cụ, rõ ràng có rất nhiều thứ họ cho rằng không đáng giá…” Tần Phóng nói xong, cúi người lấy một món đồ ra từ ba lô, đưa đến trước mặt Nhan Phúc Thụy, “Thấy cái này quen không?”
Đèn đất Bát Quái.
“Vốn là họ không bán, nói là vật tùy thân của bà cụ. Tôi cho thêm ít tiền họ liền dao động, dù sao họ có giữ lại cũng không khác gì đồ bỏ đi.”
Nhan Phúc Thụy ồ một tiếng, hỏi anh: “Cậu mua làm gì?”
“Không có gì, giữ làm kỷ niệm thôi.”
“Vậy cậu đi tìm Mã Khưu Dương, Trương Thiếu Hoa, Bạch Kim để làm gì?”
Tần Phóng thoáng im lặng, rồi lại khôi phục bộ dạng thản nhiên: “Cũng không có gì, tôi đi hỏi bọn họ, tình hình của Tư Đằng như vậy, cần bao lâu mới biến thành tinh lần nữa.”
Tim Nhan Phúc Thụy thoáng rộn lên, đây cũng là vấn đề này ông rất quan tâm: “Cần bao lâu?”
“Nói đủ kiểu, một ngàn năm, tám trăm năm. Giáo sư Bạch Kim thì nói đúng trọng tâm một chút, anh ta bảo Tư Đằng là yêu quái từng biến thành tinh, hẳn không cần phải trải qua quá trình dài đằng đẵng nữa, nhưng cũng không rõ là cần bao lâu.”
Nhan Phúc Thụy thở dài: “Chắc là rất lâu rồi, đến lúc đó tôi… đã chết mất đất.”
Nói đến đây, ông chợt nhớ đến gì đó, vẻ mặt kỳ lạ: “Vậy còn cậu, Tần Phóng, cậu không giống tôi. Cậu có yêu lực của Bạch Anh, có phải là sẽ sống… lâu hơn một chút không?”
“Trước đây chưa từng có người nào như vậy, tôi cũng không biết nữa. Nhưng trước khi đi, tôi đã kiểm tra sức khỏe một lần.”
Nhan Phúc Thụy truy hỏi: “Kết quả thế nào?”
Kết quả thế nào ư? Anh không hề làm xong kiểm tra sức khỏe. Lại nói, vốn anh chỉ định kiểm chứng chút suy nghĩ, ông bác sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra bối rối đẩy gọng kính vàng lên trên, đề nghị anh hãy kiểm tra toàn diện: “Rất nhiều chỉ số đã bị giảm xuống so với độ tuổi, cậu rất khác thường. Dựa theo thúc đẩy nào đó, số tuổi của cậu đã bị nhỏ lại…”
Trước đây chưa từng có, tương lai cũng không nốt. Bán yêu sẽ vì yêu lực thiếu thốn mà trở nên già yếu như người bình thường, nhưng anh không phải bán yêu, anh có thể sống được bao lâu? Có lẽ lâu hơn một chút nhưng cụ thể là bao lâu mới được? Có già đi hay không? Anh đều không biết.
Thời gian sẽ trả lời câu hỏi.
Lúc xuống núi, Tần Phóng nhìn Nhan Phúc Thụy, hỏi bâng quơ: “Sư phụ Khưu Sơn của ông là người nơi nào?”
Người nơi nào hả? Vấn đề này đã làm khó Nhan Phúc Thụy. Từ lúc ông hiểu chuyện, Khưu Sơn đã già lụ khụ rồi, nhưng chắc chắn sư phụ không phải người Tứ Xuyên. Ông ấy không biết nói tiếng địa phương, cũng không thích ăn cay. Hồi bé ông đã từng hỏi sư phụ có người thân hay không và họ đang ở đâu. Khưu Sơn lại vô tâm trả lời: “Họ ở nơi rất xa, rất xa.”
“Vậy sư phụ ông có thói quen hay yêu thích gì đặc biệt liên quan đến quê quán không?”
Ông nhớ mang máng là Khưu Sơn xuất thân không phải môn phái danh tiếng gì. Bởi vì khó mở mày mở mặt, nên mới nhất thời có tà niệm dùng yêu quái giúp mình. Nhưng ông ấy không phải do tảng đá sinh ra, sư phụ ông ấy có môn phái, nói không chừng còn có đồng môn nữa. Nhưng mà mấy chuyện này nhất định sẽ để lại dấu vết, ví dụ như khẩu vị, hoặc là thói quen sinh hoạt thường ngày.
Có điều Nhan Phúc Thụy thật sự không có ấn tượng gì, ông hỏi Tần Phóng: “Sao tự nhiên nhắc đến sư phụ tôi, ông ấy đã qua đời lâu lắm rồi.”
“Tư Đằng không thể tự biến thành tinh, là do Khưu Sơn giúp cô ấy. Lần này không phải là lần đầu tiên Tư Đằng bị trúng nước Quan Âm. Rất lâu về trước, ở Thanh Thành cô ấy đã bị Thiệu Diễm Khoan lừa gạt uống phải, nhưng tại sao lần đó lại không có chuyện gì?”
Vậy ư? Còn có chuyện này à? Nhan Phúc Thụy như thể nghe thiên thư, lặp lại câu hỏi của anh: “Tại sao?”
“Bởi vì có Khưu Sơn ở đó. Ông ta có phương pháp thúc đẩy tinh biến của mình. Nước Quan Âm là độc dược dùng để đối phó yêu quái, có thuốc độc sẽ có thuốc giải. Vì vậy tôi đi tìm đám người kia, nhưng bọn họ không biết, chỉ nói có vài môn phái sẽ có phép thuật bí truyền.”
Nếu như có thể biết được Khưu Sơn từ đâu đến, dù là nơi ông ta từng đi qua, môn phái, bạn bè, đồng môn của Khưu Sơn sẽ không bao giờ biến mất sạch sẽ, sẽ luôn luôn để lại dấu vết, bao giờ cũng có người để thăm dò ra bí mật anh cần.
Rốt cuộc Nhan Phúc Thụy bừng tỉnh: “Cậu muốn cứu tiểu thư Tư Đằng à?”
Tần Phóng không lên tiếng, ánh mắt như nhìn về nơi xa. Nhan Phúc Thụy lắp ba lắp bắp: “Nhưng mà, nhưng mà cậu đâu biết cô ấy đang ở đâu.”
Tần Phóng cười rộ lên: “Không, tôi vẫn biết cô ấy đang ở đâu.”
“Ở đâu?”
“Thanh Thành.”
***
Lần đầu tiên gặp Nhan Phúc Thụy, ông ôm chiếc cưa điện chạy như bay. Ban đầu Tần Phóng còn bối rối, sau đó mới biết được, trước nhà Nhan Phúc Thụy bất chợt mọc lên vô số dây mây, ông vừa cưa vừa chặt, đến tận khi ầm một tiếng, mặt đất sụp xuống một cái hố.
Tư Đằng dẫn theo anh xuống hố, phát hiện gốc cây đằng bị thiêu đốt còn xích sắt và ếm vô số bùa kia. Ngày hôm sau, gốc cây kia đã biến mất, anh biết Tư Đằng đã giấu đi rồi. Ngay cả chết cô cũng không yên tâm sợ người ta đào huyệt mình, nên càng thận trọng hơn với nơi giấu gốc rễ của mình. Nhưng khi đó cô có giấu kỹ chăng nữa thì cũng chỉ có thể ở núi Thanh Thành thôi.
Lá rụng về cội, lá rụng về cội. Nếu Tư Đằng trở lại tất nhiên sẽ về nơi nguồn cội của mình.
Tần Phóng đốt đèn đất Bát Quái lên ngay trước mặt Nhan Phúc Thụy, ngọn lửa thẳng tắp không hề chuyển động. Đến khi anh lấy trong túi ra một đoạn dây mây rõ ràng đã từng bị đốt. Đó là đoạn còn sót lại khi Nhan Phúc Thụy thử đèn đã bị rơi xuống đất, lăn vào chân bàn, sau này được anh phát hiện ra.
Nhan Phúc Thụy nhìn anh đưa đoạn dây mây vào ngọn lửa: “Tần Phóng, tôi đã thử qua cách này rồi, lúc ấy là vì tìm Bạch Anh. Nhưng có một đầu ngọn lửa vẫn nối liền với dây mây, không thể nào chỉ ra phương hướng rõ ràng được.”
Tần Phóng nói: “Đó là ông không biết dùng.”
Anh vứt nhành mây còn sót lại ra ngoài, nó mang theo ánh lửa bay lên không trung, khẽ rung động rồi từ từ xoay vòng tìm phương hướng. Đầu lửa uốn lượn từ từ yếu dần, chỉ về phía xa… chỗ sâu hút im ắng của Thanh Thành.