Chương 282: Thời Không Lưu Tố

Thời Không Lưu Tố

Nhìn sáu người Quân Mạc Lâm trước mặt, ngoại trừ Quân Mạc Lâm ra, năm người còn lại. Lục Thanh có một chút cảm ứng quen thuộc. – Là các ngươi! Ngay sau đó. Lục Thanh đã nhớ ra, năm người này đúng là hắn đã gặp qua một lần. Lúc trước ở Mộ Chúng Thánh, chính là năm người này trấn áp cỗ quan tài bằng đồng xanh. – Thật không ngờ ngươi đạt tới trình độ sánh ngang với chúng ta nhanh như vậy. Trong năm người, một lão nhân bào tím lên tiếng nói, ánh mắt lão nhìn Lục Thanh có vẻ phức tạp. – Vốn chúng ta tưởng rằng trên con đường siêu thoát, Thêm được một người thì có thể ấn chứng cùng nhau, nhưng hiện tại xem ra cũng không có khả năng… Lão nhân áo tím ngừng một chút, sau đó nói tiếp: – Phải nói rằng, ngươi cũng là con cháu hậu bối của Lăng Tiêu tông ta, hiện tại có thể trở thành Thánh Giả, cũng là vinh quang của Lăng Tiêu tông ta. Bất quá ngươi đã gây ra tội ác tày trời thậm chí trực tiếp giúp đỡ cho Kiếm Thần sơn, chúng ta không thế nào tha cho ngươi được!

Ngươi lên đường đi thôi chúng ta sẽ giữ cho Kim Thiên tông ngươi không bị diệt! Nữ tử áo đen lạnh lùng nói tiếp. – Chỉ bằng vào năm người các vị ư? Ánh mắt Lục Thanh thản nhiên quét nhìn năm người một lượt, cuối cùng nhìn chăm chú vào Quân Mạc Lâm. – Quân Mạc Lâm! Thanh âm như sấm động, xuyên qua Thời Không vô tận, dù là lực Thế Giới của năm đại Kiếm Thánh đã Phong tỏa hư không, cũng bị xuyên phá trong nháy mắt. Sắc mặt Quân Mạc Lâm tái nhợt, thầm kinh hãi trong lòng. Không biết vì sao uy năng của Lục Thanh lại có thế mạnh mẽ tới mức này. Mà năm người nữ tử áo đen đột nhiên sắc mặt đại biến. – Nguyện lực hương hỏa! Quả thật ngươi đã lấy kiếm bi Bản Nguyên! Trong mắt năm người nữ tử áo đen toát ra khí Phong Mang linh hoạt sắc bén, tập trung vào thân thể Lục Thanh – Giao kiếm bi Bản Nguyên ra đây! Năm người đồng thời quát lớn, năm cỗ lực Thế Giới mênh mông tràn ngập bao vây ba người Lục Thanh vào trong. Kiếm bi Bản Nguyên! Hóa ra lúc trước Lục Thanh đã lấy đi kiếm bi Bản Nguyên ở Quỷ giới… Tông sư các tông thầm phỏng đoán trong lòng. Nhưng mười sáu người Tử Viêm Kiếm Tổ đã nhận ra điểm khác thường trong chuyện này, dường như biển hiện của năm đại Kiếm Thánh có vẻ quá vội vàng. Bên cạnh, thân sắc Quân Mạc Lâm khẽ biến, dường như có ý thối lui. – Kiếm bi Bản Nguyên không ở trên người Lục Thanh, các người muốn tìm, phải đi hỏi Thiên Đạo! Diệp Vô Tâm hừ lạnh, phá vỡ sự yên lặng. – Diệp Vô Tâm, lão có ý gì? Lão nhân áo tím cau mày: – Nếu không có đại biến Quỷ giới. Giới Chủ Quỷ giới cũng sẽ không mạo hiểm chạy ra khỏi Quỷ giới làm gì. Hơn nữa nguyện lực hương hỏa trên người hắn, tuyệt đối không thể nào giả được! Giới Chủ Quỷ giới! Hàn quang trong mắt Lục Thanh càng trở nên dày đặc, vốn hắn lo rằng Quỷ giới của lão Giới Chủ sẽ trở nên suy yếu, cho nên tha cho tên kia một mạng, không ngờ tên này lại âm hiểm như vậy. Tuy rằng không nói ra miệng, nhưng tính mạng của y coi như đã chầm dứt dưới mắt Lục Thanh. Đợi giải quyết xong chuyện này, Lục Thanh nhất định sẽ chạy tới Quỷ giới, lấy đi tính mạng của y. – Ý của ta rất rõ ràng. Lục Thanh luyện được kiếm bi Bản Nguyên, nhưng kiếm bi Bản Nguyên cũng không phải hắn lấy đi. Kẻ lấy kiếm bi Bản Nguyên chính là chân linh Thiên Đạo, tội nghiệt này tự nhiên phải tính cho Thiên Đạo! Ánh mắt Diệp Vô Tâm lạnh lùng nhìn năm người: – Hiện tại các người không phân rõ trắng đen phải trái đã muốn hói tội đồ đệ của ta, trời cao đất rộng có còn đạo lý gì không?! – Lời này không căn cứ! Chúng ta chỉ biết Giới Chủ Quỷ giới đã chính miệng nói ra chuyện này, hơn nữa kiếm bi Bản Nguyên của Quỷ giới quả thật đã bị Lục Thanh luyện được. Còn cái gì chân linh Thiên Đạo, ở đâu, chúng ta không ai nhìn thấy! Quân Mạc Lâm lập tức lên tiếng nói, lão thầm hiểu nếu hôm nay không Bất Lục Thanh, để cho hắn trưởng thành thêm vài năm nữa, tơi lúc đó chính là ngày chết của lão. Huống chi hai tỷ muội kiếm lữ của Lục Thanh đang ở trong Kiếm Vực của lão, nếu hôm nay giải được hiềm khích cùng năm đại Kiếm Thánh, vậy Lục Thanh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho lão, cho nên bất kể thế nào, lão cũng phải ngăn cản Diệp Vô Tâm. Về phần cái gì chân linh Thiên Đạo, lão không biết, cũng không cần biết, chỉ cần giải được mối nguy trước mắt, nhưng chuyện khác để sau hãy tính. – Quân Mạc Lâm! Diệp Vô Tâm quát lớn: – Bất quá ngươi chỉ là một ngụy thánh mà thôi cũng dám châm ngòi ly gián tại đây! – Không, Quân Mạc Lâm nói không sai! -Cái gì… Diệp Vô Tâm hơi kinh ngạc, nhìn về phía lão nhân áo tím. Vị Kiếm Thánh này chính là Kiếm Thánh Trấn Thê ẩn nấp tại Lăng Tiêu tông, cũng chính là cường giả đã giao thủ một kiếm cùng Lục Thanh bên ngoài Lăng Tiêu tông ngày trước. – Lăng Nguyên lão nói vậy là có ý gì? Chẳng lê lời của Diệp Vô Tâm ta chỉ là nói hươu nói vượn, không bằng cả tên ngụy thánh này ư? Ánh mắt Diệp Vô Tâm nhìn chăm chú lão nhân áo tím, trên thân thể lão bùng lên ý chí Phong Mang đen sẫm. Kiếm Ý Phong Mang này giống như vô số ngọn thần sơn vạn trượng đè ép xuống, khiến cho năm người Lăng Nguyên cũng hơi bị chững lại. Lăng Nguyên đưa mắt nhìn Lục Thanh, trầm giọng nói: – Chúng ta chỉ biết chuyện, không biết người. Quân Mạc Lâm nói không sai nếu không có căn cứ chính xác gì, muốn chúng ta tin lời phiến diện của lão, vậy không có khả năng. Hiện tại là thời kỳ khác thường. Diệp Vô Tâm lão cũng biết, lần thiên địa quay ngược lại này e rằng là lần cuối cùng, cho nên hiện tại chúng ta chỉ tin tưởng nhưng gì nhìn thấy. Tuy rằng chưa chắc là thật, nhưng tối thiểu chúng ta cũng biết được trọng điểm. – Rốt cục các người muốn thế nào? Dùng thủ đoạn bức hiếp như vậy để làm khó hậu bối các người không thây quá đáng hay sao? Giọng Diệp Vô Tâm hết sức lạnh lùng: – Hãy thả bọn họ ra trước đã. Ba người chúng ta đã tới đây, sẽ không chịu rời đi một cách dễ dàng.

Phần tội nghiệt này, chúng ta cũng không gánh vác nổi. Năm người nhìn nhau, vốn bọn họ sợ Lục Thanh trốn không ra, cho nên mới đưa ra hạ sách này, nhưng cũng không đích thân động thủ. Hiện tại ba người Lục Thanh đã tới, nếu vẫn còn ép bức, bọn họ thân là Thánh Giả, nếu chút khí độ cũng không có, quả thật rất đáng khinh. – Quân Mạc Lâm… – Năm vị thật sự muốn làm như vậy sao? Quân Mạc Lâm cau mày: – Kiếm Đạo của tên Lục Thanh này vô cùng quỷ dị. – Chúng ta bảo ngươi thả người! Nữ tử áo đen nhướng mày, lạnh lùng nói. – Được! Thần sắc Quân Mạc Lâm hơi sừng sờ, môi giật giật vài cái, rốt cục cũng gật gật đầu. Trong tình thế này, lão còn muốn mượn sức năm đại Kiếm Thánh này, tự nhiên không thể trở mặt. – Kiếm chỉ Quân Mạc Lâm vạch ra một đường. Kiếm Vực màu máu mở ra một lỗ hổng, hơn trăm bóng người đồng thời bay ra ngoài rơi xuống trước mặt ba người Diệp Vô Tâm. Thất đệ! – Lục Thanh! – Long Vương Đại nhân! Kể cả mười bốn người Lạc Tâm Vũ, cùng đám hung thú bất giai trở lên đều được Quân Mạc Lâm thả ra. Liệt Diễm trọng thương hấp hối lúc này đang nằm trong lòng Lạc Băng Y. – Đại tỷ! Rất nhiều hung thú vừa khôi phục tự do, lập tức quây quần lại bên cạnh Lạc Băng Y. Dung nhan tuyệt mỹ của Liệt Diễm giờ phút này tái nhợt, đôi môi đỏ mọng trở nên khô héo. Đôi mắt nàng vốn trước kia có màu đỏ sẫm, lúc này hào quang âm đạm thất sắc, nhưng lúc này vừa thoát khỏi trấn áp, lập tức cố gắng mở mắt. – Chàng.., đã tới… Thấy Lục Thanh, hai mắt Liệt Diễm chợt bùng lên hai đốm lửa: – Ta biết đây là những người mà chàng vô cùng quý trọng, cho nên ta giúp chàng bảo vệ bọn họ. Một đời này ta không cầu gì khác, chỉ cần có thể giúp chàng bảo vệ. Đây là lần đầu tiên ta làm được, đáng tiếc.., chỉ có thể làm được một lần! – Muội muội đừng nói nữa, thú đan của muội đã vỡ nát, không thể nói nhiều! Đôi mày liễu của Lạc Băng Y trợn ngược, liếc nhìn Lục Thanh. – Muội phải nói nếu không.., sẽ không còn cơ hội… – Muội… – Nàng không nên nói nữa! Đột ngột Lục Thanh lên tiếng nói. – Khốn kiếp, ngươi nói gì vậy? – Ngươi… Đừng nói là đám hung thú-,ngay cả Lạc Băng Y cũng không nhịn được, cất tiếng quát lạnh. – Ta nói nàng không nên nói nữa. Đối với nhưng lời khiển trách của đám hung thú. Lục Thanh không hề có phản ứng gì, vẫn nhìn chăm chú Liệt Diễm toàn thân đầy vết kiếm thương: – Trước mặt ta, không ai có thể giết được nàng! Dứt lời. Lục Thanh chậm rãi giơ kiếm chỉ lên, theo tay hắn giơ lên. Tông sư các tông bỗng nhiên sinh ra cảm giác kỳ lạ, tưởng chừng cánh tay trước mặt bọn họ chính là tay Thiên Đạo, có thể khống chế sinh tử, nắm giữ luân hồi. Tuy rằng không có uy thế gì, nhưng tràn ngập một cỗ uy nghiêm không cho pháp khinh thường, ngay cả năm người Lăng Nguyên cũng phải cau mày. Một dòng sông Thời Không màu xám bạc từ trong kiếm chỉ Lục Thanh bay ra, lôi Liệt Diễm ra khôi lòng Lạc Băng Y. Lúc này Liệt Diễm trôi nổi giữa dòng sông Thời Không, trên không hiện ra một cơn trốt xoáy lưu tố. Một cỗ khí tức tang thương cổ kính từ đó lan tràn ra, khiến cho Tông sư các tông đối mặt với dòng sông Thời Không này, sinh ra cảm giác mình vô cùng nhỏ bé bất lực. Dường như trước mặt dòng sông Thời Không này, bọn họ chỉ là loài trùng kiến bé nhỏ không đáng kể, cuối cùng rồi cũng phải bị hình thần câu diệt. Dòng sông Thời Không màu xám bạc bao trùm lấy Liệt Diễm, chiếc áo màu đỏ sẫm của nàng tung bay giữa dòng sông, tròng vô cùng đẹp mắt. – Thời Không Lưu Tổ! Lục Thanh vừa quát lớn, một cỗ Kiếm Ý Thời Không kinh người bùng lên trên người hắn. Ngay cả biển sao mênh mông vô tận trên chín tầng trời giờ phút này cũng dường như hơi ngưng trệ, các ngôi sao lóe lên ánh sao rực rỡ, hào quang sáng chói. Bất chợt giữa ánh mắt khiếp sợ của Tông sư các tông, mười sáu vết kiếm thương sâu tới nỗi nhìn thấy linh cốt trên thân thể Liệt Diễm, Bất đầu khép lại với tư thế vô cùng quỷ dị. Linh lực vốn vô cùng yếu ớt của nàng cũng dần dần mạnh mẽ trở lại. Dòng máu nơi khóe miệng của nàng chảy ngược vào trong, gương mặt ngọc trắng nhợt cũng trở lại hồng hào rất nhanh. Rất nhiều hung thú có thể cảm thấy rõ ràng, thú đan của Liệt Diễm vốn đã vỡ nát không ngờ ngưng kết lại một cách quỷ dị, khôi phục lại hình dạng khi trước. Mắt phượng hé mở, đóm lửa đỏ lại bùng lên, chỉ có điều lúc này, ánh mắt nàng nhìn Lục Thanh tỏ ra phức tạp vô cùng, cũng không nói lời nào nữa. Rất nhiều hung thú vây lại, mà Long Bằng Điểu thu nhỏ thân hình lại, chạy tới bên cạnh Lục Thanh, mỏ chim màu vàng của nó không ngừng cọ vào người Lục Thanh, không hề

Bất Diệt Kiếm Thể

Bất Diệt Kiếm Thể

Score 7
Status: Completed Author:

Kiếm được coi trọng nhất ở Hoa Hạ cửu châu.

Kiếm là vua của mọi loại binh khí.

Nơi đây là Kiếm Thần đại lục, có vô số tông môn tu luyện.

Trên đại lục này, người tu luyện kiếm tụ kiếm nguyên, hóa kiếm khí, ngưng luyện kiếm cương, hợp kiếm mang, định kiếm vực đạt tới mức độ một kiếm chẻ đôi núi, tách đôi dòng sông.

Nơi này không chỉ có những kiếm trì quý báu, kiếm trủng thần thánh mà còn có cả kiếm mộ quỷ bí.
Thậm chí còn có biết bao nhiêu loại linh thú kỳ lạ, cùng với các phương pháp tu luyện kiếm đạo bí ẩn.

Các cấp độ tu luyện của kiếm giả ở đây được chia thành: Kiếm thể, kiếm nguyên, kiếm hồn, kiếm phách, kiếm tâm.

Danh hiệu của kiếm giả gồm có: kiếm giả, kiếm khách, kiếm Sư, kiếm chủ, kiếm vương, kiếm tông, kiếm hoàng, kiếm đế, kiếm tôn, kiếm tổ, kiếm thánh.

Cấp độ của tông môn được chia thành: Thanh phàm, kim thiên, bạch linh, tử hoàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset