Sơn mạch cổ lâm, trong cốc Thú Linh. Nơi đây linh dược đây dẫy, dù là thứ kém nhất cũng có ngàn năm tuổi đây là mầm mống do Tầm Thiên Kính chọn lựa ra trong Tử Hà Bảo Điện. Trong số đó có rất nhiều loại cần linh lực của hung thú nuôi dường. Dù sao hệ thuộc tính của linh dược khác nhau, cũng cần có hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau. Lúc này, trước một hồ nước trong xanh có một thanh niên áo xanh đang đứng, mái tóc màu tím trắng của hắn bay phất phơ trong gió, không hề được chải buộc. Ánh mắt thanh niên trầm ngâm, trên mặt toát ra khí thế uy nghiêm khôn tả. Tuy rằng đứng yên một chỗ, nhưng trong vòng mười trượng xung quanh hắn, không khí ngưng trệ, cuồng phong không thể nào thổi được. Thanh niên cau mày, lúc này có hai nữ tử một trái một phải bên người hắn. Nàng bên trái toàn thân đỏ như lửa, nàng bên phải ôn nhu như ngọc. Lúc này cả hai nữ tử đều cầm trong tay mỗi người một chiếc mâm ngọc, trên mâm ngọc là nhưng chùm nho trong suốt còn đọng sương lấm tấm, rõ ràng là vừa mới hái trên cây xuống. Nhìn thấy màu tím trắng trên mái tóc thanh niên trước mặt chậm rãi thu lại, trong lòng Liệt Diễm đột nhiên cảm thấy cảng thẳng, dường như sinh ra cảm giác bất an. – Lục Đại ca, đây là nho tử ngọc muội vừa hái xuống từ Thiên Niên Tử Ngọc Đăng, huynh hãy nếm thử xem. Thấy Lục Thanh vần nhìn xuống mặt hồ không chớp mắt, rốt cục Liệt Diễm khẽ cắn răng nói – Lục Đại ca, nàng ấy là người xâu, huynh đừng ăn của nàng, hãy ăn của muội! Nhược Thủy bên cạnh vốn hết sức thẹn thùng, nhưng lúc này nghe Liệt Diễm nói như vậy cũng không nhịn được, tay run rẩy đưa mâm ngọc ra trước mặt Lục Thanh. Ngoài xa mười mấy dặm… Hai bóng người một vàng một trắng sánh vai nhau đứng trên một vách cốc. – Kim lão, lão thấy thế nào? Gương mặt Huyền Băng tỏ vẻ lo lắng. Kim Linh nở nụ cười khổ, vuốt chòm râu màu vàng nhạt: – Lần này Liệt cô nương thật sự quá khổ tâm… Lão than dài một tiếng, sau đó nói tiếp: – Chân linh bản nguyên của Lục Thanh bị ý chí thiên địa tạm thời che đi. Lúc này làm chủ hắn là bản thân huyết mạch Long Vương, tính tình hắn cũng là huyết mạch Long Vương. Chừng hai tháng sau, chân linh bản nguyên tỉnh lại, đến lúc đó… Kim Linh ngừng không nói nữa. Huyền Băng bên cạnh cảm thấy hết sức đau đầu, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Liệt Diễm. y không thể nào cao hứng nổi. Cũng phải nói y còn ký kết khế ước chủ tớ với Lục Thanh. Huyền Băng nghĩ ra chuyện gì, bên hỏi: – Kim lão, vậy sau hai tháng, mọi chuyện rốt cục sẽ thế nào? Kim Linh lắc lắc đầu: – Với chân linh bản nguyên của Lục Thanh, lão đầu nhi ta cũng có thể nhìn ra được, lúc trước hắn cũng không có tình cảm gì với Liệt cô nương. Chỉ là hiện giờ cả hai đều là huyết mạch hung thú thập giai, long phượng thích nhau mà thôi. Bất quá sau khi hắn tỉnh lại, trí nhớ về khoảng thời gian này có thể sẽ biến mất, cũng có thể được giữ lại, rốt cục rồi sẽ ra sao, chỉ có thể trông vào ý trời. Nói tới đây, đôi mắt Kim Linh lập tức thoáng hiện một tầng linh quang vàng nhạt, linh quang này mang theo linh khí hệ Kim nhìn về phía chín tầng mây: – Ý trời như kiếm, lúc nào cũng có thể chém giết số phận, nếu muốn nói không ai có thể nói rõ hết thảy những chuyện này. Hung thú chúng ta tối đa chỉ là Thập giai đỉnh phong, nếu muốn đạt tới cảnh giới Thánh Giả Kiếm Đạo, trong năm vạn năm thượng cổ, biết bao hung thú đã tiến hành đột phá thử. Có Long Hoàng Cửu Trảo. Tam Mục Bạch Hổ Vương. Niết Diễm Kim Phượng, Kim Hoàng, Tam Túc Kim Ô, Thôn Thiên Huyền Quy… nhưng hung thú này đều là cường giả đỉnh phong trong bộ tộc hung thú chúng ta. Mỗi một hung thú như vậy đều đạt tới thập giai đỉnh phong, đủ sức chống lại vài tên Kiếm Tổ đỉnh phong mà không rơi vào thế hạ phong. Bất quá cuối cùng, chúng đều thất bại. Nghe đến đó, trong mắt Huyền Băng cũng lộ ra một chút vẻ ảm đạm.
Chẳng lẽ hung thú chúng ta thật sự chỉ có thể dừng lại ở thập giai sao? Theo truyền thuyết, vào năm vạn năm thời thượng cổ, trước khi nhân tộc sinh ra, hung thú chúng ta là chúa tể trên đại lục, thậm chí là chúa tể cả Kiếm Thần Hải. Tam Thiên hải đảo. Vì sao nhân tộc có thể đạt tới Thánh Giả Kiếm Đạo, thậm chí sinh sôi nảy nở, hưng thịnh không ngừng, mà hung thú chúng ta thì dần dần suy tàn? Khí Man Hoang tan hết, thậm chí hung tính bản nguyên cũng không duy trì được, trở thành linh thú sinh ra đơn thuần từ linh khí? – Không biết, hiện giờ khí Man Hoang tan hết, nơi còn lại một tia khí Man Hoang như Tử Hà sơn mạch này, hiện tại e rằng đã vô cùng hiếm có. Nghe đồn khí Man Hoang chính là khí tiên thiên sinh ra lúc phân chia ra trời đất khi trước. Thời gian dần dần trôi qua, giữa trời đất sinh ra nhiều sinh linh, đặc biệt sau khi nhân tộc sinh ra, khí tiên thiên trở nén ô trọc Cho đến hiện tại, ở trong Man Hoang Kiếm Mộ năm vạn năm, không ngờ sau khi đi ra lại thấy cảnh tượng như vậy, thật sự là khó mà đoán trước. Lúc này bên hồ. Lục Thanh nhìn hai nàng đưa mâm ngọc ra trước mặt, một chút thần quang màu vàng tím hiện ra trong mắt- Nhưng ngay sau đó, một chút linh quang màu tím trắng đồng thời từ giữa hiện ra, hai loại thần quang đồng thời xuất hiện trong mắt, trông có vẻ vô cùng quỷ di. Lục Thanh bước ra một bước, ngay sau đó xuất hiện ở giữa hồ, ngồi xếp bằng trên không, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân không tỏa ra chút khí tức nào cả. Liệt Diễm cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt nhìn Lục Thanh chăm chú, không biết nên nói nhưng gì. Bên cạnh đó. Nhược Thủy cũng tỏ ra sửng sốt, tuy rằng Lục Thanh vừa thức tỉnh hôm nay, nhưng đến giờ này nàng mới phát hiện ra, dường như hiện tại Lục Thanh đã khác xưa. Còn khác ở nơi nào, nàng cũng không nói được. Dường như so với lúc trước. Lục Thanh càng bá đạo, uy nghiêm hơn, nhưng nếu so với hiện tại, nàng lại thích Lục Đại ca khi trước hơn. Nghĩ đến đây. Nhược Thủy không khỏi trừng mắt nhìn Liệt Diễm: – Cũng tại nàng, từ sau khi Lục Đại ca cắn nàng, lập tức trở nén khác trước, phải chăng nàng đã hạ độc huynh ấy? Tuy rằng lúc trước Nhược Thủy tiếp nhận một ít truyền thừa nhân tộc do Diệp Vô Tâm truyền cho, mở ra linh trí mông lung mờ mịt, nhưng đối với những chuyện này, nàng chẳng khác nào đứa trẻ, không biết chút gì. Vậy cũng không trách được. Diệp Vô Tâm đã không truyền thụ cho nàng về những chuyện này. -Hừ… Liệt Diễm khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý tới Nhược Thủy, chỉ lộ vẻ buồn bã quay người đi về phía nhà đá. Lúc này trong lòng Liệt Diễm đang rối bời, cho dù Lục Thanh không nói nàng cũng biết sắp sửa xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều lúc trước nàng hành động theo bản năng, không ngờ hiện tại lại mua dây tự trói mình. Tâm trạng của nàng bây giờ rối ren khôn tả. Thấy Liệt Diễm bỏ đi, trong lòng Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy không nỡ. Bỗng nhiên lúc này nàng cảm thấy, có lẽ Liệt Diễm không phải là người xấu… Mặt hồ nhẵn bóng như gương, mỗi ngày phản chiếu ánh trăng sao, hết ngày đến đêm. Ngàn hà vô tận lưu chuyển. Qua mỗi một ngày, Liệt Diễm lại cảm thấy trên người Lục Thanh, cỗ khí tức Long Vương kia lại thu liềm đi một phần, mà khí Phong Mang của Kiếm Giả càng trở nên rõ ràng hơn một chút. Hai tháng trôi qua rất nhanh. -Ong…
Đến một hôm, trên người Lục Thanh chợt bùng lên một cỗ Kiếm Ý mênh mông hùng mạnh, cỗ Kiếm Ý này dường như xuyên qua hư không vô tận, ngưng kết trên không thành một thanh cự kiếm màu tím trắng cao chừng năm ngàn trượng. Thân kiếm khổng lồ xuyên thủng chín tầng mây, mây mù bao phủ ngàn dặm bị đánh tan tác trong nháy mắt. Lúc này, mái tóc màu tím trắng của Lục Thanh đã hoàn toàn hóa thành màu đen như trước, hai mắt vốn trước nay nhắm chặt lúc này cũng bừng mở. Tuy trong mắt hắn có chút vẻ lạnh lùng, nhưng thần sắc thản nhiên ung dung càng rõ ràng hơn. Lục Thanh chậm rãi đứng dậy, mặt lộ vẻ hơi nghi hoặc. Bởi vì hắn vừa phát hiện ra hai tháng trước, không ngờ hắn đã chỉ còn lại ký ức của một tháng. Cho dù là cuối cùng bị ý chí thiên địa ăn mòn, nhưng hắn vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ. Nhưng một tháng còn lại, rốt cục, hắn không thể nào nhớ được mảy may. ở phương xa vô tận, trên một sườn núi đầy rẫy kiếm bi, một thiếu niên áo xanh đứng thẳng bên bờ vực. Bên ngoài miệng vực là hư không vô tận, mây mù dày đặc, nhưng bị không gian của sườn núi này đè ép xuống. Miệng dần dần nở nụ cười, thiếu niên khoanh tay đứng đó, đôi mắt tinh anh sáu sắc khôn lường, dường như muốn nuốt chửng sao trời vô tận trước mặt. – Thật sự dễ dàng thoát lỵ Thiên Đạo như vậy sao? Ở cốc Thú Linh. Lục Thanh bước ra một bước, trở vào bờ, cố gắng nén nỗi nghi hoặc trong lòng, đưa mắt nhìn lai. Nhược Thủy? Lục Thanh sửng sốt- lập tức lộ vẻ vui mừng: – Muội khôi phục rồi sao? Cảm nhận được khí tức của Lục Thanh lúc này đã trở lại như thường. Nhược Thủy cũng cảm thấy hết sức vui mừng, lúc này không còn e dè gì nữa, thân hình vừa lóe, lập tức nhào vào lòng Lục Thanh. – Lục Đai ca! Nhược Thủy thở nhẹ một tiếng, trong mắt dần dần nổi lên một màn lệ mỏng màu trắng nhạt. Lục Thanh trước tiên sửng sốt, nhưng lập tức trên mặt lộ ra vẻ thương xót, giơ tay vuốt mái tóc dài màu xanh nhạt của nàng: – Lục Đại ca không sao cả, còn muội, lúc trước căn nguyên tổn thất, hiện tại đã hoàn toàn khôi phục hay chưa? Nhược Thủy gật gật đầu không nói lúc này ánh mắt nàng lộ ra vẻ yểu ớt đáng thương vô cùng, ngấn lệ rưng rưng: – Nhược Thủy sợ rằng sẽ có người làm thương tổn tới Đại ca như lúc trước, Nhược Thủy thật sự rất sợ, sợ sẽ không còn gặp lại Lục Đại ca, sợ Lục Đại ca không còn quan tâm tới Nhược Thủy…
Nước mắt Nhược Thủy lập tức lăn dài trên má. ướt đẫm ngực áo Lục Thanh. Hắn đưa tay khẽ ôm Nhược Thủy, tay còn lại chậm rãi giơ lên. Thấy hoa văn trong lòng bàn tay đã biến mất, trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại trở nên mềm mại nhu hòa. – Yên tâm đi. Lục Đại ca sẽ không rời xa muội. -Dạ! Nhược Thủy gật đầu thật mạnh, nước mắt cũng dần dần ngừng rơi. Không bao lâu sau. Lục Thanh ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn lại, người ngọc trong lòng hắn không biết đã say ngủ tự bao giờ. Tiêng hô hấp khe khẽ vang lên, mắt khép hờ, đôi môi anh đào của nàng vẫn còn đang nhoẻn cười rạng rỡ. Bất chợt ánh mắt Lục Thanh thoáng động, nơi cản nhà đá ở xa xa, cánh cửa gỗ vừa nhẹ run một cái. Tuy hơi nghi hoặc nhưng Lục Thanh vẫn biết, đó chính là nơi ở của Liệt Diễm. Vốn nam nữ hữu biệt, tự nhiên hắn không tiện trộm nhìn, bất quả không hiểu vì sao, trong lòng hắn luôn luôn cảm thấy bất an. Ánh mắt hắn ngưng trọng, nhìn lên trên chín tầng mây, cái nhìn này đã xuyên thủng hư không vô tận, nhìn thẳng tới ngân hà vô tận xa xôi ngoài trăm vạn dăm. Trên Kiếm Thần đại lục có ghi rằng, trên mặt đất là hư không, trên hư không là chín tầng trời hết tầng này qua tầng khác. Qua hết chín tầng Cương Phong, đó chính là Ngân hà vô tận.