Niệm Băng gật đầu nói:
“Cám ơn ngươi, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời ngươi nói.”
Tử Tu hỏi:
“Ngươi chuẩn bị bao giờ thì đi?”
Niệm Băng suy nghĩ rồi nói:
“Hôm nay luôn đi, hôm nay Phượng Nữ tới học viện khiêu chiến, ta đã hiển lộ ra song hệ ma pháp, tiếp tục lưu lại khó tránh khỏi gặp chủ ít phiền toái không cần thiết.”
Đà Trù Tử Tu vuốt cằm nói:
“Vậy được rồi, sớm muộn gì cũng phải đi, lưu lại cũng không được, hy vọng sau này ngươi có thể tiếp quản việc của ta, ta cũng có thể tiêu dao khoái hoạt vài năm.”
Niệm Băng cười hắc hắc, thấp giọng nói:
“Ngươi bây giờ còn chưa đủ tiêu dao khoái hoạt hay sao?”
Tử Tu trong mắt dâm quang chợt lóe, liếc mắt nhìnPhượng Nữ đang không ngừng gắp Hồng Phấn Kim Ngọc Diện cho vào trong miệng, hạ giọng nói với Niệm Băng: “Tiểu tử, ngươi nên ra tay nhanh lên, ta đây cả đời này gặp qua vô số nữ nhân nhưng chưa từng thấy hàng cực phẩm như vậy. Xem bộ dáng của nàng tựa hồ rất có hảo cảm với ngươi, tìm một cơ hội đưa nàng lên giường đi, nữ nhân đối với nam nhân đầu tiên của mình đều khắc sâu trong trí nhớ. Chỉ cần công phu của ngươi tốt thì chẳng sợ nàng rời bỏ ngươi. Xem bộ dạng của ngươi hẳn còn là xử nam, tư vị của mỹ nữ tuyệt đối là nhân gian cực phẩm, cho dù là thức ăn cũng kém hơn.”
Sau đó mấy năm, Niệm Băng mới hoàn toàn lĩnh hội được câu nói bây giờ của Tử Tu. Chỉ có điều, khi đó hắn đã là người đứng đầu thế hệ trong giới đầu bếp, sau hai loại tình cảm, lại nghiên cứu ra loại thứ ba.
“Ăn ngon quá! Lần này đến đây quả không uổng, Niệm Băng, ngươi làm đồ ăn ngon thật, ta quả thật không nỡ rời khỏi ngươi.”
Phượng Nữ thỏa mãn buông bát nhìn Niệm Băng trong mắt tràn ngập tiếu ý.
Có lẽ là ảnh hưởng bởi Tử Tu, Niệm Băng tiến tới hai bước, tới trước mặt Phượng Nữ, thấp giọng nói:
“Ta thắng rồi, ngươi có phải nên thực hiện lời hứa cho ta thân một cái không?”
Phượng Nữ cười hi hi nói:
“Ta đã đáp ứng với ngươi chưa? Ta chỉ nói nếu ngươi thắng ra sẽ suy nghĩ một chút, huống chi lúc trước ta đã thân ngươi một cái, tính ra cũng đã trả trước cho ngươi rồi.”
Niệm Băng bất mãn nói:
“Sao có thể xem như ta đã được trả trước được, dù sao ngươi cũng nợ ta một lần. Được rồi, không nói mấy cái đấy nữa, ngươi định khi nào thì rời khỏi? Muốn đi đâu?”
Phượng Nữ nhìn mọi người chung quanh nói:
“Mục đích của ta khi tới đây cũng đã đạt được, còn được ăn ngon như vậy, cũng nên rời khỏi thôi, nếu có duyên, chúng ta còn có thể gặp lại.”
Niệm Băng mất mác nhìn Phượng Nữ nói:
“Ta cũng phải rời khỏi đây thôi, ta muốn tới Áo Lan thành, nếu thuận đường chúng ta cùng đi đi.”
Phượng Nữ kinh ngạc nhìn hắn nói:
“Ngươi không muốn ở đây tiếp tục học tập sao?”
Niệm Băng lắc đầu nói:
“Không được, ở đây ba tháng ta đã học được rất nhiều thứ, bây giờ là lúc rời khỏi.”
Phượng Nữ nở nụ cười, ánh mắt toát lên vẻ khiến người khác yêu thích.
“Ngươi thật sự muốn tới Áo Lan thành sao?”
Niệm Băng sửng sốt một lát, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, kinh hỉ nói:
“Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tới đó?”
Phượng Nữ cười nói:
“Đúng vậy! Nếu không phải cho tới giờ ta không tiết lộ hành tung với người khác, khẳng định sẽ cho là ngươi cố ý muốn đi với ta.”
Nói xong, nàng mới ý thức được mình vừa lỡ lời, khuôn mặt lại hồng lên.
Niệm Băng ha ha cười nói:
“Ngươi đừng đắc ý nhé, cho dù là ta đi theo ngươi cũng có sao. Chúng ta đi thôi, ta cũng không có gì cần chuẩn bị.”
Nói xong, hắn đi tới trước mặt Tử Mộng.
“Viện trưởng, ta muốn ly khai.”
Tử Mộng mỉm cười nhìn Niệm Băng, lại nhìn Phượng Nữ.
“Cám ơn ngươi hôm nay đã mang tới cho chúng ta một món ăn ngon, đáng tiếc, lần sau muốn ăn chẳng biết phải đợi tới khi nào.”
“Không được, không được đi.”
Nói câu này chính là Hắc Dạ, hắn vừa mới lau sạch canh quanh miệng.
Niệm Băng sửng sốt một chút, nói:
“Sư phụ, ta quả thật có việc cần rời khỏi.”
Hắc Dạ lãnh đạm nhìn hắn, vươn tay phải nói:
“Ngươi đã tới đây mấy tháng, còn chưa nộp học phí. Trước tiên để lại học phí đã.”
Vừa nói xong, cả hắn cũng không nhịn được nở nụ cười.
Niệm Băng suy nghĩ, tay phải duỗi ra, hào quang lóe lên, một cái hộp nhỏ xuất hiện trong tay hắn, đưa tới trước mặt Hắc Dạ mỉm cười nói:
“Sư phụ, đa tạ ngài đã chỉ điểm, cái này tính là học phí của ta đi. Thỉnh người nhận lấy.”
Hắc Dạ vừa thấy cái hộp dùng chì tạo thành, trong mắt toát lên vẻ nghi hoặc, nhìn Niệm Băng một cái rồi mới tiếp nhận cái hộp.
“Đây là cái gì?”
Niệm Băng mỉm cười nói:
“Tự nhiên là xứng với thân phận của người, người cứ mở ta xem sẽ rõ.”
Hắc Dạ nhìn Niệm Băng một cái, rồi mới chậm rãi mở cái hộp ra, trong phút chốc phòng bếp vừa mới vì ba thanh bảo đao biến mất mà trở lại bình thường nay lại bị bao phủ bởi quang mang kim sắc. Khí tức bình thản và cảm giác thánh khiết tràn ngập thân thể mỗi người. Ánh mắt mọi người đều hướng tới cái hộp trong tay Hắc Dạ.
Hắc Dạ giật mình nhìn kim sắc bảo thạch trong hộp, làm một ma đạo sĩ, hắn sao lại không biết?
“Trời ơi! Tên tiểu tử nhà ngươi trên người còn bao nhiêu đồ tốt? Thánh Diệu Thạch tinh khiết, lại còn lớn như vậy, ta cũng là lần đầu nhìn thấy. Ngươi kiếm cái này ở đâu vậy?”
Niệm Băng nói:
“Đây là ta trong một trận đánh cược thắng được. Sư phụ, ngươi mặc dù không tu luyện quang hệ ma pháp nhưng có nó bên người, tu luyện ma pháp đến trình độ nhất định sẽ tăng thêm nửa phần hiệu quả.”
Hắc Dạ nhìn kim sắc quang mang nhu hòa, trong mắt toát lên vẻ say mệ, hít một hơi thật sâu rồi đem cái hộp nhét lại vào tay Niệm Băng.
“Không, cái này quá trân quý. So với ta, ngươi càng cần nó hơn, ma pháp của ta đã định hình, sẽ không còn bất hảo nữa, chỉ là không thể tới cảnh giới ma đạo sư mà thôi. Nhưng ngươi thì khác, loại ổn định tâm thần này đối với ngươi cực kỳ hữu dụng, từ nay về sau ngươi trong khi tu luyện phải thương xuyên đeo nó trên người, hơn nữa với hiệu quả của khối ngọc, không sợ băng hỏa không nghe lời nữa.”
“Ba ba, con và ca ca cũng muốn tới Áo Lan thành.”
Thanh âm Tử Thanh Mộng đột nhiên vang lên, thần sắc nàng lúc này trở nên vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt trong như nước, không có chút tình cảm.
Tử Tu đứng một bên nói:
“Tiểu Mộng, ngươi nói loạn gì vậy. Hôm nay thấy trù nghệ Niệm Băng rồi đó, ngươi còn chưa tới lúc xuất sư.”
Tử Thanh Mộng lắc đầu nói:
“Không, nhị thúc, cháu không phải ra ngoài để đề thăng trù nghệ bản thân, cháu cùng ca ca muốn tòng quân. Chương trình học kỳ này chỉ còn hai ngày nữa là xong. Cháu và ca ca sớm đã có dự định này, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Áo Lan đế quốc chúng ta bị Hoa Dung và Kỳ Lỗ khi dễ thực lực tổn hao nhiều, cháu và ca ca nên vì quốc gia mà xuất một phần lực.”
Tử Tu nhíu mày nói:
“Tử gia chúng ta chỉ có hai hậu nhân là các ngươi. Các ngươi đều tong quân, nếu xảy ra chuyện, ai sẽ nuôi dưỡng chúng ta lúc cuối đời? Không được, ta không đồng ý, quá nguy hiểm.”
“Quên đi, cho bọn nó đi đi. Thanh niên nên kiến thức nhiều một chút, ra thế giới bên ngoài một chút sẽ mang tới cho chũng nhiều kinh nghiệm và rèn luyện.”
Thái độ Tử Mộng hoàn toàn khác biệt với Tử Tu, trong mắt toát lên vẻ hiền lành.
“Các ngươi có thể đi, nhưng ta không hy vọng các ngươi lấy thân phận Lan Mộng học viện đến đó ra vẻ. Muốn tòng quân, cừ từ tầng thấp nhất đi, chỉ có hiểu rõ mỗi cấp bậc quân nhân, đối với các ngươi sau này mới có nhiều sự trợ giúp. Hiểu ý ta chứ?”
Tử Thanh Kiếm lớn tiếng nói:
“Ba ba, người yên tâm đi, con và muội muội nhất định sẽ không đem Lan Mộng học viện ra dọa người. Niệm Băng huynh đệ, chúng ta cùng đi đi. Các ngươi chờ chúng ta một lát, chúng ta đi chuẩn bị vài thứ rồi sẽ trở lại.”
Tử Thanh Kiếm nói như vậy, Niệm Băng cũng không tiện cự tuyệt, nhưng trong lòng hắn cũng có chút bất mãn, khó khăn lắm mình mới có cơ hội một mình ở chung với Phượng Nữ, lại bị phá hoại như vậy hắn thật sự không cam lòng.
Phượng Nữ tựa như cười mà không phải cười, nhìn Niệm Băng nói:
“Xem ra, dọc dường đi chúng ta sẽ rất nào nhiệt a.”
Buổi sáng rất lạnh, mặc dù đã qua tháng lạnh nhất, nhưng gió vẫn lạnh thấu cương, hai bên đường lớn cây cối trụi lủi, nhìn qua càng thêm hiu quạnh, gió bắc lẫm liệt thổi tới, khiến quần áo mọi người tung bay phát lên âm hưởng vù vù. Bầu trời hôm nay có phần âm trầm, mặc dù không có tuyết nhưng lại khiến người ta cảm thấy không tốt, loại khí trời âm trầm này dễ khiến người ta sinh ra cảm giác áp lực.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Một canh giờ trước, Niệm Băng, Phượng Nữ và huynh muội Tử Thanh Kiếm cáo biệt Tử Mộng, Tử Tu và Hắc Dạ, ly khai Học viện chi thành Lan Mộng, bước trên con đường tới Áo Lan thành. Đã đi được một canh giờ song bốn người lại không nói gì, Niệm Băng mặc dù thể lực hơi kém, nhưng ba người Phượng Nữ cũng không dùng khinh thân cho nên mặc dù hơi mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì được.
Khí trời âm trầm, không khí ngột ngạt, cứ nhẫn nại không giống với tính cách cương trực của Tử Thanh Kiếm, từ khi ly khai học viện, Tử Thanh Kiếm thường lén liếc mắt nhìn Phượng Nữ, trong lòng đầy tâm sự, không biết là bởi rời khỏi nhà mình hay là nguyên nhân khác.
“Phượng Nữ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Người đầu tiên mở miệng lại là Niệm Băng, ngoại trừ trong học viện, trên đường hắn luôn nghĩ cách đối mặt với huynh muội Tử Thanh Kiếm, tốt nhất là dùng biện pháp gì đó để không cùng đường với bọn họ. Đối với Tử Thanh Kiếm hắn rất có hảo cảm, nhưng Tử Tahnh Mộng tính tình biến hóa khó lường lại làm hắn không ưa, Niệm Băng không có chút hảo cảm với các cô gái tính tình bất hảo.
Phượng Nữ vừa đi vừa nói:
“Ta sớm biết chuyện ngươi muốn hỏi. Ngươi đoán không sai, lần đầu chúng ta gặp mặt đúng là ta lừa ngươi, nhưng Hoa Thiên tiền bối quả thật có thể coi như sư phụ của ta. Nguyên nhân người chết ta cũng không nói sai, cho nên những chuyện khác ngươi không nên hỏi nữa. Nếu có thời điểm thích hợp, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.”
Niệm Băng thấy Phượng Nữ vẻ mặt bình tĩnh, thầm than một tiếng, biết bản thân tiếp tục hỏi cũng vô dụng, Phượng Nữ so với mình tuổi không sai biệt lắm nhưng lại có thực lực tiếp cận vũ thánh, chỉ điểm này đã không đơn giản rồi, nhất là Tử Mộng còn nói, nàng là Cửu Ly Chi Thể, những từ này có ý nghĩ gì?
Phượng Nữ tựa hồ cảm giác được bất mãn trong lòng Niệm Băng, quay đầu nhìn về phía hắn mỉm cười nói:
“Ngươi không phải trong lòng cũng có bí mật hay sao? Chúng ta cũng giống nhau thôi.”
Niệm Băng lạnh lùng cười nói:
“Nếu ta đem bí mật bản thân đổi lấy bí mật của ngươi, không biết ngươi có chịu đổi không?”
Phượng Nữ bật cười:
“Ta không tin ngươi đồng ý nói ra bí mật của mình, ngươi bề ngoài thành thật, nhưng thật ra so với những người khác giảo hoạt hơn nhiều, ai biết được ngươi có bịa chuyện lừa ta hay không.”
Niệm Băng giả bộ ủy khuất nói:
“Oan uổng quá! Ta là loại người đó sao?”
Phượng Nữ hừ một tiếng nói:
“Ngươi không phải á? Không từ mà biêt, chỉ riêng Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch cùng Hỏa Diễm Thần Chi Thạch trên người ngươi sợ rằng ngươi cũng khó giải thích rồi.”
Niệm Băng nghẹn lời, quả thật hai khối bảo thạch này là phụ mẫu cấp cho mình, chúng nó đều đại biểu cho một đoạn chuyện xưa, hơn nữa còn là chuyện quan hệ cực kỳ mật thiết với mình.
“Được, ta không hỏi nữa, bất quá Cửu Ly đấu khí của ngươi siêu việt hơn Hoa Thiên tiền bối, quả thật khiến ta thấy quái dị.”
Phượng Nữ liếc mắt nhìn Niệm Băng nói:
“Nói đơn giản, Cửu Ly đấu khí của Hoa Thiên là sở học của trưởng bối của ta mà hắn sở dĩ truyền thụ cho ta kỹ nghệ chế tạo và xả thân tạo kiếm đều vì một cái nhân tình. Có thể nói mấy lời này, ta hy vọng ngươi đừng hiểu lầm điều gì.”
Niệm Băng trong lòng suy nghĩ, nhớ lại những chuyện phát sinh lúc trước, lập tức hiểu rõ hơn một chút, mỉm cười nói:
“Phượng Nữ, Thanh Kiếm đại ca, chúng ta tới phía trước nghỉ ngơi một lát đi.”