Vào lúc này, ngay cả ánh mắt của Kim Dương thần điểu cũng trở nên ngưng trọng. Nó có thể cảm nhận được trong cốc tỏa ra hơi thở hoang dã rất đậm.
– Ta cả thấy trong cốc này như ẩn chứa một thứ gì đó nguy hiểm. – Kim Dương thần điểu nhìn Lạc Thiên Phong, nét mặt rất nghiêm túc.
Tái mặt, Lạc Thiên Phong phất tay bảo mọi người dừng bước.
– Thế nào Lạc Thiên Phong! Các ngươi sợ phải không? Lúc trước chúng ta đến đây cũng không hề gặp phải nguy hiểm. Ngoại trừ hôm nay Thiên Phong có chút khó chịu ra, có thêm linh thú bảo vệ, ngươi còn lo cái gì? Nếu sợ thì Ngũ Hành Kiếm Mộ để cho sáu tông chúng ta đi vào. – Lão già mặt đỏ cười lạnh một tiếng, nói the thé.
Mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt của lão vẫn thi thoảng lại liếc về phía Thiên Phong cốc. Uy thế của Kim Dương thần điểu lão đã nhìn thấy, chưa nó tới cảm giác của linh thú so với kiếm giả cùng cấp mạnh hơn rất nhiều. Kim Dương thần điểu đã nói có nguy hiểm thì chắc chắn là trong đó đang có thứ gì đó.
Thiên Phong cốc…..
Lục Thanh nhìn chằm chằm vào dòng suối chảy nơi của cốc. Trong Đan Điền của hắn, Phong Lôi Kiếm Chủng có cảm giác bắt đầu dao động giống như có thứ gì đó đang thu hút nó.
– Được rồi! Cũng không còn nhiều thời gian nữa. Vào đi thôi. Nhiều người như vậy, cho dù bên trong có gì đi nữa thì cứ dốc sức mà chém giết. – Một gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn của Vô Tình tông lạnh lùng nói.
Lạc Thiên Phong gật đầu. Lão cũng biết lần đi vào Kiếm Mộ này là bắt buộc, muốn lùi lại là điều không thể. Chưa nói tới truyền thừa của Kiếm Tôn quan trọng như thế nào, nếu để cho bất kỳ một tông môn nào trong sáu tông đoạt được thì chính là tai họa. Bên trong đó còn có rất nhiều linh dược và bảo vật, đủ để thay đổi đại thế của tông môn.
– Tôn giả! Đi thôi. – Lạc Thiên Phong khom người thi lễ với Kim Dương thần điều, lên tiếng với giọng thành khẩn.
Liếc mắt nhìn Lạc Thiên Phong một cái thật sâu, Kim Dương thần điểu không thèm lên tiếng, vỗ đôi cánh khổng lồ mà lao về phía cửa cốc.
“Vù…vù..”
Vừa mới đặt chân vào trong Thiên Phong cốc, dòng suối nơi cửa cốc xuất hiện một lực xé cực mạnh. Bằng mắt thường có thể thấy được không gian vặn vẹo quanh người Kim Dương thần điểu.
“kíu…”
Khí thế mạnh mẽ thoáng cái đã xé rách khoảng chân không xung quanh.
Đứng trên lưng Kim Dương thần điểu, mười người Lục Thanh đều than thở trong lòng. Ngay cả một cơn gió nhẹ bọn họ cũng đều không cảm thấy. Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào, trên người Kim Dương thần điểu đã xuất hiện một cái vòng sáng màu da cam. Chân Hỏa mạnh mẽ khiến cho những khoảng chân không bên cạnh bị phá vỡ, ngay cả lực hút cũng không có tác dụng.
Giằng co khoảng chừng nửa nén nhang, dòng suối nơi của cốc mới từ từ xuất hiện một điểm ánh sáng màu trắng.
“Tới rồi!”
Suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong lòng Lục Thanh, điểm sáng màu trắng trong nháy mắt phóng đại.
“Vù…”
“Vù…”
Những làn gió màu trắng che khuất cả bầu trời. Ở đây chỉ còn có một màu xanh trắng đang tàn phá. Nó chẳng phải thứ gì khác mà chính là Thiên Phong mạnh mẽ.
Thiên Phong cuồn cuộn càn quét chín tầng trời. Trong lòng Lục Thanh chợt vang lên câu nói đó. Đây là nơi nào mà có nhiều Thiên Phong hội tụ như vậy? Trên độ cao trăm trượng xuất hiện một cái vòi rồng do Thiên Phong ngưng tụ, xung quanh nó là một khoảng chân không rộng lớn. Trong Thiên Phong cốc cũng hoàn toàn là chân không, không hề có một chút không khí.
Thiên Phong cốc so với quan sát từ bên ngoài còn rộng hơn rất nhiều, chiếm phạm vi mấy ngàn trượng. Vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng mới có thể thấy thấp thoáng một điểm ánh sáng màu hồng, báo hiệu cửa ra.
Vù vù
Trong cốc, Thiên Phong tàn phá. Những đạo Thiên Phong dài mười trượng xé rách chân không đánh lên vòng sáng của Kim Dương thần điểu. Vào lúc này, khắp nơi chỉ có sự tồn tại của Thiên Phong. Nguyên khí của trời đất và các loại khí thuộc tính hoàn toàn không có. Cho nên vào lúc này, Kim Dương thần điều hoàn toàn dựa vào linh lực có trong thú đan để mà chống chọi.
Kim Dương thần điểu tiến vào trong cốc được một chút, nhân mã của sáu tông khác cũng đều vào theo. Đối mặt với sự hủy diệt đáng sợ của Thiên Phong, ngoại trừ hai mươi tám vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, mỗi người còn lại gần như nín thở nhìn chằm chằm bên ngoài. Đệ tử của cả thất tông đều được linh thú sử dụng vòng bảo hộ che chở.
So với sự thoải mái của Kim Dương thần điểu, linh thú tứ giai không được như vậy. Vốn Thiên Phong hết sức đáng sợ, lại phải sử dụng linh lực tạo thành vòng bảo hộ cho bảy, tám người như thế, Tổ Khiếu bị áp lực cực lớn, tốc độ tiêu hao của linh lực cực nhanh. Câu nói trước đó của Kim Dương thần điểu làm cho hai mươi tám gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn không dám chậm trễ nhìn chằm chằm vào khoảng không, đánh nát hai đạo Thiên Phong đang lao đến.
Khắp nơi toàn là Thiên Phong và tiếng chân không bị phá nát vang lên.
Lục Thanh thầm đoán thì Thiên Phong so với sự ước đoán của hắn lúc trước còn mạnh hơn. Nhưng với thân thể một thanh kiếm cửu phẩm như của hắn, ngăn cản hoàn toàn đơn giản, cùng lắm là chỉ đau nhức một chút mà thôi.
Từ sau khi bước vào trong Thiên Phong cốc, Lục Thanh cảm thấy Phong Lôi Kiếm Chủng dao động càng lúc càng mạnh. Ngay cả tiên thiên Phong Lôi châu thi thoảng cũng xuất hiện những tiếng động, giống như có một thứ gì đó mà hắn không biết rõ đang xuất hiện.
Trong Thiên Phong cốc dường như có một thứ gì đó đang nhìn trộm khiến cho tâm thần của Lục Thanh cứ giật mình liên tục.
Cái cảm giác đó ngay sau khi tiến vào Thiên Phong cốc khoảng chừng mười nhịp hô hấp đã xuất hiện, nhưng chưa có người nào dám mở miệng. Tất cả đều âm thầm vận khởi Kiếm Nguyên, nắm kiếm của mình trong tay.
Hai mươi tám gã Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn vẫn thản nhiên, bay về phía trước. Bọn họ dường như tạo thành một cái vòng bảo hộ cho bảy con linh thú. Nhưng Kim Dương thần điểu cao ngạo ra sao, làm sao lại chấp nhận sự bảo vệ đó?
Tiếng hót uy nghiêm của nó vang lên, trong nháy mắt vang vọng toàn bộ Thiên Phong cốc, rồi cứ tiếp tục mà tản ra xung quanh.
Đôi cánh lớn của nó đập mạnh một cái. Một dải ánh sáng màu da cam xuất hiện rồi Kim Dương thần điểu xuất hiện ở vị trí đầu tiên. Khí phách vô cùng vô tận của nó tản ra xung quanh. Huyết mạch của Tam Túc Kim Ô làm sao có thể khiến cho Kim Dương thần điểu cúi đầu trước nguy hiểm. Uy nghiêm của Hoàng giả không thể bỏ qua được.
Linh lực mênh mông mạnh mẽ của Kim Dương thần điểu tạo thành dao động kinh khủng đẩy Thiên Phong sang hai bên. Hai cánh của nó đập mạnh mang theo Kim Dương chân hỏa, xé nát những vòi rồng Thiên Phong.
Uy thế mênh mông của cường giả trong lúc nhất thời được Kim Dương thần điểu phát ra đến cực hạn. Ngay cả hai mươi tám gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng bị ảnh hưởng, sự uy nghiêm của đại sư cũng chầm chậm tản ra. Mặc dù Thiên đạo, Nhân đạo khác biệt nhưng vào lúc này, ý chí của địa sư cũng hoàn toàn giống nhau.
Kiếm giả tinh tiến dũng mãnh, không sợ hãi bất cứ một thứ gì.
Sau khi đám đại sư tỉnh ngộ liền chẳng hề e ngại tản ra khí thế ác liệt khiêu chiến với thứ vẫn đang ẩn nấp ở phía sau.
Hình như bị khí thế bất ngờ của mọi người hù dọa, ánh mắt đang nhìn trộm đó chợt thu liễm. Nhưng Lục Thanh vẫn cảm thấy tâm thần của mình dao động càng mạnh.
Trong khoảng thời gian chừng nửa nén nhang, đoàn người đã vượt qua khoảng cách ngàn trượng của Thiên Phong cốc, tiến vào khu vực trung tâm. Nơi đây, Thiên Phong lại càng mạnh thêm. Những dải màu trắng gần như biến thành đôi cánh trắng đang dao động.
“Cánh màu trắng?”
Lục Thanh sửng sốt rồi ánh mắt nhìn về phía Hỏa Vân báo thì thấy ánh mắt của nó vẫn bình tĩnh. Một chút gió màu trắng lưu chuyển trên người nó. Lục Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng những làn gió đó chính là của Thiên phong.
Tốn Phong, Thiên Phong, gió mạnh…. Thoáng cái Lục Thanh phát hiện ra mối liên hệ giữa ba cái.
Tốn Phong là khí cơ bản nhất trong Phong hệ. Nó phải trải qua từng bước ngưng luyện mới có thể biến thành Thiên Phong. Mà căn cứ vào sự biến hóa trong Thiên Phong cốc thì chỉ sợ là hôm nay Thiên Phong đã được ngưng luyện thêm một bước, biến thành Cương Phong.
Cửu Thiên Phong Cương kiếm là thứ kiếm pháp mà Trữ Hoàn Chân đã thi triển. Lúc đó nhìn cũng không có nhiều uy lực lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chỉ sợ rằng do tu vi của Trữ Hoàn Chân không đủ phát ra được Cương Phong.
Với khả năng của Lục Thanh, khống chế Tử Tiêu Phong Lôi Dẫn, kéo ra Thiên Phong cũng phải hết sức cẩn thận, càng chưa cần phải nói tới Cương Phong. Nếu như Trữ Hoàn Chân có thể nắm chắc trong tay thì uy lực chắc chắn không hề kém Phong Lôi kiếm khí của Lục Thanh.
Thoáng suy nghĩ một chút, tâm thần Lục Thanh hoàn toàn chìm vào giữa không gian. Vào lúc này, trong Thiên Phong cốc hoàn toàn quái dị, đáng sợ. Chỉ có tiếng động của Thiên Phong chẳng hề e ngại tản ra xung quanh.
Không có người nào nói chuyện, tất cả mọi người đều vận chuyển Kiếm Nguyên tới cực hạn. Trên các thanh kiếm có phẩm chất và chất liệu khác nhau, ánh sáng của các loại kiếm khí cứ tỏa ra rồi thu lại, đề phòng loại cường địch không rõ ở xung quanh.
Mãi cho tới khi mọi người sắp tới được cửa ra, vẫn không hề có chút động tĩnh.
“Chẳng lẽ chúng nó chịu buông tha?”
Cũng không trách được, hai mươi tám vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn dàn trận đón sẵn, tỏa ra khí thế mạnh mẽ bao phủ không trung như vậy thì có bao nhiêu người dám đi lên tìm xui xẻo?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều đệ tử liền thu lại ánh sáng của kiếm khí, đồng thời thở phào một hơi.