Đã tới tháng chín, không khí vốn nóng bức dần dần thoải mái hơn, mùa thu là lễ thu hoạch. Hai bên đường Băng Nguyệt đế quốc ngoài trừ các loại thực vật đều là các bình dân đang thu hoạch nông phẩm. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến cho không khí càng thêm tươi mát, mặc dù thái dương tỏa ánh sáng mãnh liệt, nhưng di dưới bóng râm lại có cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Băng Lan Thành là tòa thành biên giới của Băng Nguyệt đế quốc với Áo Lan đế quốc, cũng là thành thị kỳ lạ nhất Ngưỡng Quang đại lục. Thành thị này chỉ có hai phần ba là của Băng Nguyệt đế quốc còn một phần ba kia lại thuộc Áo Lan đế quốc. Thời điểm vẽ bản đồi, không rõ bọn họ phân chia thế lực ra sao, may là Băng Nguyệt đế quốc cùng Áo Lan đế quốc giao hảo, thành thị do Băng Nguyệt đế quốc trưởng quản nhưng hàng năm vẫn đóng cho Áo Lan đế quốc chút ít thuế phú.
Băng Nguyệt Thành nằm giữa hai đại đế quốc cho nên nơi này cũng là địa điểm giao thông và buôn bán lớn nhất khu vực chung quanh. Quy mô thành thị đủ để so với tòa thành lớn thứ hai Băng Nguyệt đế quốc, Băng Tuyết Thành, thậm chí còn náo nhiệt hơn nhiều. Người của Áo Lan đế quốc và Băng Nguyệt đế quốc đi lại không ngớt, trong đó nhiều nhất là thương nhân. Băng Nguyệt đế quốc và Áo Lan đế quốc luôn luôn thông thương, thương nhân thông minh đề ở giữa hai quốc gia trao đổi vật phẩm, như vậy có thể đạt được lợi nhuận lớn hoăn. Có thương nhân, đương nhiên không thể thiếu một quần thể khác, chính là dong binh. Để tăng lợi ích lên mức cao nhất, con đường vận chuyển hàng hóa thường rất dài, cho nên phải có dong binh bảo vệ. Đây là chuyện tuyệt đối cần thiết, tất nhiên thương nhân nào cũng không muốn thương phẩm của mình trên đường vận chuyển gặp sự cố.
Ma pháp sư có Ma pháp sư công hội, mà dong binh cũng có Dong Binh công hội, chỉ có điều dong binh công hội không cao quý như Ma pháp sư công hội, trong mắt người bình thường, bọn họ chỉ là các võ sĩ thấp kém tập hợp lại một chỗ. Dong binh công hội có thể nhận các loại nhiệm vụ và dựa theo cấp bậc nhiệm vụ bất đồng mà nhận được thù lao bất đồng. Trong dong binh có rất ít người có vũ kỹ cao cường. Dù sao, nếu vũ kỹ đạt tới trình độ nhất định, cần gì phải đi làm dong binh? Có rất nhiều lựa chọn tốt hơn cho bọn họ mà.
Nơi hạ lạc của Dong binh công hội Băng Lan thành ở phía sườn bắc, rất gần cổng thành. Kiến trúc của công hội không cao nhưng rất rộng lớn, đại sản rộng tới mấy ngàn thước. Lúc này trong đại sảnh tụ tập ít nhất bảy tám trăm tên dong binh, bọn họ có thể là một mình tới nhận nhiệm vụ, cũng có người dùng thân phận dong binh đoàn nhận nhiệm vụ song mục đích đều giống nhau, đều là kiếm tiền. Nếu có thể tìm được một nhiệm vụ vừa đơn giản vừa dễ dàng thực hiện, vậy các dong binh có thể tiêu dao một trận rồi.
Đương nhiên cũng không phải tất cả dong binh đều tới đây vì mục đích kiếm tiền, những người này mặc dù số lượng khá ít nhưng quả thật tồn tại, mục đích của bọn họ có khi là du lịch, lại có thể là thích mạo hiểm. Măc dù chỉ là số ít nhưng trong số này mới có những cường giả tồn tại.
“Nhiệm vụ này ta thấy trước, Lan Hỏa dong binh đoàn các ngươi định ỷ thế ức hiếp người, muốn cướp đoạt hay sao?”
Một gã dong binh không cao nhưng hình thể đầy đặn như một quả cầu phẫn nộ rống lên. Thanh âm của hắn so với thân thể tuyệt đối tương phản, giọng hắn cơ hồ truyền khắp cả đại sảnh, trong nhất thời, các dong binh vốn thích náo nhiệt lập tức dùng các loại ánh mắt bất đồng nhìn thân thể ụch ịch của hắn, có chút tức cười. Nói đơn giản thì cả người hắn tựa như một quả cầu thịt thả trên một cái nhục hoàn, chỗ nào cũng cuồn cuộn hình tròn, bộ quần áo rộng thùng thình đã không nhận ra là y phục võ sĩ nữa, trên ngực là một hình thuẫn bài màu trắng và hai thanh kiếm giao nhau, đây là dấu hiệu tiêu biểu của dong binh công hôi, xem ra hắn chỉ là một tứ cấp đong binh phổ thông.
Dong binh đẳng cấp phân chia từ cao đến thấp là đặc cấp, nhất cấp, nhị cấp, tam cấp, tứ cấp, ngũ cấp và kiến tập dong binh. Dấu hiệu bọn họ đều là huy chương hình tấm chắn trên có hai thanh trường kiếm giao nhau, mà căn cứ theo cấp bậc bất đồng, từ cao tới thấp, nhan sắc huy chương phân biệt là màu vàng kim, màu bạc, màu đỏ, màu tím, màu vàng, màu trắng, màu lam và màu xám (kim chúc có màu sắc của mình.)
“Đúng là khi phụ ngươi đấy, làm sao? Quả cầu lùn, lăn về nhà đi. Với năng lực của ngươi mà đòi hoàn thành nhiệm vụ này sao? Ta thấy còn chưa đươc nửa đường ngươi có lẽ đã xong đời rồi.”
Một gã dong binh thân hình cao lớn mặc y phục võ sĩ màu lam nói. Xem tướng mạo, hắn càng có vẻ là dong binh hơn.
Tên dong binh ục ịch tức giận, cơ thể béo ịch run rẩy.
“Ngươi, ngươi dám, nơi này là Dong binh cộng hội, không phải là Lan Hỏa dong binh đoàn của các ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà muốn cướp nhiệm vụ của ta? Công hội sẽ chủ trì công đạo. Đúng không, tiểu thư xinh đẹp.”
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa dừng trên khuôn mặt cô gái phụ trách đứng sau quầy.
Trong đại sảnh cảu công hội, có ít nhất ba mươi quầy giao phó nhiệm vụ, mà phía sau mỗi quầy có một tấm bảng đen lớn viết các loại nhiệm vụ và cấp bậc của nó. Bất luận quầy nào ngươi cũng đều có thể dựa theo số hiệu nhiệm vụ tới thông báo hoàn thành. Nếu một nhiệm vụ sau ba tháng vẫn không ai tiếp nhận mà chủ nhân lại không muốn hủy bỏ, vậy nhiệm vụ này tự động tăng lên một cấp bậc. Những nhiệm vụ này cùng cấp bậc dong binh là hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng không thể nói tam cấp dong binh nhất định có thể hoàn thành tam cấp nhiệm vụ, nhiệm vụ cùng cấp, độ khó gần nhau nhưng tuyệt không giống nhau.
Cô gái phụ trách sau quầy nhìn qua mới chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, tướng mạo bình thường, chế phục quấn quanh người, có vẻ vô cùng đầy đặn. Nàng có phần không kiên nhẫn nổi liếc mắt nhìn tên béo nói: “Công hội đương nhiên sẽ chủ trì công đạo. Bất quá, ngươi dù muốn tiếp nhận nhiệp vụ này, nhưng thủy chung do dự không quyết, cũng không xác nhận bước cuối cùng. Cho nên Lan Hỏa dong binh đoàn cũng không tính là ỷ thế hiếp người, thẳng thắn mà nói, với thực lực tứ cấp dong binh của ngươi rất khó hoàn thành tam cấp nhiệm vụ. Đừng ở đây làm ồn nữa, xin mời ngươi rời khỏi. Lan Hỏa dong binh đoàn, các ngươi có teher tới đăng ký thủ tục.”
“Thối lắm, rõ ràng là ta tiếp nhận nhiệm vụ này trước. Mẹ ngươi với hắn nhất định từng vụng trộm với nhau. Mẹ nó, hôm nay lão tử không thể không tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Tên béo mặt đỏ lên vì phẫn nộ, tay phải dùng sức vỗ mạnh lên quầy, phát lên một tiếng động lớn.
Tên dong binh trong Lan Hỏa dong binh đoàn dấu hiệu trên ngực có màu vàng, đại biểu cho tam cáp dong binh. Hắn vươn bàn tay to đặt trên vai tên béo.
“Lăn qua một bên đi, đừng làm ảnh hưởng ta đăng kí nhiệm vụ.”
Tên béo hất tay hắn ra, nói:
“Cút ngay, nhiệm vụ này là của ta.”
Dong binh vốn là long xà hỗn tạp, đoàn viên Lan Hỏa dong binh đoàn thấy cấp bậc đối phương như vậy mà còn dám kiêu ngạo, lập tức quây lại.
“Sao? Muốn đánh nhau à, ta đánh chết con heo nhà ngươi bây giờ.”
Cô gái phụ trách sau quầy hừ một tiếng nói:
“Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, nếu không ta gọi bảo vệ đấy.”
Tên béo lúc trước còn kiêu ngạo sau thấy vẻ mặt dữ tợn của thành viên Lan Hỏa dong binh đoàn, lại nghe hai tiếng bảo vệ, thần sắc trên mặt lập tức thay đổi, bèn thấp giọng chửi vài câu rồi ngượng ngùng tìm cách xuyên qua đám người đi ra ngoài. Mà Lan Hỏa dong binh đoàn cũng bắt đầu đăng ký nhiệm vụ.
Cấp bậc của linh đánh thuê là căn cứ vào số lượng nhiệm vụ khó khăn đã hoàn thành, chon nên dù là tam cấp dong binh cũng không nhất định có thực lực cao cấp chiến sĩ, đại đa số chỉ là chiến sĩ bình thường mà thôi. Mà bảo vệ Dong binh công hội thuê đều có thực lực ít nhất là cao cấp chiến sĩ, trong đó cũng không thiếu cao thủ cấp kiếm sư. Bọn họ đối với dong binh dám tới đây gây rối tuyệt đối không nương tay, chỉ cần bảo vệ động thủ, đứt gân gãy xương là chuyện bình thường, cho nên mặc dù thường xuyên có xung đột nhưng không ai dám trêu chọc bảo vệ trong công hội.
Thấy náo nhiệt đã qua, dong binh vốn định tụ tập ở bên này vội vàng trở lại làm việc của mình. Cô gái phụ trách hừ một tiếng, tình huống này nàng đã gặp không biết bao nhiêu lần, cầm cây bút trên bàn, chậm rãi viết đơn đăng kí cho Lan Hỏa dong binh đoàn.
“Xin hỏi nơi này có nhiệm vụ mua cao cấp ma pháp quyển trục không?”
Thanh âm rõ ràng vang lên trước quầy.
Cô gái phụ trách viết đăng ký xong bèn đưa cho Lan Hỏa dong binh đoàn, đồng thời không kiên nhẫn nói:
“Sao không tự tìm nhiệm vụ đi? Hỏi làm gì?”
Vừa nói xong, nàng ngẩn đầu lên, vừa thấy người hỏi mình, ánh mắt vốn không kiên nhẫn nhất thời tỏa sáng, tựa hồ có thể nhìn thấy hình trái tim trong đấy.
Đứng trước quầy là một nam tử thân hình cao lớn, mặc dù thân hình không cường tráng tới mức khoa trương như Lan Hỏa dong binh đoàn, nhưng dáng người thon dài cân xứng, má tóc vàng kim phi tán sau lưng, ánh mắt màu lam thâm thúy như biển xanh toát lên vẻ trí tuệ. Nhìn qua chỉ mới hai mươi, hắn anh tuần tới mức nữ nhân cũng phải dố kỵ. Lúc này nghe xong cô gái phụ trách nói không khỏi nhíu mày, ánh mắt hướng quét tới tấm bảng đen.
Cô gái phụ trách ho khan một tiếng, miễn cưỡng kìm nén sự tâm tình kích động của mình.
“Tiên sinh, vị tiên sinh, ngài tới tiếp nhận nhiệm vụ sao?”
Thanh niên tóc vàng chính là Niệm Băng, nghe vậy một lần nữa chuyển ánh mắt về cô gái phụ trách, gật đầu nói:
“Đúng vậy, ta muốn xem ở đây có nhiệm vụ nhận mua ma pháp quyển trục hơn ngũ giai không.”
Qua mười ngày đi bộ và ngẫu nhiên dùng Bạo Phong Tuyết phi hành, Niệm Băng rốt cục đã tới nơi tiếp giáp giữa Băng Nguyệt đế quốc và Áo Lan đế quốc, Băng Lan Thành. Việc thứ nhất hắn làm chính là mua bản đồ đại lục. Mười ngày này, nếu không phải dựa vào phi hành tìm đường, hắn cũng không biết đã đi lạc bao nhiêu lần rồi.
Vừa tới Băng Lan Thành, chuyện Niệm Băng nghĩ tới đầu tiên chính là bổ sung số lượng ma pháp quyển trục, kể ra trên người chỉ có hai mươi mấy tử kim tệ, mua quyển trục bình thường cũng đủ, nhưng hắn chế tạo loại quyển trục có thể song phát ma pháp đạt tới hiệu quả Băng Hỏa Đồng Nguyên và xúc phát ma pháp quyển trục đều phải sử dụng quyển trục tốt nhất mới có tỷ lệ thành công nhát định. Tiền trên người hiển nhiên khôngd dủ, cho nên hắn đã nghĩ bán mấy quyển trục đổi lấy tiền. Đương nhiên hắn đã tìm phân hội của Ma pháp sư công hội Băng Nguyệt đế quốc ở đây. Tiếc rằng Băng Lan Thành là nơi tiếp giáp với Áo Lan đế quốc nên không có Ma pháp sư phân hội. Đương nhiên không có phân hội cũng có quan hệ tới chuyện Ma pháp sư công hội suy bại.
Bất đắc dĩ, hắn buộc phải tới Ma pháp thương điếm bán quyển trục của mình, nhưng bởi quyển trục hắn bán so với quyển trục bình thường không giống nhau. Tứ giai tới lục giai đều là chỉ cần mở, không cần ma pháp dẫn đạo là có thể phóng thích uy lực đặc thù của nó, tự nhiên không thể để người ta làm thí nghiệm. Đây không phải là quyển trục đặc thù mà là dung hợp ma pháp quyển trục, ma pháp trận vẽ ở mặt trên, ma pháp thương nhân xem không hiểu. Niệm Băng muốn dùng một quyển trục để thể hiện thực lực của bản thân nhưng giá trị quyển trục cao như vậy, hắn thực sự không nỡ. Trong lúc nhất thời lâm vào cảnh xấu hổ khó xử, liên tiếp qua mấy cửa hàng ma pháp vật phẩm đều được đáp án giống nhau. Rốt cục một thương điếm lão bản hảo tâm chỉ cho hắn tới Dong binh công hội thử vận khí, nếu có thể tìm được nhiệm vụ mua ma pháp quyển trục ở đây thì không phải lo bán không được. Người ma phần lớn đều sẽ nguyện ý xuất tiền thí nghiệm uy lực của quyển trục. Bất đắc dĩ, Niệm Băng hỏi đường rồi được chỉ dẫn tới đây, hy vọng có thể tìm được một nhiệm vụ thích hợp đổi lấy tiền.
Một màn lúc trước, Niệm Băng chứng kiến hoàn toàn, tố chất quá thấp của dong binh để lại ấn tượng đầu tiên bất hảo trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Cô gái phụ trách nhìn khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng, trong mắt lổa một tia mỉm cười, khuôn mặt hơi đỏ lên. Thật sự là rất anh tuấn.
“Tiên sinh, phienf người chờ một chút, ta tra hộ ngài. Ta gọi là Mã Thụy, rất vui được phục vụ ngài.”
“Ồ, thật là nụ cười đáng yêu a! Mã Thụy hôm nay lẳng lơ thật, ta sao lại chưa từng được đãi ngộ như vậy!”
Một gã tam cấp dong binh hơn bốn mươi tuổi âm dương quái khí nói.
Mã Thụy mỗi ngày đều ở nơi long xà hỗn tạp này, đã gặp nhiều loại người, hừ một tiếng nói:
“Lăn qua một bên đi, đừng có ở đây ba hoa, có bản lãnh, chờ ngươi lên thêm một cấp dong binh, ta sẽ tìm nhiệm vụ cho ngươi.”
Gã trung niên hơn bốn mươi tuổi ánh mắt dừng trên người Niệm băng.
“Nói như vậy, hắn là nhất cấp dong binh? Sao ta thấy không giống?”
Niệm Băng có phần không kiên nhẫn được, liếc mắt sang tên nhiều chuyện này. Đối phương trên mặt nở nụ cười tục tĩu, rõ ràng xem thường hắn. Hắn cũng mặc kê, lại quay sang nhìn Mã Thụy.
Gã trung niên thấy Niệm Băng không lên tiếng, được nước lấn tới để tay lên vai hắn. “Tiểu tử, trông bộ dạng ngươi, nhất định là một con vịt (ND: nguyên văn là áp tử, theo mấy câu dưới chắc ý như sủng nam??) đây, ta chưa từng thấy ngươi ở đây, chẳng lẽ sinh ý bất hảo nên chạy đến đây quyến rũ nữ nhân? Mã Thụy là lựa chọn không tệ a! Bất quá, về điểm này tiền lương của ả có lẽ không thỏa mãn được cho ngươi. Muốn không, ta giới thiệu cho ngươi vài quý phụ trong thành yêu thích loại thư sinh mặt búng ra sữa như ngươi. Ai, lão thiên thật bất công quá! Vì sao ta lớn lên không anh tuấn môt chút? Tiểu tử, mẹ ngươi nhất định rất khá đây, hắc hắc.” Nụ cười dâm đãng của hắn khiến cho dong binh xung quanh cười lớn.