Đoàn người của Huyền Thanh vừa đi tới, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của phần lớn kiếm giả đứng ngoài cốc. Đám kiếm giả tự động tránh ra hình thành một đường đi cho đoàn người của Huyền Thanh.
“Người đi đầu kia chính Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Phàm nhi! Ngươi phải nhớ kĩ, thân là kiếm giả thì đều phải có mục tiêu như vậy mới có thể không ngừng tiến tới.” Trong đám người, một trung niên có cảnh giới Kiếm Khách cúi đầu nói với đứa nhỏ bảy tám tuổi bên cạnh hắn.
“Vâng! Tương lai con nhất định sẽ đạt tới Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.” Đứa nhỏ được gọi là Phàm nhi chăm chú nói. Đồng thời nó nhìn về phía Lục Thanh trong đoàn người. Thật sự là hình ảnh của Lục thanh là bắt mắt nhất trong đoàn. Sau lưng hắn có đeo Luyên Tâm kiếm to lớn dài đến gần năm thước, không muốn người chú ý cũng khó. Trừ bỏ một ít nhìn đến Huyền Thanh còn đa số kiếm giả đều nhìn về phía Lục Thanh.
Nghe được lời nói của đứa con, trung niên Kiếm Khách rất cao hứng. Hắn lại nhìn đến Lục Thanh, trên mặt lộ ra thần sắc khâm phục nói: “Kia là người mà phụ thân muốn con phải noi theo, Luyện Tâm kiếm Lục Thanh. Nhìn thanh kiếm sau lưng hắn không, đó chính là Thần Kiếm cấp Thanh Phàm đó. Nghe nói ở Thanh Thủy thành của Phù Vân tông, có khói xanh xuất ngọc giao long hiện, làm không ít người kinh hãi. Truyền thuyết là do chính bản thân Lục Thanh tự mình đúc ra. Nhưng thật giả thế nào không ai biết được.”
“Chú Kiếm Sư?” Trên mặt đứa nhỏ lộ ra vẻ kinh ngạc. – “Hóa ra vị đại ca kia lợi hại như thế. Hắn lại có thể đúc ra Thần Kiếm.”
Cười một tiếng sảng khoái, trung niên Kiếm Khách nói tiếp: “Phàm nhi ngươi biết không. Hiện giờ Lục sư phụ còn là Chuẩn Đại Sư cảnh giới Kiếm Chủ của Tử Hà tông chúng ta. Lúc trước cha dẫn ngươi đi qua trấn Triêu Dương, ở trước lối vào trấn có cái khe sâu ngươi còn nhớ rõ không? Đó chính là do Lục sư phụ bổ ra một kiếm mà thành đó.”
Nhìn thân hình Lục Thanh dần đi xa, đứa nhỏ há to miệng, lập tức gật đầu một cái thật mạnh, trong mắt lộ ra sự hâm mộ thật sâu nói: “Vâng! Phàm nhi nhất định sẽ hướng tới Lục đại ca, trở thành Kiếm chủ được mọi người tôn kính.”
“Tốt! Tốt——!” Liên tiếp khen hai tiếng, tâm tình của trung niên Kiếm Khách rất vui vẻ.
Đi ở phía sau Huyền Thanh, khóe miệng Lục Thanh lộ ra nụ cười mỉm. Cho dù ở bên ngoài Luận Kiếm cốc rất ồn ào, nhưng làm sao có thể làm khó được hắn. Những lời dạy con của trung niên Kiếm Khách một chữ cũng không thoát khỏi tai của Lục Thanh.
Lúc này Lục Thanh cũng nhớ lại, lúc trước hắn cũng được cha mình Lục Vân dạy dỗ như vậy. Chỉ là đối tượng cha hắn chỉ vào chính là tông chủ Tử Hà tông Lạc Thiên Phong mà thôi.
Đến bây giời Lục Thanh còn nhớ rõ cha hắn từng nói:
“Thân là kiếm giả, ngươi có biết điều gì là quan trọng nhất không?”
“Không biết.”
“Quan trọng nhất là phải biết không ngừng tiến lến, kiên tâm với Kiếm Đạo. Không sợ hãi! Không lùi bước!”
“Cha! Con sẽ nhớ kỹ!”
“Vậy ngươi có biết tông chủ của Tử Hà tông chúng ta hiện giờ là ai không?”
“Cái này con biết! Đó là Đại Sư Lạc Thiên Phong có cảnh giới Kiếm Tông.”
“Vậy ngươi có nghĩ mình sẽ có thành tựu như vậy không?”
“Cha! Gia tộc chúng ta không phải chỉ chuyên tâm chú kiếm sao?”
“Ngươi nói đúng. Nhưng nếu đã tiếp xúc với Kiếm Đạo thì phải toàn tâm toàn ý tôn trọng, giống như người của gia tộc họ Lục chúng ta tôn trọng chú kiếm vậy. Mà đều phải hướng tới những cảnh giới cao mà theo đuổi. Cho nên, ngươi hãy lấy tông chủ Lạc Thiên Phong làm mục tiêu. Đó chính là một loại thái độ tôn trọng với Kiếm Đạo.”
Hiện giờ Lục thanh nhớ lại, những lời nói đó vẫn như còn vang vọng bên tai. Mỗi một câu mà Lục Vân nói, đều như khắc sâu vào tâm trí hắn.Chỉ là ngày thường hắn cũng không có thời gian nhớ lại mà thôi.
Không có chút ngăn trở, những đệ tử nội tông giữ cửa đều cúi người hành lễ với Huyền Thanh, để cho đoàn người tiến vào.
Vừa vào đến trong cốc, liền nghe tiếng ồn ào của rất nhiều người bàn luận. Đập vào mắt đoàn người Lục Thanh đầu tiên chính là Kiếm đài rộng gần trăm trượng, cao hơn ba trượng. Cả Kiếm đài đều do Hắc Thiết trăm lần luyện mà tạo thành. Thậm chí Lục Thanh còn nhìn ra Kiếm đài còn được pha trộn một ít tài liệu quý hiếm, trên bề mặt bóng loáng, lộ ra khí tức tang thương.
Kiếm đài này phải trải qua đến hơn nghìn năm. Mỗi lần tổ chức luận kiếm đều phải chịu nhiều loại Kiếm Khí đánh vào. Khi bị Kiếm Khí đánh vào thì cũng như là một lần đúc lại vậy. Hiện giờ độ cứng rắn của Kiếm đài này sợ là đã vượt gấp mấy lần tài liệu chú tạo lên. Lục Thanh phỏng chừng độ cứng rắn Kiếm đài phải tương đương với thanh kiếm ngũ phẩm.
Ở xung quanh Kiếm đài ước chừng có khoảng ba nghìn chiếc ghế đá để làm chỗ ngồi xem luận kiếm. Mà chỗ ngồi cũng được chia làm nhiều nhóm. Chỗ ngồi của đệ tử Tử Hà tông là nhiều nhất, có khoảng một nghìn ghế.
Mà chân chính khiến Lục Thanh chú ý chính là ở vách đá cuối cốc. Trên vách đá lại tràn ngập đầy khí Phong Lôi. Khí Phong Lôi trên vách đá này so với tấm đá ở Tử Trúc viện còn tinh thuần hơn. Tuy rằng đều là khí Phong Lôi nhưng trình độ tinh thuần thì cách biệt một trời một vực. Đợi cho Lục Thanh đi đến gần thì thấy trên vách đá có khắc một bài thơ đầy khí khái, hàng chữ uy vũ như khảm vào tâm thần mọi người.
“Tuyết ảnh cuồng phong mặt trời chói chang tồi, Bắc Phong khiếu. Sơn đến thủy vũ vật vưu liễu, hà ngày ở sáng nay? Hàn ngày Băng Phong sơn ngoại xử, thụ áp linh vũ hoa thơm cỏ lạ thật. Một ngày lãm, mười ngày tỉnh, trăm năm Kiếm Khí ít ngày ngộ, tổng phải yếu lão!”
Những từ ngữ như vậy lại khắc trên vách đá thật sự khiến Lục Thanh kinh ngạc. Từ trong bài thơ Lục Thanh nhìn thấy một loại ý cảnh sâu xa, trời đất mênh mông, mà đầy hoang mang, ưu thương. Còn có một ít tâm trạng khó hiểu khiến trong lòng Lục Thanh chấn động.
Phong Lôi Kiếm Ý cất chứa trong cơ thể Lục Thanh khẽ run lên. Lục thanh thầm nghĩ, đây là Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư. Tuy rằng khí Phong Lôi ở đây tinh thuần hơn nhiều, nhưng Lục thanh lại cảm nhận được Phong Lôi Kiếm Ý quen thuộc. Tuy rằng trên vách đá này còn ẩn chứa một vài điều khó hiểu, nhưng bản chất của Kiếm Ý vẫn không thay đổi.
Mà mấy người Niếp Thanh Thiên cũng lần đầu tiên nhìn thấy vách núi này, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc. Bỗng nghe Huyền Thanh nói: “Đây chính là bút tích của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư năm trăm năm trước. Nhưng vì sao hắn lưu lại bút tích này thì không ai hiểu cả.”
Đến Huyền Thanh cũng không biết, điều này làm người khác phải suy nghĩ sâu xa. Bất quá giờ cũng không phải lúc phí thời gian đi tìm hiểu. Lúc đoàn người Huyền Thanh vừa vào trong cốc, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều nhìn lại. Thậm chí có mười ánh mắt khiến cho Lục Thanh cũng phải chấn động.
Quét nhìn một vòng, Lục Thanh cũng phát hiện không ít người quen. Tông chủ Phù Vân tông Hàn Kiếm Tâm, Thanh Cương kiếm Ninh Hoàn Chân, còn có nữ tử Diệc Nguyệt Qua. Ngoài ra ngồi ở phía sau là một số đệ tử của Phù Vân Tông. Lục Thanh vừa nhìn đến bỗng sửng sốt. Mạc Đồ! Trong đám người đệ tử Phù Vân tông bỗng nhìn thấy Mạc Đồ, là người mà Lục Thanh đã từng giáo huấn qua. Còn có vài người nữa mà Lục Thanh đã gặp qua như Hồng Kiếm Nghiêm cùng ba gã sư đệ, sư muội. Bất quá nghĩ đến thì cũng không có gì không hợp lý. Bọn họ đều là đệ tử của các gia tộc lớn. Một lần luận kiếm đều đem lại nhiều lợi ích sao có thể bỏ qua được.
Mà ngồi ở phía bên phải chỗ ngồi của Tử Hà tông, Lục Thanh còn nhận ra Mạc Kiền là đệ nhất Chú Kiếm Sư của Thanh Ngọc tông, còn có Tần Mộc lần trước bị hắn giáo huấn. Nhưng làm Lục Thanh chú ý nhất chính là lão nhân mặc áo tím ngồi cạnh hắn. Trên mặt lão nhân này lộ vẻ nhu hòa, cả người không hề hiển lộ khí thế gì, nhưng lại khiến cho người nhìn đến cảm giác thâm sâu không lường được. Sau lưng lão có đeo một thanh kiếm màu xanh ngọc, khuôn mặt hao hao giống Tần Mộc. Lục Thanh vừa suy nghĩ liền biết ngay đây là tông chủ của thanh Ngọc tông Tần Vô Song.
Ở chỗ ngồi của Tử Hà tông, tông chủ Lạc thiên Phong đứng thẳng, sau lưng hắn là ba vị phong chủ của ba ngọn núi khác. Đợi khi đoàn người của Lục Thanh ngồi vào vị trí thì toàn bộ đệ tử nội tông của năm ngọn núi chính đã đến đông đủ. Cả Luận Kiếm cốc bỗng nổi lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc.
Hàn Kiếm Tâm và Tần Vô Song liếc mắt nhìn nhau. Từ trong mắt đối phương, bọn họ đều thấy được sự rung động. Không sai, lúc này nhìn đoàn đệ tử của Tử hà tông, số nội tông đệ tử mặc võ y màu trắng đại biểu cho thân phận ít nhất là Kiếm Sư phải có hơn ba mươi người. Còn có hơn trăm người mặc võ y màu than chì đại biểu cho thân phận tiên thiên Kiếm Khách.
Lúc này, số người tiến vào Luận Kiếm cốc đã đến đủ hết tất cả các vị trí. Trừ bỏ một nghìn ghế ngồi của Tử Hà tông và một nghìn ghế dành cho khách mời. Còn lại một nghìn ghế phải bỏ ra tiền lệ phí đều đã chật kín.
Vốn một số kiếm giả đang vì lần này luận kiếm tăng giá vào cửa mà bất mãn bỗng nhiên đều ngậm miệng. Bởi vì lần này Tử Hà tông bày ra uy thế to lớn. Cho dù bắt bọn họ bỏ ra hai vạn Tử Ngọc tệ bọn họ cũng phải tiến vào xem.
Lúc này, đệ tử của Tử Hà tông đã tới đông đủ. Khi đoàn người Lục Thanh vừa ngồi vào vị trí, từ chỗ ngồi của Tử Hà tông dâng lên một cỗ khí thế bàng bạc. Đây chính là chiến ý từ trên mỗi người đệ tử hợp thành. Không khí trong Luận Kiếm cốc bỗng trở lên vô cùng im ắng.
Đồng thời năm người Lạc Thiên Phong bước lên, quét mắt nhìn toàn Luận Kiếm cốc. Cả Luận Kiếm cốc im lặng như tờ. Đây chính là uy thế đến từ Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Khí thế uy nghiêm trong khoảnh khắc bốc thẳng lên bầu trời.
Trên bầu trời lập tức vang lên tiếng sấm rền. Dần dần các loại lực lượng thuộc tính ngưng tụ. Khi thì có khí hệ Hỏa nóng cháy bốc lên, khi thì hóa thành khí Tốn Phong gào thét, khí hệ Kim sắc bén vô cùng, khí hệ Thổ mênh mông, khí hệ Mộc dạt dào sinh cơ. Thậm chí còn có khí Địa Hỏa mãnh liệt, khí Dương Hỏa nóng cháy, khí Hàn Băng rét lạnh. Vô số khí thuộc tính ngưng tụ không ngừng gào thét ra oai trên không trung.