Chương 293: Huyết Sư giáo ( Hạ )

Huyết Sư giáo ( Hạ )

Nhìn thân ảnh Tuyết Tĩnh rời đi, Niệm Băng lúc này mới xác định được khúc mắc giữa mình và nàng đã thật sự không còn, bất đắc dĩ lắc đầu,

“Nữ nhân! Thật sự là động vật hay thay đổi.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư giả vờ cả giận nói:

“Không cho ngươi nói nàng là động vật.”

Niệm Băng cười hắc hắc, đáp:

“Nàng nếu không phải là động vật, sao có thể cùng ngươi cùng một chỗ được?”

Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa nghe lời này, vẻ mặt nhất thời đứng đắn,

“Ta bảo huynh đệ này! Ngươi nói ta hiện tại nên làm gì bây giờ mới được?”

Niệm Băng đương nhiên biết hắn ám chỉ điều gì, mỉm cười nói:

“Không nên gấp, tính tình Tuyết Tĩnh ta cũng không rõ lắm, chúng ta chỉ có thể đi từng bước một. Nếu ngươi là thật sự thích nàng, còn quan tâm tới thời gian làm gì, như vậy đi, ngày mai ta nói với Tuyết Cực thúc thúc, cho ngươi nhận Tuyết Tĩnh làm đồ đệ.”

Con mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư suýt nữa lòi ra, thanh âm tăng lên đột ngột,

“Cái gì? Ngươi bảo ta thu nàng làm đồ đệ?”

Niệm Băng đáp:

“Nếu không thể tiếp cận nàng, ngươi dựa vào cái gì chiếm được tâm nàng? Chỉ có tiếp xúc nhiều, tìm hiểu nhiều, ngươi mới có thể có cơ hội. Trọng yếu hơn là, ngươi phải khiến nàng biết thực lực của ngươi cường đại thế nào.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ:

“Nhưng Tuyết Cực kia đối với ta một chẳng có chút hảo cảm gì, có thể đáp ứng sao?”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Vậy phải xem ta thế nào. Truy đuổi nữ hài tử ngươi không làm được, nhưng thực lực chẳng lẽ lại kém được sao? Đừng quên, ngươi chính là Hỏa Long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại! Ta cùng lắm chỉ ở chỗ này hai ngày, rồi sẽ đi Băng Nguyệt thành một chuyến, trong khoảng thời gian này, ngươi là cùng Tuyết Tĩnh bồi dưỡng cảm tình cho tốt. Ngươi phải nhớ kỹ, không thể quá vội vàng, trước tiên hãy làm tốt công tác của ngươi, chí ít cũng phải lấy được sự tín nhiệm và hảo cảm của phụ nữ bọn họ, mới có thể tiếp tục hành động bước tiếp theo. Có thể thành công hay không, phải dựa vào chính ngươi. Trong thời gian ta đi, còn muốn nhờ đại ca giúp ta trông coi Linh nhi, tên ngũ hoàng tử hôm nay chẳng những có ý với Tuyết Tĩnh, đồng thời, mà còn cả Linh nhi nữa, ta đi vắng, sẽ phiền toái ngươi rồi.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư ha ha cười, đáp:

“Tiểu tử nhà ngươi này theo đuổi nữ hài tử thật có bản lĩnh, Phượng Nữ mới vừa cất bước, đã lại lòi ra một Linh nhi, lúc tối ăn cơm ta còn chưa kịp hỏi ngươi, Linh nhi cô nương này thoạt nhìn cũng không rồi! Bất quá, chẳng lẽ ngươi muốn cả hai người? Các nàng có thể đồng ý sao? Ngươi không sợ các nàng ăn dấm chua sao?”

Niệm Băng mỉm cười, đáp:

“Chuyện của Linh nhi ta đã sớm nói với Phượng Nữ, Linh nhi cũng biết là có Phượng Nữ. Với ta mà nói, hiện tại người nào cũng không có thể bỏ qua.”

Nói đến đây, nét mỉm cười trên mặt hắn biến thành cười khổ. Chính hắn cũng không biết tương lai Long Linh và Phượng Nữ mà gặp nhau thì thế nào nữa.

Trở lại phòng, Niệm Băng ngồi ở trên giường bắt đầu minh tưởng, vừa minh tưởng, vừa nghĩ lại những chuyện phát sinh ngày hôm nay. Bảy thực thể ma pháp năng lượng cầu trong cơ thể thông qua tác dụng của tiên thiên chi khí, hấp thu ma pháp nguyên tố từ không khí chí ít cũng nhanh gấp ba lần so với ma pháp sư bình thường. Hắn mới tiến nhập ma đạo sư cảnh giới, phải chăm chỉ tu luyện với mới có thể tăng cường thực lực.

Cáng sớm ngày thứ hai, Niệm Băng ăn sáng xong liền đi tìm Tuyết Cực, nói có chuyện muốn bàn. Tuyết Cực vui vẻ đáp ứng, trực tiếp mang theo hắn đi tới thư phòng.

“Tuyết thúc thúc, hôm nay ta tìm ngài là muốn cùng ngài nói chuyện về Long đại ca.”

Tuyết Cực vừa nghe Niệm Băng muốn nói về Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhất thời nhíu mày,

“Niệm Băng, chuyện khác đều được. Nhưng ta đối với Long Hỏa này, thật sự khó có thể tiếp nhận. Tĩnh nhi cũng không thích hắn, ngươi không cần nhiều lời.”

Niệm Băng mỉm cười, nói tiếp:

“Ta mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ Long đại ca đã đắc tội với ngài ở chỗ nào, nhưng ta hôm nay muốn nói với ngài, cũng không phải chuyện tình cảm. Dù sao, trên phương diện cảm tình, phải lưỡng tình tương duyệt, không thể miễn cưỡng. Nếu Tuyết Tĩnh đối với Long đại ca không có ý gì, ta sao có thể làm khó ngài chứ?”

Tuyết Cực có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng nói:

“Vậy ý ngươi là?”

Niệm Băng nói: “Ngài hẳn là cũng đã nhìn ra, Long đại ca thực lực rất mạnh, hơn nữa hắn tu luyện là hỏa thuộc tính đấu khí, kỳ thật, người cũng rất tốt. Chỉ là vì quá thích Tuyết Tĩnh mới có thể làm ra chuyện thất lễ, ta ở chỗ này thay hắn xin lỗi ngài. Ta ngày mai sẽ đi Băng Nguyệt thành, mang theo Long đại ca thì không tiện, ta muốn để hắn ở tại đây chờ ta, nhưng Long đại ca lại không muốn ở chỗ này ăn không, ta đã thương lượng với hắn một chút, nếu ngài nguyện ý, có thể để Long đại ca dạy Tuyết Tĩnh một chút vũ kỹ. Đương nhiên, ta cam đoan với ngài. Hắn tuyệt sẽ không làm phiền Tuyết Tĩnh, chỉ là dạy nàng vũ kỹ mà thôi.”

Tuyết Cực nở nụ cười,

“Niệm Băng. Tiểu tử ngươi ngoài miệng nói không miễn cưỡng, nhưng đây không phải là tạo cơ hội cho bọn hắn sao?”

Niệm Băng thản nhiên đáp:

“Tuyết thúc thúc, có lẽ ngài cảm nhận vị ngũ hoàng tử kia không tồi, thế nhưng, có chuyện ta lại phải muốn nói cho ngài, ngũ hoàng tử đã hướng về phía Long Trí lão sư cầu hôn.”

“Cái gì?”

Tuyết Cực cả kinh,

“Ta thấy, không phải là Linh nhi rất thích ngươi sao?”

Niệm Băng trong mắt hàn quang lóe lên, đáp:

“Đương nhiên, ta sẽ không để Linh nhi trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị. Cho nên, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ta nói với ngài, chỉ là muốn cho ngài biết, vị ngũ hoàng tử kia cũng không đáng giá là người để Tuyết Tĩnh phó thác chung thân. Lần này, cứ cho là ngài cho Long đại ca một cơ hội, hắn sẽ chỉ là dạy Tuyết Tĩnh một chút vũ kỹ mà thôi.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút mới tiếp tục nói:

“Vị Long đại ca này của ta, ở phương diện thực lực, sợ rằng cả đại lục cũng tìm không ra mấy người bằng hắn, Thanh Phong Trai có phiền toái cái, chỉ cần có hắn ở đây, ta tin tưởng, phiền toái này đều đều có thể tự nhiên biến mất.”

Nghe Niệm Băng ám chỉ mơ hồ, thêm vào hiểu biết đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư từ trước, trong lòng Tuyết Cực không khỏi khẽ động, nói:

“Vậy được rồi, ta tin ngươi, nhưng ngươi phải nói rõ với Long Hỏa tiểu tử kia, hắn chỉ là dạy Tĩnh nhi tu luyện vũ kỹ mà thôi.”

Niệm Băng mỉm cười, đáp:

“Ngài yên tâm đi, Long đại ca sẽ không làm càn nữa.”

Ly khai Thanh Phong Trai, Niệm Băng đi tới một góc không người, vỗ tay ba tiếng, nhất thời, hai đạo hôi sắc thân ảnh im lìm xuất hiện cạnh hắn, không phát ra một tiếng động nào.

Niệm Băng lãnh đạm nói:

“Nói cho Huyết Dịch, ngày mai ta đi Băng Nguyệt thành trước, người của Băng Tuyết kỳ không cần đi, thời khắc lưu ý Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tử đang ở trong thành, nếu hắn có cử động bất lợi nào với ma pháp sư công hội, các ngươi phải bảo vệ tốt Long Linh tiểu thư của công hội.”

Hắn nói rất nhanh, nói xong lập tức đi ra đường cái, hướng về ma pháp sư công hội.

Lưỡng đạo hôi sắc thân ảnh chia ra một đạo phiêu nhiên rời đi, một đạo còn lại thì từ xa xa bám theo Niệm Băng.

Còn chưa đến ma pháp sư công hội, Niệm Băng đã thấy Long Linh đứng tại trước công hội ngó nghiêng, trong lòng không khỏi thấy ấm áp, so với Long Linh, Phượng Nữ càng đơn độc, Phượng Nữ có ý nghĩ và mục đích của chính mình địa. Nhưng Long Linh trong lòng lại chỉ có mình, loại cảm giác này không thể tìm thấy nơi Phượng Nữ. Đều là người hắn yêu thương, nhưng Phượng Nữ và Long Linh lại đem đến cho hắn những cảm nhận hoàn toàn đồng.

Mỉm cười, Niệm Băng bước nhanh tới, Long Linh không hề cố kỵ kéo tay hắn,

“Muộn như vậy mới đến! Thái dương cũng gần đỉnh đầu rồi.”

Long Linh hôm nay, khí sắc rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, trên mặt có thêm vài phần hồng nhuận, ánh mắt nhìn Niệm Băng tràn ngập vui mừng.

“Nha đầu ngốc, từ Thanh Phong Trai đến nơi đây, ta đi cũng phải tốn không ít thời gian đấy! Ngươi sao lại chạy ra đây chờ ta?”

Long Linh cúi đầu, đáp:

“Ta sợ ngươi đột nhiên biến mất. Cho nên mới ở chỗ này chờ ngươi.”

“Sao có thể như vậy? Ta đâu nỡ rời xa Linh nhi của ta.”

Vừa nói, hai người tay nắm tay đi vào phía trong công hội. Mấy ma pháp sư trẻ tuổi đang canh gác nhìn đôi trai tài gái sắc, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Vừa đi, Long Linh khẽ thở dài:

“Niệm Băng! Kỳ thật có đôi khi ta cũng không biết ngươi là người thế nào, ngươi có rất nhiều bí mật, ngươi biết không? Ngươi lúc nào cũng khiến ta có cảm giác bất an. Lòng ta thật mâu thuẫn, ta rất sợ ngươi sẽ không còn muốn ta nữa.”

Nói xong, mắt nàng đã đỏ lên.

Niệm Băng không vội giải thích, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Long Linh, thấp giọng nói:

“Linh nhi, cho tới nay, ta đều khiến ngươi phải khổ sở, hôm nay ta đến, chính là muốn nói mọi chuyện của mình cho ngươi, kể cả những gì ta đã trải qua, không giấu diếm bất cứ điều gì. Giữa ngươi và ta, đã không cần cái gì bí mật, có lẽ, như vậy ngươi sẽ tin vào ta hơn.”

Long Linh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, nàng khe khẽ lắc đầu, nói:

“Không, không cần phải nói. Niệm Băng, ta tin tưởng ngươi. Ngươi hẳn phải có bí mật của riêng mình.”

Niệm Băng không thèm để ý mọi người, khẽ hôn lên trán nàng, đáp:

“Nha đầu ngốc, bí mật là đối với ngoại nhân. Ngươi là lão bà tương lai của ta, còn phải có gì bí mật chứ?”

“A! Đáng ghét, còn có người đấy.”

Long Linh cúi đầu đến sát ngực, chẳng dám nhìn sang chúng ma pháp sư hai bên.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Niệm Băng mỉm cười, kéo Long Linh, phóng ra một phong hệ ma pháp, phiêu nhiên đi tới khuê phòng của Long Linh. Tạo một kết giới cách âm trong phòng. Giống như hôm qua, ôm lấy nàng, Niệm Băng bắt đầu từ chuyện khi con nhỏ, kể lại cho Long Linh.

Kể một lần, cũng mất cả nửa ngày, giống như Niệm Băng đã nói, hắn không giữ điều gì lại cả, từ chuyện của phụ mẫu, cho đến những tuổi thơ của mình, cừu hận với Băng Tuyết nữ thần tế từ đâu mà đến, bỉ tái mới diễn ra không lâu, nói đến chuyện của mình và Phượng Nữ, ngoại trừ Gia Lạp Mạn Địch Tư cùng thân phận của thất long vương ra, hắn đã kể ra tất cả những kinh lịch của mình.

Niệm Băng tự thuật rất bình thản, nhưng trong lòng Long Linh lại sóng gió động trời, nàng thế mới biết, nam nhân mà mình vẫn yêu thương lại phải trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, so với hắn, thì mình phải may mắn hơn nhiều.

“Được rồi, những gì cần nói đã nói xong, chuyện từ khi đến nơi đây thì ngươi đều biết rồi. Linh nhi, về xuất thân Dung gia của ta, ngươi đừng nói cho lão sư, được chứ?”

Long Linh tựa trên ngực Niệm Băng, nàng vẫn cúi đầu, lẳng lặng nghe Niệm Băng thổ lộ, cho đến khi Niệm Băng nói xong, nàng thủy chung vẫn không nói một câu.

“Niệm Băng, xin lỗi, ta không biết…”

“Không phải nói xin lỗi, phải là ta xin lỗi ngươi mới đúng. Linh nhi, ta trên vai mang thâm cừu như vậy, cừu nhân của ta lại là cường đại như thế, ta lúc ấy, thật sự đâu có dũng khí tiếp nhận cảm tình của ngươi! Mãi cho đến khi trải qua chuyện của Phượng Nữ, ta mới hiểu được cái gì là quý trọng. Ngươi có thể tha thứ cho ta?”

Long Linh ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, trong đôi mắt to sớm đã phủ một tầng hơi nước, đột nhiên, thần sắc trên mặt nàng trở nên nghiêm túc,

“Ta tha thứ ngươi cũng được. Ta tin tưởng mọi chuyện ngươi vừa nói đều là sự thật, thế nhưng, có một việc ngươi nhưng không nói. Ngươi đã dùng sinh mệnh trớ chú khi nào?”

Trong lòng Niệm Băng cả kinh, về chuyện cùng thất long vương, hắn cũng không nói gì, nhưng đối với một đầu bạch phát của hắn, Long Linh lại nhớ rất kỹ, lúc này nghe xong chuyện của Niệm Băng, mới đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi.

Niệm Băng do dự một chút, nói:

“Xin lỗi, Linh nhi. Chuyện này ta không thể nói cho ngươi được. Quả thực, ta đã dùng sinh mệnh trớ chú, khi đó ta căn bản không còn lựa chọn, vì bảo vệ bằng hữu của ta, ta phải làm như vậy. Đừng hỏi được không? Chuyện này quan hệ bí mật của bằng hữu ta, ta thật sự không thể nói.”

Long Linh nhìn Niệm Băng thật sâu, gật đầu, đáp:

“Được, ta không hỏi nữa. Nhưng ta muốn nói cho ngươi, nếu ngươi chết đi, vậy thì, ta sẽ đi tìm ngươi.”

Niệm Băng chấn động toàn thân, tình cảm mạnh mẽ lan tràn trong lòng, lại một lần nữa, hắn hôn thật sâu lên đôi môi động nhân kia, Long Linh nhiệt liệt phản ứng, trong lúc này, bọn họ tựa hồ đều muốn hòa tan vào đối phương. Niệm Băng nhẹ nhàng xoay người, đặt Long Linh nằm xuống, lửa đang tràn xuống phía dưới.

Đúng lúc này, thanh âm phá bĩnh lại vang lên, trong đầu Niệm Băng vang lên tiếng gọi,

“Niệm Băng.”

Ngừng động tác, Niệm Băng phẫn nộ hô to trong lòng,

“Tạp Tạp, ta muốn bóp chết ngươi.”

“Ngu ngốc, nguy hiểm bên ngoài chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?”

Táo Tư Tạp khinh thường nói.

Trong lòng khẽ động, Thiên Nhãn huyệt vốn bị che mờ bởi tình dục trong nháy mắt mở ra, cảm thụ mọi sự ở ngoại giới, nhất thời, một luồng băng lãnh khí tức tràn ngập không trung khiến Niệm Băng trong nháy mắt tỉnh táo lại. Vội vàng nhảy xuống giường, che trước người Long Linh, tiên thiên lĩnh vực trong nháy mắt bộc phát, tràn ngập tại cả phòng.

Băng Hỏa Ma Trù

Băng Hỏa Ma Trù

Status: Completed Author:

Trong thế giới tiên hiệp sắc màu đầy rẫy, những tưởng chỉ đến thất chủng nguyên tố ma pháp đã là kỳ ảo hết mức, không ngờ lại xuất hiện một nét văn hóa cổ kính ngày xưa : Trù nghệ (nấu ăn), khiến cho người ta khổng khỏi vỗ bàn mà khen một tiếng tuyệt diệu.

Trù nghệ Trung Hoa vốn bát đại tinh thâm, nổi tiếng từ mấy ngàn năm trước, nay lại được tái hiện trong tiểu thuyết kỳ ảo của Đường Gia Tam Thiếu : Băng Hỏa Ma Trù.

Chúng ta hãy cùng chứng kiến chàng thanh niên Dung Niệm Băng, mang trên người mối thù sát hại phụ thân, một lòng quyết luyện phép thuật để báo thù, dẫn dắt người xem vào một thế giới kỳ lạ nơi trù nghệ kết hợp với ma pháp thành một đường có một không hai : ma trù ma pháp.

Cốt truyện biến ảo quái dị, lại thêm tài vẽ gấm thêu hoa và khả năng sáng tạo kinh người của Đường gia Tam Thiếu, khẳng định đây là một tác phẩm không thể bỏ qua, một cực phẩm chuyển ngữ của Tàng Thư viện.

Mời các bạn cùng thưởng thức và du ngoạn trong thế giới của Băng Hỏa Ma Trù với Dung Niệm Băng

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset