Khuôn mặt Niệm Băng trở nên cực kì khó coi, có phần như bị bóp méo:
” Băng Vân tiểu thư, có chuyện ngươi tựa hồ quên mất rồi đó, ngươi là nữ còn ta là nam, đối phó với ngươi cũng không nhất định phải dùng hai chữ tử vong để uy hiếp. Ta nghe nói đàn bà Băng Thần tháp các ngươi đều tự cho là rất thanh cao.
Tốt lắm!! Ta đang rất muốn nhìn ngươi liệu sẽ được mấy phần thanh cao đây”
Trong tiếng hô hoán của Băng Vân, hắn mạnh mẽ nhào tới, dùng thân mình đè lên người Băng Vân, khuôn mặt phúng phính nở một nụ cười chứa đầy hận ý, đồng thời mang đến một nụ hôn thật sâu.
Băng Vân toàn thân kịch liệt run rẩy, cho dù trước giờ đối mặt với tử vong cũng không hề xuất hiện sự sợ hãi cùng cực thế này.Đôi mắt trong veo nhưng đã chứa sự băng lạnh, nàng không ngừng dãy dụa, nhưng vừa mới được khôi phục lại tinh thần lực thân thể vẫn còn suy yếu, liệu có thể chống đỡ với tấm thân long hóa của Niệm Băng sao?
Băng Vân gắt gao vùng vẫy, trái tim Niệm Băng lúc này đã bị cừu hận thiêu đốt trở nên điên cuồng. Hắn dùng đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập cánh môi thơm nồng của Thiên Huyễn Băng Vân. Toàn thân tản ra hơi thở như lửa nóng, chiếc miệng nhỏ xinh xắn của nàng đã bị bao phủ hoàn toàn
Băng Vân lúc này tâm tình trở nên dị thường bối rối, từ trước đến nay chưa bao giờ nàng gần một nam nhân nào đến thế. Thân nhiệt nóng dần lên, trong lúc rối bời, nàng cố hết sức cắn vào đầu lưỡi Niệm Băng. Nhưng sau khi trải qua quá trình cải tạo thân thể, lưỡi của Niệm Băng dị thường cứng cỏi, dù nàng đã cố cưỡng lại thì tất cả cũng đều là phí công. Niệm Băng lần tìm được chiếc lưỡi mát lạnh đang có phần run rẫy của Băng Vân, điên cuồng cuốn lấy, đồng thời ma trảo đã xâm nhập, xuyên vào trong vạt áo của nàng. Cảm giác mát lạnh, mềm mại, lại vừa tràn ngập độ co giãn đến vô cùng.
Đây đã là lần thứ hai, nhưng cảm thụ so với lần đầu lại hoàn toàn khác biệt, cảm giác nóng rực nương theo sự cuồng dã đã làm Niệm Băng mất đi tia lí trí, thanh tịnh cuối cùng. Thân thể mềm mại của Băng Vân không ngừng giãy dụa bên dưới cơ thể của Niệm Băng lại càng kích thích mãnh liệt khiến cho tâm hắn thêm phần hưng phấn. Quần áo trên người Băng Vân nhất loạt từng cái từng cái giảm bớt dần, bàn tay tràn ngập ma lực của Niệm Băng đang nhẹ nhàng vần vũ trên thân thể nàng, da thịt trắng nõn dưới nhiệt lực của bàn tay ma quái mà thản nhiên đổi sang sắc triều hồng.
Băng Vân thực sự là một vưu vật của trời đất, thân thể tuyệt mỹ như nữ thần của nàng khiến Niệm Băng bị hấp dẫn hoàn toàn, cừu hận cùng phẫn nộ, tất cả các loại cảm xúc phức tạp đan xen lại càng khiến hắn mất đi toàn bộ lý trí.
Lúc này Băng Vân toàn thân trở nên càng thêm vô lực, sự cuồng nhiệt của Niệm Băng tựa hồ làm tan chảy cả tòa băng sơn vốn dĩ tồn tại trong tâm nàng, cảm giác kì dị đang thiêu cháy cơ thể, sức phản kháng lại càng trở nên yếu ớt, chỉ có thể bám lấy phía sau lưng Niệm Băng để níu giữ.
Niệm Băng không ngừng lấn tới khiến Băng Vân có chút bần thần, nụ hôn bất ngờ không khỏi khiến cho khoé môi bất giác như vô thức nở ra nụ cười. Làn da ấm nhuần làm cho Băng Vân toàn thân nổi lên trận trận run rẩy, đôi môi Niệm Băng đang dần chuyển xuống chiếc cổ xinh xắn. Sau nụ hôn sâu không khỏi khiến cho nơi này lưu lại dấu vết hồng hồng.
Cúi đầu xuống, Niệm Băng ngậm lấy một viên ngọc châu màu phớt hồng (trên bộ ngực sữa của nàng), tay phải hắn dưới ý thức đã
“chiếu cố”
thám hiểm vào giữa đôi chân ngọc túc của thánh xử nữ Băng Vân. Cảm giác ướt át tựa hồ đã nói cho hắn biết, hết thảy đã như cung căng trên nỏ, chuẩn bị tốt lắm rồi!!! Tâm thần như lửa nóng tạt qua không khỏi làm Niệm Băng nuốt một ngụm nước bọt, đối với Băng Vân
“tiến công”
lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn không hề có kinh nghiệm gì, động tác dị thường thô lỗ, khiến cho da thịt trắng noãn của Băng Vân lưu lại từng đạo dấu vết. Băng Vân lúc này đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, nàng rõ ràng cảm giác được thân thể nóng rực của Niệm Băng đang
“điều chỉnh”
vị trí, nhưng căn bản đã vô lực phản kháng.
Ngay lúc tưởng rằng mọi chuyện đã an bày thì một thanh âm cao vút vang lên trong lòng Niệm Băng
” Lão Đại, ngươi sẽ không làm chuyện cầm thú này chứ?”
Niệm Băng thân thể đột ngột đình trệ, thanh âm Áo Tư Tạp lại tiếp tục ngân vang:
” Lão Đại, ta chỉ hy vọng việc ngươi làm ra sẽ không để mai sau phải tự mình hối hận, nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục, ta sẽ không ngăn cản nữa, tự ngươi hãy xem xét lại đi.”
Hai mắt vốn đầy tơ máu che kín lúc này đã khôi phục lại tia thanh minh, tay phải Niệm Băng lóng lánh xuất ra một đoàn lam sắc quang mang, hắn mạnh mẽ ngưng kết một mảnh băng tuyết rồi tự mình úp lên mặt. Dưới sự kích hoạt của băng lạnh, ruốt cục cũng đã tĩnh táo trở lại, chật vật tách ra khỏi thân thể của Băng Vân, té ngã sang một bên từng ngụm từng ngụm thở hỗn hễn. Cả nội động chỉ có mỗi thanh âm thô trọng thở dốc của Niệm Băng, Băng Vân lúc này cũng mang theo hơi thở gấp cùng tiếng khóc nấc lên.
Sau một hồi giằng co trầm mặc, Niệm Băng không ngừng thúc dục băng ma pháp luân chuyển khắp cơ thể, biến kinh mạch toàn thân đều tràn ngập băng lãnh, từ từ khu trừ cỗ nhiệt tức mãnh liệt lấy lại sự tĩnh táo, tâm thần hắn cũng dẫn dần ổn định lại. Hắn không hề trách cứ Áo Tư Tạp đã phá hư chuyện tốt của mình, ngược lại trong thâm tâm thầm cảm kích, đã biết tự mình phải làm sao rồi? Nếu thật sự làm chuyện thương thiên bại lí này với Băng Vân, cũng không phải tự mình đã biến thành cầm thú rồi ư, sau này làm sao có thể đối mặt mới tấm thâm tình của Phượng Nữ cùng Long Linh đây.
Ngẩng đầu lên, hắn hướng ánh mắt về phía Băng Vân. Băng Vân vẫn duy trì tư thế như trước, da thịt trắng noãn như lại tản ra triệu triệu sắc ửng hồng, thanh âm thở dốc của nàng cũng đã nhỏ hơn trước một chút, Niệm Băng có thể thấy rõ ràng trên thân thể mềm mại tràn ngập sự hấp dẫn kia có từng đạo vết hồng nhàn nhạt ứ đọng lại, nhất là tại chiếc cổ thon dài như thiên nga, nổi lên từng đám đám sắc hồng thắm. Đấy chẵng khác gì mỹ cảnh ở chốn bồng lai, giữa muôn mây ngũ sắc vần vũ, tất cả là tự mình làm ra hay sao?
Thân thể Băng Vân thực quá ưu tú. Vừa nhìn thấy, Niệm Băng lại phải cố gắng đè nén dục hỏa đang khơi dậy thiêu đốt. Hắn hoảng sợ, liền xuất từ không gian chi giới lấy ra một bộ quần áo đặt bên cạnh Băng Vân:
” Trước hết nên mặc lại quần áo đi đã”
Vừa mở miệng nói, hắn mới phát hiện thanh âm của mình dĩ nhiên đã có chút tắc nghẹn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Băng Vân kéo quần áo lại, tự mình khoác lên người, nàng cũng đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt dị thường động lòng người đã không còn nét băng lãnh nào. Lệ nhãn mênh mông đang nhìn về Niệm Băng, một trận oán độc thật sâu không khỏi khiến cho lòng Niệm Băng run lên, với tinh thần lực cường đại của hắn cũng không dám đối mặt với nàng. Cúi đầu nói:
” Xin lỗi”
Băng Vân không có lên tiếng. Nếu bây giờ nàng lên tiếng chửi bới Niệm Băng, ngược lại còn khiến lòng hắn thoải mái hơn một chút. Nhưng nàng cũng không có hành động gì, trong đôi mắt, oán độc cũng từ từ biến mất, thay vào đó là một đôi mắt mở to tràn ngập tử địch. Hai tay gắt gao cầm lấy tấm hoàng sắc ma pháp bào từ Niệm Băng, các ngón tay vì dùng sức quá độ mà lúc này đã hiện ra sắc thái trắng bệch.
Tự đứng lên, Niệm Băng sửa sang lại quần áo của mình, dường như thể muốn chạy trốn khỏi cái huỵệt động này, hắn không dám ở lại nơi này quá lâu, bởi vì hắn sợ nhìn thấy đôi mắt tử tịch kia của Băng Vân, trong lòng hắn tràn ngập sự hối hận.
Vốn dĩ, hắn hận người của Băng Thần tháp, nhưng từ khi tiếp xúc với Băng Vân tới nay, hắn phát hiện được, Băng Vân bên ngoài thì băng lãnh nhưng thật sự là một khối thiện lương. Điểm này, có thể dễ dàng nhìn thấy được từ thái độ của nàng đối với Miêu Miêu. Mặc dù nàng đối với bản thân hắn phi thường đề phòng, nhưng cũng không có dùng bất kì thủ đoạn gì để đối phó. Tại Băng Nguyệt thành thậm chí còn không kêu người từ Băng Thần tháp đến vây bắt mình, chỉ một mực chờ đợi, còn tự mình thì đã làm ra cái gì đây? Bản thân dĩ nhiên thấy mình đã thương tổn đến một hảo nữ hài từ, nàng thật sự là thuần khiết. Mình phải làm gì đây?
Mang theo cảm giác phiền muôn, Niệm Băng nhẹ nhàng đứng dậy, dưới tác dụng của phong nguyên tố hướng vào núi non mà đầu nhập.
Khi Niệm Băng quay trở lại huyệt động thì Băng Vân vẫn duy trì bộ dạng như lúc trước. Ngay cả động tác cũng không có thay đổi, đôi mắt chứa đầy tử tịch biến thành ngốc trệ, tựa hồ cũng không phát giác ra Niệm Băng đã quay trở lại.
Niệm Băng quăng một tấm da gấu (hùng bì) thật lớn ở trên lưng xuống mặt đất, thấp giọng nói:
” Băng Vân, nàng hãy ở nơi này yên tâm nghĩ ngơi đi.
Ta đã xử lý rất sach sẽ, dùng ma pháp trừ bỏ hết ô khí trên bề mặt của nó rồi, bây giờ khí trời có chút lanh, trước hết nên giữ ấm thân thể”
Băng Vân không hề động đậy, vẫn ngồi vậy như lúc trước ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Niệm Băng liếc mắt. Hai người cứ như vậy giằng co, ai cũng không có động.
Thở dài một tiếng, Niệm Băng đành phải ra tay. Một tay giữ lấy Băng Vân, tay kia luồn xuống chân nàng, bế nàng lên khỏi mặt đât. Khi tay hắn chạm vào thân thể Băng Vân thì cảm giác rõ ràng toàn thân nàng run lên, nhưng nàng vẫn không có động, cũng không hề phản kháng, tùy ý Niệm Băng đặt cơ thể mềm mại lên tấm da gấu đã chuẫn bị ở trên mặt đất.
Băng Vân vẫn tiếp tục không động đậy, cứ ngồi thế, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt về phía Niệm Băng.Tiếp tục giằng co thêm một lúc nữa, cuối cùng Niệm Băng cũng phải giúp nàng mặc lại chiếc ma pháp bào khoát trên người. Bả vai trắng nõn lộ ra, lúc này Băng Vân ngay cả quần áo tự mình cũng đã hoàn toàn không thể mặc được. Ngồi ở cạnh bên, Niệm Băng xấu hổ không thôi. Thấy Băng Vân như vậy cũng không hề động tĩnh gì, chỉ có thể lầu bầu nói:
” Ta đi làm chút thức ăn cho nàng”
Nói xong, Niệm Băng tay phải quơ ra, một đoàn ma pháp ngọn lửa đã bùng cháy bên cạnh Băng Vân, chẳng những khiến cho bên trong huyệt động trở nên sáng ngời mà còn mang đến vài phần ấm áp.Hắn ôm Băng Vân thì cảm giác trên người nàng rất lạnh, máu tựa hồ lưu thông không được thuận. Niệm Băng đem sáu thanh thần đao thu hồi vào không gian chi giới, quay lại liếc nhìn Băng Vân một cái, rồi mới hướng ra ngoài điện bước đi. Hắn vừa mới rồi ở trong núi giết một con gấu đen lớn đang chuẩn bị ngủ đông, bàn tay gấu lớn này rất là trân quí, chứa nhiều bổ phẩm và là món ăn có thể nhanh chóng tẩm bổ cơ thể. Đó quả là bổ dược tốt nhất.
Lúc trước vì không kiềm chế được bản thân khiến Băng Vân chịu ủy khuất, hết thảy đã khiến Niệm Băng phi thường hối hận, từ tiềm thức hắn thầm ân hận nhất định phải bồi thường chút gì đó cho nàng
Da gấu có lẽ không thể nói là mềm mại, nhưng so với mặt đất cứng lạnh kia thì còn thoải mái hơn nhiều. Ma pháp của Băng Vân đã bị phong ấn, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác tê lạnh, ánh mắt ngốc trệ giật giật, cũng bất giác phải nhấc tay tự mặc ma pháp bào vào người, đưa vạt áo luồn qua đầu. Niệm Băng nhất thời có thể thấy từng mảng da thịt sáng bóng của nàng xuyên qua tấm ma pháp bào rộng thùng thình.
Thời điểm này, Băng Nguyệt đế quốc đã tiến vào đầu đông, mặc dù đang ở sâu bên trong huyệt động, nhưng bên ngoài gió núi gào thét cũng đã khiến cho nhiệt độ sớm giảm thấp, đã có một vài điểm băng đóng thành hình. Lúc Niệm Băng đang xữ lý con gấu đen kia, thân thể Băng Vân sớm đã bị lạnh cóng đông cứng, tại bây giờ nhờ có tác dụng của da gấu và ngọn lửa, mới dần dần khá hơn. Đặc điểm lớn nhất của ngọn lửa ma pháp chính là không sinh ra khói
Sau một hồi công phu, hương thơm nồng đậm đã phiêu động khắp mọi ngõ ngách bên trong hang động, đó là một cổ hương khí ngọt ngào, tràn ngập mùi vị mê người. Băng Vân ôm lấy tấm da gấu nọ, bộ dạng vẫn còn ngốc trệ như trước, nhưng lúc này sắc mặt bởi vì rét lạnh mà tái nhợt đi giờ đã có vài phần huyết sắc, phảng phất ngửi thấy hương thơm lan tỏa kia.
Tiếng bước của Niệm Băng vang lên, các loại trù cụ đều được hắn mang theo bên mình, mỗi khi đi qua một thành thị lớn nào, hắn đều tự minh bổ sung các loại gia vị, nguyên liệu, tự nhiên khiến việc nấu cơm là chuyện rất dễ dàng. Trong tay hắn lúc này đang cầm một bát lớn đi tới trước mặt Băng Vân, mở cái bát ra nhất thời một cổ hương thơm không thể diễn tả thành lời lan tỏa bốn phía. Bên trong cái bát không hề bố trí cái gì hoa mỹ, chỉ có hai bàn tay gấu thật lớn.
“Hùng chưởng”
(bàn tay gấu) mang màu sắc vàng óng, mặt ngoài có dòng chất lỏng chảy xuôi mang theo mùi hương vô cùng kích thích đánh động vào khứu giác của Niệm băng cùng Băng Vân.
Thấy Băng Vân không có phản ứng gì, Niệm Băng trên mặt toát ra một tia thản nhiên, cười:
” Băng Nguyệt đế quốc nằm ở chỗ cực bắc, nơi này các loại động vật nhờ vào bộ lông rất dày mà sống, hương vị thịt cũng vì thế mà nổi tiếng. Loại gấu đen sống ở vùng băng tuyết này là một tài liệu cực tốt hiếm thấy, lại đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn ngủ đông, trong cơ thể chứa đựng lượng lớn năng lượng dữ trữ, mà năng lượng này tích lũy phần lớn ở trong bốn cái bàn tay bàn chân của nó.
Dĩ nhiên nhờ có phương pháp mật chế, mới có thể đem bàn tay gấu này xào nấu rồi chưng qua lửa nhỏ, mỗi khi bàn tay gấu gần chín lại đem băng nguyên tố rót vào bên trong, rồi chưng lại, sau đó liên tục qua ba lần như vậy, dẫn những chất dinh dưỡng ẩn trong “hùng chưởng”(dùng hùng chưởng thay cho bàn tay gấu nghe oai hơn) thấu ra bên ngoài khiến cho mùi vị dã tính hoàn toàn được kích phát.
Với hỗn hợp hương thơm mật ngọt tích tụ trong đó, không cần thêm gia vị pha chế gì nữa, chỉ cần dùng khi đang nóng sốt, tự bồi bổ cho sức khỏe bản thân ở những nơi băng lãnh như hoàn cảnh hiện tại là thích hợp nhất. Băng Vân tiểu thư, không muốn thử nhấm nháp một chút mỹ vị chốn nhân gian sao?”
Băng Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt oán độc trừng trừng nhìn Niệm Băng, cũng như lúc trước không nói được một lời. Niệm Băng chứng kiến ánh mắt oán độc kia, ngược lại có cảm giác thư thái một chút, ít nhất, so với tia tử tịch còn khá hơn tí chút.
Cổ tay Niệm Băng xoay động, đã lấy ra bộ quỷ điêu trong tay. Từ trong đó lấy ra một thanh quỷ điêu đao lớn nhất, các ngón tay máy động quỷ điêu đao nhảy lên, nhất thời cắt ra một khối thịt béo nhậy từ
” hùng chưởng”
, đưa tới trước mặt Băng Vân:
” Nào, hãy ăn một chút đi, cái này ta làm ra mùi thật rất tốt, chẵng lẽ nàng không muốn nhấm nháp lấy một chút à?”
Băng Vân vẫn trừng mắt căm hận Niệm Băng như trước, nhưng cũng không hề nhúc nhích. Niệm Băng nhíu mày nói:
” Xem bộ dạng của nàng, hận không thể cắn nuốt da thịt ta không bằng, chẵng lẽ phải băm thây ra ngàn vạn mãnh mới có thể giải tỏa mối hận này sao, chính vậy nếu nàng chết đói đi thì có thể hướng ta trả thù được đó? Muốn giết ta, thì nàng trước hết nên bảo trì thể lực trước đã, như vậy nàng mới có cơ hội”
” Ngươi đi chết đi”
Băng Vân thanh âm giống như đến từ địa ngục,cảm giác vô cùng lãnh lẽo làm Niệm Băng cũng không cầm được mà trong lòng cũng phát ra tia lạnh.
Niệm Băng toát ra nụ cười khổ, nói:
” Ít nhất ta bây giờ đối với nàng cũng không có ác ý, lúc trước quả là ta không đúng, nhưng nàng hãy rõ ràng, là nàng đã vũ nhục cha mẹ ta mới khiến ta xúc động đến không kiềm chế như vậy.
Không ăn sao? Chẵng lẽ nàng muốn cho ta dùng miệng để bón cho nàng hã?
Yên tâm, ta sẽ không cho nàng chết dễ dàng đâu, nếu nàng không muốn ăn, ta cũng có thể khiến nàng phải ăn, nàng nên rõ ràng một chuỵện nàng bây giờ không có lực để mà phản kháng lại ta đâu”
Băng Vân trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng, tràn ngập hận ý, đôi mắt đẹp có phần phát ra sắc thái kinh hoảng, ý thức được đành mở chiếc miệng nhỏ nhắn ra. Niệm Băng mỉm cười, liên tục thổi thổi nhằm xua đi nhiệt khí từ miếng
” hùng chưởng”
, rồi mới đưa đến miệng nàng, nhìn nàng nuốt tư bổ mỹ vị vào bụng với yên tâm phần nào.
” Hùng chưởng”
được chế biến khiến hương khí tràn ngập, Băng Vân sau khi ăn xong miếng thứ nhất, trong mắt hận ý không khỏi tự nhiên trong nháy mắt biến mất, trong cơ thể dâng lên ấm áp, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này, Niệm Băng cũng vừa đã cho một khối hùng chưởng nữa đưa đến bên khóe miệng nàng, Băng Vân muốn tiếp nhận lấy miếng thịt từ quỷ điêu đao rồi tự mình ăn lấy, nhưng quả thật tinh thần lực bị tiêu hao còn lâu nữa mới có thể hồi phục. Hơn nữa trước đó vì kích thích mãnh liệt toàn thân đã bủn rủn vô lực, đừng nòi động thủ ngay cả ngồi xuống cũng không có đủ khí lực, đành để Niệm Băng tùy ý đưa hùng chưởng vào trong miệng nàng.
Thấy Băng Vân ăn thức ăn do mình nấu, Niệm Băng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng áy náy đã được giải trừ, hắn cẩn thận đỡ vai Băng Vân ngồi dậy, để nàng tựa vào vai mình. Băng Vân muốn giãy dụa nhưng lại không có lực đạo để mà giãy nữa, từng ngụm từng ngụm hùng chưởng đưa đến bên miệng, hương vị ngọt ngào nồng nặc mỹ vị khiến nàng quên đi ý muốn phản kháng.