Chương 285: Ngũ thánh thối lui

Ngũ thánh thối lui

– Quả nhiên không hổ là Thiên Đạo, cái giá mà y đưa ra, ta không sánh được! Đạo Linh thở dài một tiếng, nhưng ngay tức khắc lại nở một nụ cười mang ý nghĩa sâu xa: – Phải chăng ngươi đã từ chối? – Nếu ta bằng lòng thì sao? – Nấu ngươi bằng lòng, vậy ngươi không phải là Lục Thanh. Ngươi đã đạt tới cảnh giới siêu thoát, nếu lúc trước ngươi bằng lòng, vậy ngươi không thể thoát! Nụ cười trên mặt Đạo Linh càng tươi hơn trước, nhưng cũng không đê lộ bất cứ tình cảm gì. Nhìn thân thiếu niên của Đạo Linh trước mặt. Lục Thanh cũng mĩm cười: – Ngươi nói không sai, trên đời này không có chuyện gì có thể khiến ta khuất phục. Chết, cũng không thể! – Được, vậy ta chờ biểu hiện của ngươi. Đạo Linh gật gật đầu, lập tức quay người nhìn về phía Hành Lang Thời Không đang bị giam cầm, miệng nở nụ cười lạnh lẽo: – Ngụy thánh cũng chẳng khác gì trùng kiến, còn đòi lãng phí một quả Kiếm Tâm. Dứt lời. Đạo Linh vẫy hờ một cái, trong Hành Lang Thời Không lập tức vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết. Máu bắn ra tung tóe, một thanh tiểu kiếm màu máu trong suốt dài chừng một tấc lơ lửng bay ra, rơi vào trong tay Đạo Linh. – Được rồi, chuyện này kết thúc, lần sau chúng ta tái kiến. Đạo Linh không quay đầu lại, biến mất ngay tại chỗ. Thời Không Luân Bàn bị áp chế trong thời gian tản nửa nén nhang, đã không chịu nổi, giờ phút này thoát khôi giam cầm, lập tức bạo động. Kiếm Ý Thời Không bá đạo tràn ra mênh mông khiến cho Thời Không vặn vẹo, trấn áp huyết quang trên Hành Lang Thời Không vốn đã vỡ nát. Sau khi mất đi Kiếm Tâm. Quân Mạc Lâm cũng không thể ngăn cản lực tràn áp, lập tức bị Hành Lang Thời Không trấn áp lại như trước. – Ta hận… Bên trong Hành Lang Thời Không vang ra tiếng thét cuối cùng của Quân Mạc Lâm, rất nhanh, lão đã bị Hành Lang Thời Không nuốt chửng. Lúc này sóng lặng gió êm trở lại. Mặt đất vạn dặm hoang vắng tiêu điều, cây cối hủy diệt, không còn chút sức sống. Thánh Giả ra tay, chỉ cần khẽ động là có thế hủy diệt vạn dặm, dù là thế giới Thiên Đạo vô cùng rộng lớn, nhưng nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, sớm hay muộn gì cũng có một ngày vạn vật điêu linh. – Chẳng trách Thiên Đạo lại muốn san bằng thế giới này, sinh ra trở lại hàng ngàn hàng vạn sinh linh. Trật tự của thế giới Thiên Đạo này đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Lục Thanh nở một nụ cười khổ, miệng lẩm bẩm. Dòng sông Thời Không hiện ra, Lục Thanh bước ra một bước, biến mất ngay tại chỗ. Ngoài xa vạn dặm. Bọn Lạc Tâm Vũ lộ vẻ ưu tư, trận chiến giữa Thánh Giả, bọn họ không thể chống lại. Vừa rồi Kiếm Ý hủy diệt trong phạm vi trăm vạn dặm kia, dù là hai người Diệp Vô Tâm cũng phải tái mặt, lộ ra vẻ vô cùng e ngại. Lôi quang Hỗn Độn màu xám kia chính là lôi đình mà trước nay bọn họ chưa từng thấy, cũng chính là thần lôi Thiên Đạo. Trước mặt lôi quang Hỗn Độn kia, hết thảy đều phải trở nên ảm đạm. -Thất đệ hắn… – Nhất định Thất đệ sẽ bình yên vô sự. Tử Thiên Lôi trừng mắt nhìn Đoạn Thanh Vân: – Ngậm cái miệng thối của ngươi lại! – Đúng đúng, là ta thối miệng… Giờ phút này dường như Đoạn Thanh Vân đã khôi phục lại bộ dáng sảng khoái như lúc trước, giơ tay lên tát mình hai cái thật mạnh. Bên cạnh đó, thần sắc của Nhược Thủy tỏ ra điềm tĩnh nhất, ánh mắt của nàng sáng lực như dải Ngân hà, nhìn về phía xa vạn dặm hư không, dường như không gì có thể làm cho nàng dao động mảy may. – Thanh Vân, huynh làm gì vậy? Một giọng nói trong trẻo vượt qua hư không vọng tới, không gian mở ra, bóng Lục Thanh từ trong đó bước ra. Dòng sông Thời Không tan đi. Lục Thanh hạ xuống, nhìn Đoạn Thanh Vân trên mặt vẫn còn in dấu bàn tay. – Thất đệ! – Lục Thanh! Bọn Lạc Tâm Vù lộ ra thân sắc nửa mừng nửa sợ, cân thận quan sát Lục Thanh. Mặc dù áo trên người hắn bị rách vài chỗ, nhưng những vết thương nhờ có Kiếm thể Thánh Kiếm vô cùng mạnh mẽ, sau khi thoát khôi lôi đình Hỗn Độn đánh xuống, rất nhanh đã khép lại. Hiện tại bọn Lạc Tâm Vũ chỉ còn thấy vài vết màu trắng trên da mà thôi. – Tên Quân Mạc Lâm kia… Diệp Vô Tâm ngập ngừng hỏi hiển nhiên cũng cảm thây khó tin. Lục Thanh mĩm cười: – Trên đời này đã không còn Quân Mạc Lâm nữa! – Hay lắm! Mắt Diệp Vô Tâm sáng rực, thét lớn: – Tuy Quân Mạc Lâm chỉ là ngụy thánh, nhưng trận chiến này vô cùng đáng giá. Thanh danh của con sau trận chiến này tuy chưa thế sánh kịp các Kiếm Thánh thượng cổ, nhưng cũng không còn kém mấy.

Lục Thanh lắc lắc đầu: – Là y ra tay. -Y… Hai người Diệp Vô Tâm đồng thời biến sắc: – Là y ư… Tuy rằng hai người không nói ra, nhưng Lục Thanh biết hai người muốn chỉ ai, lập tức gật gật đầu: – Chính là y. Thần sắc Diệp Vô Tâm tỏ ra ngưng trọng: – Nếu là y ra tay, vậy hành động lần này cần phải căn nhắc lại cho cẩn thận. Chỉ là một quả Kiếm Tâm, chẳng lẽ cũng đáng để cho y đích thân ra tay sao… Lúc này cách mọi người chừng trăm trượng, có tiếng kiếm ngâm vang lên. Sau đó, một không gian Động Hư rất lớn mở ra, năm người Lăng Nguyên cùng Tông sư các tông từ trong đó bước ra. – Quân Mạc Lâm đâu? Lăng Nguyên hơi sững sờ, nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy người mà lão muốn thấy. Đến khi ánh mắt của lão nhìn tới Lục Thanh, rốt cục biến sắc: – Ngươi không có việc gì sao? Mà bốn người nữ tử áo đen cũng biến sắc, có thể sống sót dưới thế giới Kiếm Vực vỡ nát, thậm chí gần như không thương tổn gì, khoan nói tới thân thế Lục Thanh mạnh mẽ tới mức nào, chỉ riêng thái độ ung dung điềm tĩnh này, bọn họ đã không thể sánh bằng. Lục Thanh không đáp, chỉ nhìn năm người với ánh mắt lạnh lùng. Đối với năm người này, Lục Thanh không có chút hảo cảm nào, cho dù là Kiếm Thánh cũng sẽ có thất tình lục dục. Năm người này có ý dòm ngó Kiếm Hồn Kinh của hắn, bất quá đáng tiếc thân là Kiếm Thánh, bọn họ hết sức coi trọng thể diện. Hiện tại đã không thể nhận định chuyện Quỷ giới là do Lục Thanh gây ra, bọn họ cũng không tiện ra tay động thủ. Đó là chưa nói thực lực Lục Thanh thể hiện ra cho tới lúc này, thật sự làm cho bọn họ khiếp sợ. Huống chi Lục Thanh còn có thể hấp thu nguyện lực hương hỏa. Nếu Lục Thanh liều mạng thiêu đốt nguyện lực hương hỏa, cho dù là năm đại Kiếm Thánh bọn họ cũng sẽ gặp vất vả vô cùng. Lại thêm Kiếm Đạo Thời Không Vô cùng quỷ dị, thật sự khiến cho bọn họ kiêng kỵ. Chưa kể tới bên cạnh Lục Thanh còn có hai người Diệp Vô Tâm. Mà hai người này nhờ có nguyện lực hương hỏa của Lục Thanh, cho nên thực lực còn mạnh hơn một bậc, hiện tại chênh lệch thực lực giữa hai bên thật ra cũng không có gì là lớn lắm. – Không biết năm vị muốn thế nào? Diệp Vô Tâm tiễn lên một bước, lên tiếng nói: – Ta có thể nói cho các vị biết, nếu không nhờ Lục Thanh trấn áp Thời Không Quỷ giới mấy tháng trước đây, hiện tại e rằng Quỷ giới đã sụp đổ từ lâu. Các vị không thấy là tình huống của Quỷ giới hiện tại có điều khác biệt so với nhưng gì Giới Chủ Quỷ giới đã nói hay sao? Năm người cùng sửng sốt, bất quá thân là Thánh Giả Kiếm Đạo, tự nhiên có thế phát hiện ra đại thế có biến hóa. Sau một lúc, năm người đã phát hiện ra điểm khác thường, quả thật thời gian Quỷ giới dung hợp cùng thế giới Thiên Đạo có sai biệt, dường như đã trôi qua. Xem ra lần này chỉ là hiểu lầm… Lăng Nguyên ngập ngừng một chút, sau đó mới nói. – Lăng huynh… Nữ tử áo đen trầm giọng nói: – Nếu làm như vậy để tránh tội nghiệt khôn cùng, vậy cũng không có gì đáng nói! Lục Thanh bước lên phía trước một bước, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào nữ tử áo đen: – Chúng ta đanh một trận sinh tử! Nữ tử áo đen biến sắc, không ngờ bị Lục Thanh khiêu chiến thẳng thừng như vậy, thẹn quá hóa giận. Kiếm Ý Động Hư Bất đầu bùng lên trên người. – Linh Kiếm Thánh! Bốn người Lăng Nguyên gần như đồng thời bước lên phía trước, ngăn chặn khí thế của hai người Lục Thanh. – Xin hai vị không nên kích động. Lăng Nguyên trầm giọng nói: – Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, việc này chấm dứt tại đây. Là do chúng ta nóng nảy nhất thời, lần sau sẽ nhận lỗi cùng Lục Kiếm Thánh. Nữ tử áo đen còn muốn nói gì đó, nhưng thây môi Lăng Nguyên hơi giặt giật, cuối cùng cũng kềm chế. Thấy nữ tử áo đen đã chịu nhịn. Lục Thanh cũng không thèm so đo. ý chí Phong Mang trên người cũng thu liễm lại. – Ba vị, cáo từ! Ngay tức khắc. Lăng Nguyên vung tay, bao lấy Tông sư Kiếm Phách các tông, cùng bốn người còn lại biến mất ngay tại chỗ. – Như vậy là quá tiện nghi cho bọn chúng! Tử Uyển hừ lạnh: – Đúng là một phường chỉ quen ỷ mạnh hiếp yếu! – Đây là do thế giới Thiên Đạo sinh ra như vậy, không thể tránh được. Giờ phút này dường như Lục Thanh hiểu ra được chuyện gì, lúc năm người Lăng Nguyên rời đi, hắn cũng không nói. Đợi năm đại Kiếm Thánh đi khuất. Lục Thanh mới xoay người lại, ánh mắt nhìn Nhược Thủy hết sức dịu dàng. Nhược Thủy đưa tay vuốt ve mấy lượt trên những vết kiếm của Lục Thanh. Theo đầu ngón tay nàng lướt qua, nhưng vết kiếm màu trắng ra đã biến mất không thấy. Lúc này thân thể Lục Thanh bùng lên khí Phong Mang đen sẫm lưu chuyển, giống như ngọc đen tinh thuần không tỳ vết – Không sao thì tốt rồi… Tuy rằng không nói nhiều lời, nhưng trong tròng mắt màu xanh biển của Nhược Thủy, lúc này cũng đã ngân ngấn lệ.

Không nói nhiều lời. Diệp Vô Tâm và Thủy Thần đã bao phủ bọn Lạc Tâm Vũ rời đi nơi khác -Vừa rồi ta sợ… Trên mặt đất hoang vu xơ xác, chỉ có Lục Thanh và Nhược Thủy đứng bên nhau. Quét mắt nhìn ra xa không còn thấy đồi núi, mặt đất vốn bằng phẳng lúc này đã trở nên gặp ghềnh lồi lõm, lộ ra lòng đất đen ẩm ướt bên dưới. Nhược Thủy ngập ngừng, sau đó nép mình thật sát vào người Lục Thanh: – Vừa rồi thiếp cũng rất sợ… Lục Thanh nở một nụ cười ựt giễu, sau đó than dài: – Không ngỡ Kiếm Giả chúng ta truy tìm đến cực điểm của Kiếm Đạo, hiện tại đã đứng trên đỉnh đại lục, nhưng lại phát hiện thì ra chính mình cũng không có gì thay đổi so với trước kia. Nếu có thay đổi cũng chỉ là cách nhìn và tâm cảnh mà thôi. Khi hết thảy tiếp cận tới cực điểm, vậy sẽ trở lại bộ dạng như trước. – Lục Đại ca… – Nàng hối hận sao? Nhìn Nhược Thủy nép vào lòng mình. Lục Thanh nở một nụ cười âu yếm. – Thiếp hối hận… Lục Thanh sững sờ. – Thiếp hối hận đã không gặp được Lục Đại ca sớm hơn. Nhược Thủy nở một nụ cười rạng rỡ, làn da mịn màng trong suốt của nàng toát ra ánh sáng đẹp như ngọc bạch: – Đến bây giờ thiếp mới phát hiện ra, trên thế gian này còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp. Tuy rằng thất tình lục dục khiến cho Nhân Đạo rối loạn, nhưng cũng mang lại cho thiếp rất nhiều thứ mà lúc trước thiếp chưa từng nếm trải. Nhược Thủy đã cảm thấy thỏa mãn

Bất Diệt Kiếm Thể

Bất Diệt Kiếm Thể

Score 7
Status: Completed Author:

Kiếm được coi trọng nhất ở Hoa Hạ cửu châu.

Kiếm là vua của mọi loại binh khí.

Nơi đây là Kiếm Thần đại lục, có vô số tông môn tu luyện.

Trên đại lục này, người tu luyện kiếm tụ kiếm nguyên, hóa kiếm khí, ngưng luyện kiếm cương, hợp kiếm mang, định kiếm vực đạt tới mức độ một kiếm chẻ đôi núi, tách đôi dòng sông.

Nơi này không chỉ có những kiếm trì quý báu, kiếm trủng thần thánh mà còn có cả kiếm mộ quỷ bí.
Thậm chí còn có biết bao nhiêu loại linh thú kỳ lạ, cùng với các phương pháp tu luyện kiếm đạo bí ẩn.

Các cấp độ tu luyện của kiếm giả ở đây được chia thành: Kiếm thể, kiếm nguyên, kiếm hồn, kiếm phách, kiếm tâm.

Danh hiệu của kiếm giả gồm có: kiếm giả, kiếm khách, kiếm Sư, kiếm chủ, kiếm vương, kiếm tông, kiếm hoàng, kiếm đế, kiếm tôn, kiếm tổ, kiếm thánh.

Cấp độ của tông môn được chia thành: Thanh phàm, kim thiên, bạch linh, tử hoàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset